Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 207



Lý Lệ Nhã đang tận hưởng cảm giác ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy xà phòng, miệng ngân nga lời bài hát cô vừa nghe được lúc nãy, mải mê đến độ không biết Đằng Minh đã đứng đằng sau cô từ lúc nào, trên người không có mảnh vải che thân. Không nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không tiếng bước chân, Đằng Minh rất nhanh tiến lại gần Lý Lệ Nhã. Anh đặt một chân xuống bồn tắm, mặt nước chuyển động, lúc này Lý Lệ Nhã mới để ý sau lưng có người, cô quay lại thì bị khuôn mặt của Đằng Minh làm cho hết cả hồn, hét toáng lên:

"Anh làm gì mà như bóng ma thế!? Biết em yếu tim không!?"

"Làm gì? Tắm chung chứ làm gì?" Đằng Minh đặt chân còn lại xuống nước, hông anh ngay tầm nhìn của Lý Lệ Nhã. Cô ấy hoảng hốt, há hốc mồm, đập vào mắt là cái thứ to to dài dựng đứng một cách hùng vĩ, sừng sững giữa hai bắp đùi rắn chắc. Lý Lệ Nhã la lên chói tai:

"A!!! Anh biến thái!"

"Em thấy một lần rồi mà còn ngại à?" Đằng Minh cúi sát, thỏ thẻ vào tai Lý Lệ Nhã, cái mũi tham lam hít lấy mùi hương sau gáy.

"Đó là trời tối!" Lý Lệ Nhã tạt nước, hét vào mặt Đằng Minh, mặt đỏ hồng, hờn dỗi quay lưng về phía anh. Đằng Minh lập tức dang tay ôm chặt Lý Lệ Nhã từ đằng sau, đặt cằm lên bờ vai gầy, vài sợi râu li ti chọc vào làn da mỏng manh khiến cô ấy tê tê ngứa ngứa.

"Nào giận gì chứ? Sau này em còn phải thấy thường xuyên."

Loading...

"Cái đó sau này tính." Lý Lệ Nhã mặt càng đỏ hơn, nguyên nhân là vì cái thứ sừng sững đó đang đặt giữa mông cô, cảm giác nóng nóng, thứ đó không hiểu càng ngày càng phình to. Lý Lệ Nhã cơ thể cứng nhắc, không dám nhúc nhích, anh ta nhìn thế cũng tuôn ra những lời không đúng đắn:

"Thấy chưa? Em làm nó thức dậy rồi đó."

"Cái... Cái gì chứ!? Sao tự...tự nhiên đổ...cho em?" Lý Lệ Nhã phút chốc cau mày nhăn mặt, hơi nghiêng ra sau.

Đằng Minh càng dùng lực ôm chặt hơn, anh ta nói nhỏ vào tai Lý Lệ Nhã, cái lưỡi liếm quanh vành tai mẫn cảm:

"Đừng động, anh không cho vào đâu. Em khép chân lại."

Lý Lệ Nhã ngoan ngoan khép chặt hai chân. Đằng Minh lợi dụng khe hở gần chỗ nhạy cảm của cô, anh chậm rãi luật động, đem phân thân cọ sát giữa hai chân cô, cảm giác vừa nhột vừa lạ khiến Lý Lệ Nhã không kìm được phát ra những tiếng mỹ miều. Đằng Minh càng tăng tốc, hai tay anh ta xoa nắn hai bầu ngực căng tròn, ngón tay day day nụ hoa. Tấm lưng trần trụi lạnh lẽo nhanh chóng được sưởi ấm bởi lồng ngực săn chắc màu cổ đồng.

"Lạ... Quá..."

"Anh... Anh sắp ra rồi." Đằng Minh càng mạnh mẽ, cơ thể hai người xuất hiện tầng mồ hơi mỏng, hơi nước bốc lên càng khiến không khí nóng nực. Gần phút chót, Đằng Minh nâng cằm Lý Lệ Nhã, hôn lên đôi môi ẩm ướt đang hé mở, rất nhanh sau đó anh đem hết tinh túy bắn ra ngoài.

"Ưm..."

Lý Lệ Nhã thở dốc, cả người xụi lơ trong lòng anh. Đằng Minh đưa tay giật lấy khăn bông treo trên thanh sắt, anh quấn quanh cơ thể cô, sau đó bế Lý Lệ Nhã ra phòng ngủ.

Đằng Minh nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường, mặc cho cô ấy áo mới, dùng khăn bông lau khô mái tóc dài. Anh tới bàn trang điểm, mở tủ lấy máy sấy khô tóc cho Lý Lệ Nhã. Một vài lọn tóc rơi trước mặt, Lý Lệ Nhã nghịch ngợm, cố dùng hơi thở miệng thổi bay lọn tóc, hai má đồng thời phồng căng hết cỡ. Đằng Minh một tay chải tóc, một tay cầm máy sấy, anh từ trên cao nhìn hành động của Lý Lệ Nhã, ánh mắt cưng chiều, môi nở nụ cười.

Đằng Minh sấy khô tóc, để máy sấy trên bàn trang điểm, anh ta tới cái ghế sofa bên cạnh cầm chiếc váy đưa cho Lý Lệ Nhã.

"Em mau thay đi."

"Anh chọn hả?"

"Ừ anh thấy nó hợp với em. Em vào phòng tắm mà thay."

Cô ấy nhìn chiếc váy màu đỏ, hở xương quai xanh, phía sau khoét lưng, chân váy dài trên đầu gối. Lý Lệ Nhã dường như thích chiếc váy này, cô ấy cầm lấy đi vào phòng tắm. Ở ngoài Đằng Minh cũng tranh thủ thay một bộ vest lịch lãm, ngồi trên ghế sofa đợi cô ấy, một chút thời gian anh ta xem laptop.

Lát sau, Lý Lệ Nhã bước ra, thân hình chứ S hoàn mỹ, làn da trắng cùng chiếc váy đỏ càng thêm nổi bật. Đằng Minh nhìn một cách đắm đuối, động tác dừng lại, cơ thể bất động như người mất hồn.

Lý Lệ Nhã gọi Đằng Minh mấy lần nhưng anh ta không phản ứng, cô ấy nhíu mày, lại gần đánh nhẹ vào má anh ta.

"Này! Anh sao vậy?"

Đằng Minh phản ứng lại, ánh mắt liền nhìn sang hướng khác, dù dùng tay che mặt nhưng hai tai đã bán đứng anh ta. Nhìn cái tai đỏ ửng, Lý Lệ Nhã cười thầm, cô ấy đánh nhẹ vào ngực trái Đằng Minh, nói:

"Xem em mặc thế nào?"

"Đẹp... Đẹp lắm!" Lời nói ra có hơi lúng túng, Đằng Minh đứng phắt dậy.

"Ơ..."

Không kịp để Lý Lệ Nhã chuẩn bị, Đằng Minh cầm túi xách giúp cô, một tay kéo Lý Lệ Nhã ra khỏi phòng.

"Đi! Chúng ta đi hẹn hò nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.