Cha Nuôi Biến Thái

Chương 9: Trêu đùa



Sáng hôm sau,Tố Uyên thức dậy.Hạ thân đau nhức,xung quanh chi chít những dấu hôn.Cô chán nản lết xuống giường,mặc đồng phục để tới trường.Đối với cô,ở lại lồng giam xa hoa này một phút cũng đủ hít thở không thông.

Cô đứng trước gương,nhìn bộ dạng thê thảm của mình.Trang điểm nhẹ để che bớt đôi mắt sưng phồng lên.

Bước xuống cầu thang,cô gặp Bạch Tử Ngạn đi vào.Vậy ra hôm qua hắn không có ở nhà.Để ý có dấu son môi trên cổ áo sơ mi của hắn,cô vội chuyển tầm nhìn.Ánh mắt lộ vẻ phức tạp,trong lòng nhói đau.Cô vờ như không thấy hắn,bước đi tiếp.

-”Đứng lại!”-hắn nói.

-”Có chuyện gì sao?”-cô hờ hững nhìn hắn.

-”Tôi chưa cho phép em rời khỏi đây!”-hắn tiến đến,bàn tay nắm lấy cằm cô.

-”Nghe đây,có thể anh hận,rất hận tôi.Tôi cũng sẽ chịu đựng sự hành hạ của anh thay cha mẹ tôi nhưng có một điều anh nên nhớ.Tôi không phải là con rối của anh.Tôi có tự do của riêng mình.Vậy nên xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.”-cô nói,đồng thời gạt tay hắn ra.

Bạch Tử Ngạn thấy hàng động của cô thì rất tức giận.Cô gái này!Cư nhiên dám đặt điều với hắn.Được,nếu đã vậy hắn sẽ trói buộc cô đến cùng.

-”Hừm!Tự do?Tốt nhất đừng nói đến hai chữ đó trước mặt tôi,vì.Tự do của em là do tôi nắm giữ”-bốn chữ cuối hắn gằn mạnh,sau đó hất cằm cô ra rồi đi thẳng lên lầu.

Sau khi hắn đi,cô ngồi bệt xuống sàn cầu thang thạch cẩm,hốc mắt đỏ lên.Cô cố để nước mắt không rơi xuống,đứng dậy rồi ra khỏi nhà.

Tố Uyên lái xe đến trường.Đây là chiếc xe ô tô mà Bạch Tử Ngạn tặng cô nhân dịp sinh nhật nhưng bây giờ cô mới lấy ra đi.

Ngồi trong lớp,cô chẳng học hành gì mà chỉ ngồi nhắn tin tán gẫu với Uyển Nhi(c này ở trong tổng giám đốc,anh là ác ma đó.)

Bỗng chuông điẹn thoại reo lên.

-”Ai vậy?”-cô hỏi

-”Tiểu thư,thiếu gia nói tan học xong cô về nhà thay quần áo.Thiếu gia đưa cô đến một buổi tiệc nhỏ.”-thư kí Kỷ nói.

-”Ừm!”-cô đáp.

Tố Uyên thở dài một hơi,nằm gục xuống bàn rồi nhắm mắt lại.

Khi chuông báo hết giờ,cô thu dọn đồ rồi ra khỏi lớp.Lái xe về biệt thự.

Vừa vào tới cửa thì có nhiều người làm đưa cô tới một phòng.Họ chọn trang phục rồi trang điểm lại cho cô.Khi xong xuôi,nhìn mình trong gương cô thật không nhận ra.Toàn thân cô toát ra vẻ yêu kiều,thân váy đen giản dị mà vẫn nổi bật.Tóc nâu xoăn được xoã ra như gợn sóng lăn tăn.Vẻ đẹp của cô quả thật khiến không ít người đê mê.

Cô ngồi lên ghế salon,dở điện thoại ra thì có tiếng nói.

-”Em xong chưa?”-vẫn là giọng nói quen thuộc ấy.

-”Xong rồi!”-cô đứng dậy.

-”Vậy đi thôi!”-hắn nhếch môi,quay người đi.

Hắn mặc một bộ đồ màu đen,vẻ ngoài lạnh lùng của hắn làm tăng thêm sự khí thế.Ai ai cũng mở to mắt ngưỡng mộ.

___________________

Đến buổi tiệc,Tố Uyên và Bạch Tử Ngạn vừa bước xuống xe thì một thân hình nóng bỏng bước đến.Đó là tiểu thư nhà Hàn- Hàn An Nhiên. Cô nghe đồn người phụ nữ này chính là vị hôn thê của hắn.Lúc đầu cứ nghĩ không phải,vậy mà bây giờ lại rõ mồn một.

-”Ngạn..anh tới trễ!”-ả ta phụng phịu,bàn tay bám lấy vai hắn.

-”Bảo bối,để em chờ lâu rồi!Lát sẽ đền bù cho em!”-hắn cười,lấy bàn tay vuốt tóc người phụ nữ.

Một màn này lọt vào mắt Tố Uyên,cô thấy khó xử.Cảm nhận mình là người thừa thãi không nên có mặt ở đây.

-”Ngạn!Đây là..”-Hàn An Nhiên hướng về phía hắn hỏi.

-”A!Quên giới thiệu với em,đây là con gái nuôi của tôi.Bạch Tố Uyên!”-hắn nhếch môi,hướng về phía Tố Uyên nói.

Cô chỉ cười trừ,mong có thể nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi nơi này.

-”Đây là Hàn An Nhiên,vị hôn thê của tôi!”-hắn nói.

Nghe ba chữ vị hôn thê,tim cô như thắt lại.Cô cố nặn ra nụ cười rồi viện cớ đi khỏi đây.

-”Xin lỗi,tôi đi vệ sinh chút!”-nói xong cô bước đi.

Bạch Tử Ngạn hiểu rõ sự bối rối của cô,trong lòng không ngừng vui sướng.

Tố Uyên lên sân thượng,ngắm nhìn mọi vật ở xa.Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống.Tại sao khi nhìn thấy hắn cùng bạn gái tim cô lại đau đến vậy?Hắn rõ ràng chị là một tảng đá trong cuộc sống của cô.Vậy cần gì phải đau lòng vì hắn?Tuy nghĩ vậy nhưng trong tâm cô lại phản bác lại.

Cô cứ đứng đó khóc,khóc đến nỗi mắt mờ đi,nhoè đi mascara. Bỗng một bàn tay chạm vào vai cô,khẽ vuốt ve.

-”Ai?”-cô quay đầu lại thì ngẩn ra.Là hắn!

Không được,cô không thể để hắn thấy dáng vẻ mình bây giờ.Cô quay mặt lại,thu hồi nước mắt lại,ngăn cho chúng không được rơi.

-”Uyên nhi sao lại lên đây đứng?Còn khóc như vậy!Chậc,em không biết dù em có khóc nhưng dáng vẻ lại vẫn mê người!”

Hắn nói xong,khẽ cắn lấy vành tai cô.

-”Buông ra!Đồ cầm thú!”-cô gắt lên,muốn đẩy hắn ra.”

-”Đúng!Tôi là cầm thú,vậy nên cả cuộc đời em chỉ có thể làm đồ chơi của con cầm thú này thôi!Uyên nhi thân mến ạ.”-hắn nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.

Tố Uyên thấy ghê sợ con người này,cô không nhịn được khóc,nước mắt lại tuôn ra.

-”Không!!”-cô nói,liên tiếp giãy dụa.

Nhưng hắn không để yên cho cô.Bàn tay hắn nắm chặt hai tây cô để không di chuyển được.Đôi môi hắn hung hăng dán vào môi cô,hắn cắn mút môi cô như để trừng phạt.Nụ hôn của hắn rất thô bạo,khẳng định cô là của hắn.

Hắn hôn cô triền miên,mặc cho nước mắt mặn chát rơi xuống nơi môi hai người đụng chạm.Cuối cùng,hắn buông cô ra.

Hắn bế ngang cô lên rồi bước đi.Hạ thân nóng bừng.Cô gái này hại hắn chỉ hôn môi cũng có phản ứng lớn đến vậy.

-”Ưm!Anh làm gì?”-hai mắt sưng lên,đôi môi còn ẩm ướt.Cô với bộ dạng này nói chuyện với hắn.Hắn rốt cuộc sắp không chịu nổi,bế cô rồi nhét vào xe.

-”Em tốt nhất nên im miệng,nếu em còn nói đừng trách tôi ở đây liền muốn em!”-hắn bá đạo nói.

-”Anh!..”

Tố Uyên im lặng ngồi,nhìn ra cửa sổ.Một hồi lại quay sang nhìn hắn.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì?Cô không hiểu nổi.Tại sao hắn một mực giam giữ cô?Trong khi hắn đã có vợ sắp cưới.Cô mệt mỏi với những suy nghĩ trong đầu,ngả đầu xuống ghế rồi nhắm mắt lại.

______________

Chap sau có H nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.