Hai tên đó vui mừng, trở mặt bắt giữ Lưu Nhược Lam. Cô ta không yên, vẫn cố chấp giãy giụa:
"Yến Nhi, cô làm gì vậy? Mau kêu họ buông tôi ra."
"Xin lỗi! Cô hãy ngoan ngoãn đi, tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với cô."
...
Thẩm Tư Linh vừa lái xe tới, cô mở cửa bước xuống, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Ở đây rất tối và vắng, khắp nơi là cây xanh, không có nhà dân. Thẩm Tư Linh vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Yến Nhi:
"Sao rồi?" Ả bắt máy.
"Tôi tới rồi, cô ở đâu?"
"Cô vào trong ngôi nhà hoang, đi thẳng qua ba căn phòng rồi cua phải."
"Nhớ rồi." Thẩm Tư Linh định tắt điện thoại thì bên kia Yến Nhi hỏi tiếp:
"Cô có đi một mình không?"
Cô đi được mấy bước thì khựng lại vì nghe câu hỏi này của ả, có hơi lo lắng nhưng Thẩm Tư Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: