Nghe câu nói này của Lưu Ly, tim Diệp Sở như bị đem đi ngâm đường, ngâm đường xong rồi lại xát muối. Nhẹ nhàng buông cô ra, hắn xót xa áy náy nâng mặt cô lên nói:
"Ta xin lỗi, xin lỗi con!"
Cảm xúc đong đầy nơi đáy mắt, tình cảm của hai người, không nói cũng tự khắc trào dâng. Hắn nhẹ nhàng dùng bàn tay thô miết qua đôi mắt ướt của Lưu Ly, chạm nhẹ vào gò má ửng đỏ của cô. Sau đó lại buông tiếng thở than:
"Con càng lớn càng xinh đẹp!"
Lưu Ly bị lời nói này của hắn làm cho ngây ra, Diệp Sở đột nhiên lại xiết chặt vòng tay đẩy cô lại gần hắn đến nỗi giữa hai người như không còn kẽ hở nào. Hắn kề sát đôi môi xuống, dần dần đặt lên trán của Lưu Ly một nụ hôn ấm áp. Cả người cô nhất thời không phản ứng kịp, bị hắn hôn như có luồng điện chạy qua khắp người, cảm giác không biết nên diễn tả thế nào. Vừa tê dại lại vừa thỏa mãn.
Lưu Ly tuy không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nhưng ít ra cô cũng biết cái hôn này của hắn có ý nghĩa gì. Chiếc hôn không còn chứa đựng những tình cảm thuần phác của nhiều năm trước, cô có thể cảm nhận được, giờ đây nó đã thoang thoảng nhuốm mùi dục vọng, dục vọng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Lưu Ly khẽ nhắm mắt lại. Diệp Sở hôn xong ở trán lại di chuyển cánh môi ướt át xuống đôi mắt ngọt ngào của cô, lại là một nụ hôn đầy chiếm hữu. Hắn cứ như thế trượt xuống sóng mũi, rồi dừng lại ở cánh môi mềm mại ửng hồng của Lưu Ly. Một khắc hắn chạm vào đó, cô có cảm giác như trong lòng muôn hoa đua nở, cảnh sắc xinh đẹp không nói nên lời. Thì ra đây gọi là sự khao khát trong tình yêu, khao khát được yêu một cách trọn vẹn!
Đúng lúc này cửa nhà đột ngột bật mở ra, theo sau đó là dáng vẻ hớt hơ hớt hải của Lâm An Vũ:
"Lưu Ly, cô tìm thấy Diệp..." câu nói bị cảnh tượng trước mặt làm cho đứt quãng. Diệp Sở và Lưu Ly hai người họ đang hôn nhau, hắn chạy vào thì họ mở to mắt ra nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt của Diệp Sở lúc này có thể giết người không dao. Còn Lưu Ly lại hơi hơi bối rối.
Đầu Lâm An Vũ đánh ầm một tiếng, anh cười khan hai tiếng rồi bâng quơ nói:
"Ha ha, ờm... không sao, hai... hai người cứ tiếp tục đi ha!" nói rồi còn cẩn thận bước ra đóng cửa lại, rón rén như một con chuột nhắt! Cả hai nhìn theo bóng dáng của Lâm An Vũ mà phì cười.
Diệp Sở bị Lâm An Vũ phá đám như đang tạt vào mặt hắn một gáo nước lạnh làm hắn tỉnh ra. Phải, hắn và Lưu Ly vẫn chưa là gì, bây giờ làm vậy có hơi gấp gáp, sẽ thiệt thòi cho Lưu Ly.
Lưu Ly cũng nhận thấy tình hình của hai người thật ra có chút khó xử, loại quan hệ như thế này nói dễ nghe thì là "vượt qua rào cản" còn khó nghe đó chính là "loạn luân".
Hai người nhìn đối phương, mắt chạm mắt, không ai nói lời nào bối rối buông nhau ra. Diệp Sở ổn định lại cảm xúc một chút, sau đó gượng gạo nói:
"Con ở đây nhé, ta đi vệ sinh một lát!"
Vừa nói dứt câu đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh nhanh như một cơn gió. Hắn nhìn bản thân trong gương, cảm thấy vô cùng vô cùng xấu hổ.
Trời ạ! Hắn bao nhiêu tuổi rồi hả? Ba mươi lăm tuổi đầu rồi! Ấy vậy mà chỉ hôn Lưu Ly có một cái đã mất khống chế, "người anh em" của hắn đã có dấu hiệu khởi nghĩa rồi, huhu!
Hắn vội vã xối nước lạnh vào người. Không được, không được! Tuyệt đối không được làm bậy! Có trời mới biết, cái loại cảm giác nhẫn nhịn này nó khổ sở đến mức nào! Huhu!