Đằng Minh cởi áo vest che chắn cho Lý Lệ Nhã, ôm vào lòng, nghiêm giọng ra lệnh cho tài xế:
"Về khách sạn!"
"Dạ Đằng Tổng." Thư ký rất nhanh phần nào hiểu được mọi chuyện, anh ta lập tức tuân lệnh, chiếc xe màu đen vụt nhanh trên đường lớn, chạy nhanh qua đoạn cao tốc, vượt đèn đỏ, rất nhanh thôi bọn họ đã dừng trước khách sạn. Thư Lý lập tức bước xuống xe, hắn vòng qua mở cửa xe cho Đằng Minh. Đằng Minh nhanh tay bế Lý Lệ Nhã đã dần mất đi ý thức, cả người cô nóng bừng, mồ hôi tuôn ra ướt váy, hai mắt lim dim mơ màng, cánh tay vô thức ôm lấy cổ Đằng Minh. Anh ta vừa đi vội vào thang máy vừa cúi xuống nhìn cô gái trong lòng đã rất đau khổ, bị xuân dược hành hạ. Thang máy nhanh chóng lên tầng cao nhất, Đằng Minh mở cửa phòng, anh ta đặt Lý Lệ Nhã lên giường, định đi vào phòng tắm lấy nước lau người cho cô nhưng bị cô ấy nắm tay níu lại. Lý Lệ Nhã mơ màng nhìn hình dạng người đàn ông trước mặt, chỉ mờ mờ mà không thấy rõ mặt, từ miệng phát ra một cái tên:
"Đằng Minh! Em sợ lắm, em không chịu nổi nữa."
Anh ngẩn ra nhìn người con gái đang quằn quại nằm trên giường, khuôn mặt đỏ ửng, cái váy ướt đẫm mồ hôi có thể thấy rõ đồ lót bên trong. Lý Lệ Nhã không biết là bây giờ cô rất quyến rũ, nóng bỏng từng tấc da thịt, biểu cảm bây giờ trông rất gợi tình. Đằng Minh nuốt xuống từng ngụm nước bọt, con ngươi run run, phía dưới bắt đầu có phản ứng. Đằng Minh khẽ nghiến răng nói thầm, hít thở sâu cố kiềm nén dục vọng:
"Mẹ kiếp! Anh ta dám hạ xuân dược cô!"
"Cơ thể tôi... Như có hàng vạn con kiến đang bò vậy... Rất đau!"
"Đừng lo! Để tôi giúp cô hạ nhiệt một chút."
Đằng Minh nhẹ nhàng gỡ tay cô, anh ta đi vào phòng tắm lấy một lau nước lạnh và một cái khăn bông, anh vắt khăn đã nhúng nước cho thật khô, nhẹ nhàng lau mặt, hai bên má, từ từ di chuyển xuống cổ rồi xuống xương quai, khi khăn chạm gần bầu ngực Lý Lệ Nhã thì Đằng Minh bỗng khựng lại, anh ta nhìn chằm chằm đôi gò bồng đảo đang phập phồng, yết hầu không ngừng lên xuống. Đằng Minh lắc đầu liên tục cho thật tỉnh táo, cố kiềm chế cơn thú tính đang bộc phát. Anh ta rụt tay lại, Lý Lệ Nhã nhanh nắm lấy tay Đằng Minh khiến anh giật mình, ngước nhìn Lý Lệ Nhã. Cô nhìn anh, hai mắt chạm nhau, một bầu không khí căng thẳng cùng một chút xao động. Lý Lệ Nhã đột nhiên đặt bàn tay Đằng Minh lên ngực trái, anh ta có thể cảm nhận rõ trái tim cô đang đập rất nhanh giống như anh ta bây giờ. Lý Lệ Nhã lim dim đôi mắt nhìn Đằng Minh đang bất động, cánh môi khép hờ. Cô ấy bất ngờ dùng lực mạnh kéo Đằng Minh, anh không kịp phản ứng, cánh môi căng mộng đã dán chặt vào đôi môi bạc lạnh, một cảm giác kỳ lạ truyền tới, từng dây thần kinh căng thẳng. Đằng Minh kinh ngạc, hai mắt trừng lớn nhìn Lý Lệ Nhã ở cự ly không thể gần hơn. Anh ta không lường trước được Lý Lệ Nhã hành động như vậy, cái cảm giác này nó rất lạ, trước đây anh ta đã từng hôn những người phụ nữ khác nhưng đổi lại Đằng Minh chỉ thấy nhạt nhẽo.
Cô gái này lại cho anh ta cái cảm giác lưu luyến không muốn dứt ra.
Cái cách cô ấy hôn rất vụng về nhưng anh lại thích, có thể đoán đây là nụ hôn đầu tiên của Lý Lệ Nhã. Đằng Minh vừa mừng vừa lo, mừng vì anh là người đầu tiên của cô, lo vì một con người với quá khứ đen tối như anh ta sẽ không xứng với một cô gái thuần khiết như Lý Lệ Nhã.
Đằng Minh say đắm trong nụ hôn nồng cháy, vô ý làm rơi khăn xuống đất, Lý Lệ Nhã được đà càng hôn sâu hơn, hai tay ôm chặt cổ Đằng Minh. Anh ta đã không còn lý trí, bản thân dần bị cô chinh phục, nhắm hai mắt cảm nhận vị ngọt ngào, bắt lấy cái lưỡi đinh hương, càn quét khoang miệng cô, bàn tay ở ngực Lý Lệ Nhã bắt đầu xoa nắn. Hai người hôn đến kiệt sức, oxi dần cạn kiệt mới buông tha, thở ra từng hơi nóng, bầu không khí gợi tình càng dày lên. Lý Lệ Nhã không làm chủ được bản thân, tiếng rên khẽ phát ra càng khiến thú tính trong người Đằng Minh một phát bùng nổ. Đằng Minh di chuyển xuống dưới, liếm láp làn da nhạy cảm ở cổ, còn mút vành tai cô khiến Lý Lệ Nhã ngứa ngáy khó chịu. Đằng Minh hơi thở ngày càng dồn dập, anh mạnh bạo xé toạc váy trắng, lộ ra cơ thể hoàn mỹ, làn da trắng mịn khiến người ta không chịu được muốn cắn một phát, hai điểm nhạy cảm vẫn còn được che chắn. Anh ta nhìn cơ thể cô đến say mê, hơi thở hỗn loạn, phía dưới phản ứng đã căng cứng muốn xé rách tấm vải thoát ra ngoài.
Lý Lệ Nhã không biết cô đang khiêu khích một con sói sắp vực dậy, cơ thể bị tác dụng của thuốc không ngừng vặn vẹo, rất nóng và khó chịu như ngọn lửa đang thiêu rụi cơ thể cô.