Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 89: Nàng ta là hung thủ 1



Chỉ chốc lát sau, Hoa mụ mụ đến trước cửa Ninh Vương phủ. Bởi vì nàng đã tới một lần, lại bởi vì là chủ sự Hoa Tụ Lâu, không ít thị vệ từng đến Hoa Tụ Lâu đều nhận ra nàng, thế nên nàng chẳng cần phí mấy công sức liền có thể vào trong vương phủ.

Có người dẫn nàng đi gặp Ninh Vương gia, hai người một trước một sau đi dọc theo con đường nhỏ trong vương phủ. Hoa mụ mụ lần trước đến vội vàng, không có dịp chú ý thưởng thức cảnh sắc trong vương phủ, lần này rốt cục có thời gian, nàng mới có thể bình tĩnh thưởng thức cảnh đẹp trong vương phủ.

Núi giả lầu các, trân quý hoa cỏ, mái hiên rồng bay phượng múa, rất có phong phạm và khí thế hoàng gia. Diện tích Vương phủ ước chừng hơn vạn mẫu, đi tới đi lui, quẹo trái quẹo phải một hồi, Hoa mụ mụ thiếu chút nữa hôn mê, hai chân vừa mệt lại vừa đau.

“Đại gia, khi nào thì đến a?” Thật sự chịu không nổi, nàng nhịn không được oán giận nói, việc gì mà xây cái nhà lớn như vậy, ở cái nơi rộng quá mức này, quả thực chính là mệt chết người.

Thị vệ dẫn đường không hề gì, cười hì hì xoay người nhìn nàng, nói: “Hoa mụ mụ, sắp đến rồi, đừng gấp.” Nói xong, tiếp tục dẫn nàng đi.

Hoa mụ mụ không có cách nào, đành phải đi theo hắn, trong lòng không ngừng mắng, Ninh Vương phủ thực không phải tầm thường, đất rộng tiền nhiều a.

Đi một hồi lâu, rốt cục đến biệt viện, bọn họ vừa đến, liền có người chạy vào thông báo. Chỉ chốc lát sau, người thông báo đi ra vẫy tay gọi bọn họ vào.

“Hoa mụ mụ ngài vào đi, tiểu nhân có việc đi trước.” Đã đưa đến nơi, thị vệ kia liền lui xuống, hắn còn có nhiệm vụ khác.

Hoa mụ mụ cảm kích gật đầu với hắn, rồi đi theo thông báo thị vệ vào trong.

Biệt viện này so với những nơi khác trong vương phủ xinh đẹp và xa hoa hơn nhiều, kiến trúc và trang trí củng tinh xảo hơn, Hoa mụ mụ đi một đoạn đường xa vốn đã chịu không nổi, nay hoàn toàn quên mỏi mệt, trợn mắt há hốc mồm nhìn.

“Hoa mụ mụ, đến. Vương gia đang ở bên trong chờ ngài.” Thông báo thị vệ dẫn nàng đến trước một căn phòng, liền cung kính cáo lui.

A, Hoa mụ mụ nghe được câu này mới phục bừng tỉnh lại, vội vàng sửa sang quần áo trên người, đến khi cảm thấy không có gì không ổn, mới thật cẩn thận bước vào.

Lần này không giống với trước, lần trước nàng chính là đi cầu cứu, hơn nữa lúc ấy sự tình xảy ra quá đột ngột, nàng vô cùng hoang mang lo sợ, căn bản là không có tâm tư ngắm nhìn vương phủ. Hiện tại không giống, nàng, một nửa là tới có việc thương lượng, một nửa là tới thử vận may.

Tát Hoàn và bé đã ăn cơm xong, đang ngồi chơi đùa với nhau, nghe báo có Hoa mụ mụ tới chơi, nghĩ đến nàng hẳn là có tin gì của Lăng Nhược Nhược, lòng liền khấp khởi hy vọng.

“Hoa mụ mụ, ngươi đến rồi, mời ngồi, mời ngồi.” Tát Hoàn vội vàng mời nàng ngồi xuống, lấy lễ tướng đãi.

Hoa mụ mụ cung kính cười, xua tay không dám ngồi, chỉ đứng trước mặt hắn, có chút câu thúc.

Tát Hoàn cũng không miễn cưỡng, gọi người mang trà lên đưa tới tay nàng, lúc này mới sốt ruột hỏi: “Đã có tin của Nhược Nhi?”

“Không có.” Hoa mụ mụ lắc đầu, nếu có, nàng còn có thể khí định thần nhàn thế này sao?

Tát Hoàn nghe vậy, thất vọng bao trùm khuôn mặt, hắn cứ nghĩ là có tin của Lăng Nhược Nhược, mới rồi còn rất cao hứng. “Vậy…… ” Hắn đem ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

“Ta là nhớ lại, lúc trước khi bị bọn người lạ đó đánh, từng gặp qua vị Vương phi kia, nay ta tới là muốn cầu xin Vương gia một chuyện, hy vọng có thể vào trong các đại vương phủ, như vậy không chừng có thể tìm ra vị Vương phi kia.” Hoa mụ mụ vội vàng đem ý đồ của mình nói ra, sợ đắc tội hắn.

Tát Hoàn nghe xong, trầm mặc không nói gì. Cho phép một nữ tử thanh lâu tùy ý đi lại trong vương phủ, chỉ sợ để tin này truyền ra sẽ không tốt, nhưng hắn tựa hồ cũng không có biện pháp gì khác. Manh mối duy nhất chính là Hoa mụ mụ, không dựa vào nàng thì dựa vào ai. Nếu lại tiếp tục chậm trễ, Lăng Nhược Nhược sẽ phải chịu thêm một phần nguy hiểm.

“Được, bất quá, bổn vương sẽ phái thị vệ đi theo ngươi, vậy cũng bớt đi không ít phiền toái không cần thiết.” Tát Hoàn trầm ngâm một chút liền gật đầu đồng ý. Bất quá, việc này hắn còn phải thương lượng thêm một chút với vương huynh và Tam đệ.

Hoa mụ mụ thấy hắn đáp ứng rồi, rất là cao hứng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng sợ Lăng Nhược Nhược sẽ chịu thêm nguy hiểm.

“Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương gia.” Hoa mụ mụ thực thấy đủ, có thể có đãi ngộ như vậy, quả thực đã rất lớn, huống chi nàng không phải nữ nhân bình thường, mà là một nữ tử thanh lâu, chỉ mỗi việc nàng đi lại trong vương phủ, thực đã khiến thanh danh của vương phủ bị hao tổn.

Tát Hoàn gật gật đầu, chỉ cần có thể tìm ra Lăng Nhược Nhược, dù có trả giá nhiều thế nào, hắn đều nguyện ý. Một chút chuyện nhỏ nhoi này có là cái gì.

“Vậy ta hiện tại bắt đầu đi, bắt đầu từ vương phủ của Vương gia ngài.” Sau khi được cho phép, Hoa mụ mụ lập tức tích cực yêu cầu.

“Được, bổn vương sẽ phái thị vệ dẫn ngươi đi.” Thấy nàng tích cực như thế, Tát Hoàn vội vàng phái hai thị vệ cùng đi theo.

Hoa mụ mụ cũng vội vàng cáo từ, đi theo hai thị vệ bắt đầu chuyến đi dạo vòng quanh Ninh Vương phủ.

Ở một biệt viện khác, Vũ Sương Nhi còn chưa biết Hoa mụ mụ vì đi tìm mình mà chủ động đến tận Ninh Vương phủ, lại còn dám ở trong vương phủ nơi nơi tìm nàng.

Vũ Sương Nhi không biết, là vì nàng rất tự tin, nàng cho rằng kẻ bình dân không thể đấu với nàng. Sau lưng nàng là thế lực gia tộc khổng lồ, còn một nữ nhân thanh lâu, mặt mũi vừa chẳng vẻ vang, lại là hạng người thuộc thuộc tầng lớp thấp nhất ở quốc gia này. Nói ả ta tới vương phủ? Quả thực là nói nhảm!

Nhưng chính suy nghĩ đó đã bán đứng nàng. Cho nên, khi nàng ra khỏi biệt viện của mình đi tản bộ, ông trời nhất định muốn nàng gặp hạn. Đây là thiên ý.

Vũ Sương Nhi dẫn theo Uyển Ngữ, tâm tình vui vẻ ra khỏi biệt viện, định đi dạo chung quanh vương phủ, từ sau khi giải quyết xong Lăng Nhược Nhược, tâm tình của nàng bỗng chốc nâng cao, nhẹ nhõm vô cùng, thấy cái gì cũng thuận mắt. Ở trong cái vương phủ to lớn này, lần đầu tiên nàng có cảm giác mình có nhà, nhà của chính mình.

Tâm tình tốt, Vũ Sương Nhi chỉ lo ngắm hoa hoa thảo thảo, đùa chim giỡn cá, căn bản không biết nguy cơ không phải lén lút đến gần, mà chính là từng bước từng bước một hướng về phía nàng.

Hoa mụ mụ tựa như Lưu mỗ mỗ lần đầu vào phủ Vinh Quốc trong Hồng Lâu Mộng, đi dạo trong vương phủ như đi trong mộng ảo. Cảm giác rung động còn nhiều hơn so với lúc nàng mới vào vương phủ, vương phủ này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nàng, khiến nàng càng đi càng thấy kinh hãi.

Hai thị vệ đều nhìn thấu biểu tình của nàng, bọn họ không nói gì cũng không cười nhạo, bởi vì khi bọn họ mới vào vương phủ, cũng không y một bộ dáng giống nàng sao? Đương nhiên không thể đi năm mươi bước cười một trăm bước.

Đột nhiên, tiếng đùa giỡn ồn ào truyền vào tai ba người bọn họ, ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, hai thị vệ rất nhanh nhận ra chủ nhân âm thanh nọ.

“Hoa mụ mụ, lát nữa ra mắt Vương phi, đừng làm mất cấp bậc lễ nghĩa.” Một thị vệ quay đầu cười tủm tỉm nói với nàng.

Hoa mụ mụ vừa nghe là Vương phi liền cảm thấy căng thẳng, bắt đầu khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng, quy củ đi theo sau bọn họ hướng về nơi phát ra thanh âm.

Ba người rất nhanh liền nhìn thấy người đang đùa giỡn bên cạnh hồ nước là Vũ Sương Nhi và nha hoàn thiếp thân Uyển Ngữ. Khi Vũ Sương Nhi lơ đãng quay đầu, Hoa mụ mụ liền rành mạch thấy rõ khuôn mặt của vị Vương phi này, nàng ngây ngẩn cả người, nụ cười bị cương cứng trên mặt.

Là nàng ta. Là nàng ta. Chính là nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.