Cha Nuôi - Ngôn Tình

Chương 34: Cạm bẫy



Ngồi ở nhà một mình, Lưu Ly cảm thấy hơi trống trãi. Cô đếm đếm, cha nuôi đi cũng được ba ngày rồi, vậy là còn đến hai mươi bảy ngày nữa... Ngồi thở dài thườn thượt, chợt điện thoại rung lên.

Lưu Ly nhấc máy, giọng lười biếng:

"Alo?"

"Lưu Ly, là tớ đây" à thì ra là Dĩ Phàm. Nhưng mà mới sáng sớm cậu gọi điện cho cô làm gì? Lưu Ly ngoài ý muốn hỏi lại:

"Dĩ Phàm? Có chuyện gì sao?"

"Đi ra ngoài chơi với tớ không?"

Lưu Ly nghĩ một lát, thực ra cô chẳng muốn ra khỏi nhà chút nào. Nhưng mà nếu ở mãi trong phòng chắc sẽ mốc meo mất. Lưu Ly bèn nói:

"Được"

"Ok, hẹn cậu ở công viên!"

Lục Dĩ Phàm gạt điện thoại mà trong lòng thấp thỏm không yên, cậu cắn môi nhủ thầm "Lưu Ly, thực xin lỗi cậu!"...

Tắt máy, Lưu Ly nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Ngay khi Lưu Ly vừa bước ra khỏi cổng, đám vệ sĩ ngầm do Diệp Sở an bài liền lẳng lặng đi theo phía sau bảo vệ cô.

Trước tình hình đó, từ một góc khuất hiện ra một bóng người, hắn đưa mắt nhìn theo bóng Lưu Ly rời đi rồi nói với người trong điện thoại:

"Tiểu thư, đúng như người dự đoán. Diệp Lưu Ly sau khi nhận được điện thoại của cậu Lục đã đi ra ngoài rồi, bên cạnh cô ta có rất nhiều người âm thầm quan sát. Bước tiếp theo..." dừng một lát như là đang chờ ra hiệu, bên kia đầu dây trả lời:

"Bước tiếp theo làm như kế hoạch, nhớ kỹ làm kín đáo một chút" sau đó tắt điện thoại.

Lưu Ly ngồi ở ghế đá trong công viên, cô đợi khoảng hai mươi phút vẫn không thấy Lục Dĩ Phàm. Bởi vì là buổi sáng nên gió ngoài trời có hơi lạnh, bất giác làm Lưu Ly rùng mình. Cô theo bản năng ôm chặt cái áo khoác rồi nhìn nhìn đồng hồ, sao Dĩ Phàm lại đến muộn vậy chứ?

Đợi thêm một lát có điện thoại của Lục Dĩ Phàm gọi tới, giọng áy náy:

"Lưu Ly à, thực xin lỗi cậu hôm nay vốn định hẹn cậu đi chơi nhưng mà nhà tớ có việc gấp rồi, tớ không đến được!"

Lưu Ly thở dài, hóa ra là như vậy, cô cũng chỉ đáp lại:

"À, không sao cả. Hôm khác đi cũng được, cậu cứ làm việc của cậu đi. Tớ không sao, đừng lo!"

"Vậy hẹn cậu hôm khác nhé?"

"Ừm, bye bye!"

Lưu Ly chán nản nhìn những chiếc lá cuối thu rơi rụng trong công viên. Cô chợt nghĩ, không biết bây giờ Diệp Sở đang làm gì, liệu có nhớ cô chút nào không?

Thực ra Lưu Ly rất rất muốn đường đường chính chính đứng trước mặt hắn nói ra một câu "Con thích cha nuôi!" nhưng mà cô cảm thấy làm như vậy ngược lại sẽ càng đẩy bọn họ tách xa nhau hơn. Đối với Diệp Sở có lẽ đó là một loại sỉ nhục, người đời sẽ nói cô loạn luân coi thường đạo lý,... Kết quả như vậy, cô không hề mong muốn chút nào...

Gió se lạnh, ngay khi Lưu Ly vừa đứng dậy liền có một tấm ảnh bị gió thổi bay đến dưới chân cô. Lưu Ly hiếu kỳ khom người nhặt ảnh lên, trong ảnh là một nhà ba người, trên môi của họ đều như có như không một nụ cười ấm áp.

Tấm ảnh đã sờn cũ, màu sắc ố vàng trên ảnh càng làm cho nó mang một màu sắc hoài cổ u buồn. Người phụ nữ dịu dàng dựa vào vai người đàn ông, ánh mắt của họ ấm áp đến kỳ lạ. Còn có đứa bé gái với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, tóc thắt hai bím mang một nụ cười vui vẻ và đơn thuần. Trang phục của họ cũng là kiểu gia đình bình thường, không có gì nổi bật.

Nhưng bức ảnh đó đã khiến Lưu Ly dại ra.

Cô càng nhìn càng thấy đứa bé gái đó rất quen mắt, nó... nó chính là Lưu Ly lúc nhỏ! Chính xác! Còn hai người đứng ôm cô chính là cha mẹ ruột của Lưu Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.