Qua tết âm lịch, kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh chính thức khởi công. Trịnh Liệt sau ngày khởi công mấy ngày có đến công ty một chuyến, để thư ký thay hắn phát lì xì cho nhân viên, còn mình thì tự tay tặng chi phiếu như lễ vật cho quản trị viên cấp cao của tập đoàn.
Trịnh Liệt luôn ra tay hào phóng, sau tết âm lịch phát chi phiếu cũng không phải là lần đầu, nhưng bình thường đều là để phòng tài vụ phát, tự mình đi phát vẫn là lần đầu tiên.
Hơn một nửa người trong nhóm quản trị viên là nhìn Trịnh Liệt lớn lên, tình cảm dành cho hắn so với tình cảm cấp trên cấp dưới bình thường thì sâu đậm hơn rất nhiều, bất quá bình thường cũng tôn trọng thân phận của hắn, sẽ không ra vẻ người lớn trong nhà với hắn. Dù sao trong công việc, Trịnh Liệt không làm thì thôi, đã làm thì tuyệt đối ngoan tuyệt. Cha mẹ Trịnh Liệt qua đời, có những người cậy già lên mặt âm thầm muốn “mưu quyền soán vị”, Trịnh Liệt không chút lưu tình mà xử lý sạch sẽ. Sau này có Tiêu gia và An gia bang trợ, lúc hắn nổi giận thì càng không kiêng nể gì. Người thông minh cũng sẽ không làm chuyện khiến hắn không thể chấp nhận được. Hoàn hảo là Trịnh Liệt cũng thật sự khoan dung, chỉ cần không làm chuyện nhảy đến trên đầu hắn thì hắn cũng sẽ không tuyệt tình. Nhiều năm như vậy, nhóm quản lý và hắn cũng coi như tường an vô sự.
Nhưng thấy Trịnh Liệt tự tay tặng chi phiếu, thái độ ôn hòa nói vài lời hay ho, nhóm quản lý đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Người lớn tuổi thì hài lòng, người trẻ tuổi thì vui mừng khôn xiết.
Cho dù là Trần Đường tính tình cố chấp cũng không khỏi vui mừng ra mặt, nói với câu cảm khái với Trịnh Liệt, nhớ lại năm đó theo Trịnh phụ Trịnh mẫu dốc sức dốc lòng.
Ân Triệu Lan là tổng giám đốc tài vụ, cũng là tổng giám đốc điều hành nội bộ, chi phiếu của y cũng là do Trịnh Liệt tự mình đưa.
Cuộc gọi nhỡ đêm trừ tịch, sau đó Ân Triệu Lan không gọi lại, Trịnh Liệt cũng không để ý. Hai người không hẹn mà cùng xem nhẹ chuyện này.
Nay đối mặt Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt trong mắt đã không còn cảm tình không áp chế được, hai người ở chung càng ra vẻ giải quyết việc công. Ban đầu Ân Triệu Lan còn tưởng đây là chiêu trò mới của Trịnh Liệt nên còn khó chịu ra mặt, sau này bị Trác Thư Nhiên đả kích, qua một đoạn thời gian không biết nên làm gì. Nhưng y cao ngạo thành tính, Trịnh Liệt tỏ thái độ lạnh lùng với y, y tuyệt đối sẽ không vội vàng ton ton đi lấy lòng Trịnh Liệt, chỉ cố áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng, quyết tâm đạt được thành tích để Trịnh Liệt nhìn y với cặp mắt khác xưa.
Trịnh Liệt đưa chi phiếu cho Ân Triệu Lan, nói máy móc “Năm trước vất vả, năm nay tiếp tục cố gắng. Công ty ký thác kỳ vọng cao ở cậu.”
Đồng tử nâu sẫm của Ân Triệu Lan phản chiếu bóng hình Trịnh Liệt, y thấp giọng nói “Cám ơn Trịnh đổng. Bất quá tính cả gốc lẫn lãi, tôi vẫn còn nợ anh 4578 vạn, chi phiếu này Trịnh đổng thu hồi đi, coi như là phần tiền trả theo kỳ, đỡ mất công tôi phải trả lại cho anh.”
Trịnh Liệt nghẹn giọng. Phản ứng này một chút cũng không có vẻ vui mừng.
Hắn không khỏi nhớ tới cả hai sau khi chia tay vài năm, Trịnh Liệt vẫn như cũ hào phóng cung cấp tài vật cho y, y lại không hề cảm kích, nghĩ mọi cách để từ chối.
Quả nhiên là dưa hái sớm không ngọt.
Trịnh Liệt ném chi phiếu lên bàn “Công là công, tư là tư. Tiền cho cậu, cậu xử lý ra sao là chuyện của cậu.” Không muốn nhiều lời với Ân Triệu Lan, hắn nói xong liền bỏ đi.
Ân Triệu Lan nhìn bóng dáng tiêu sái rời đi của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ buồn bã.
Sau nửa năm, Trịnh Liệt phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, những địa điểm du lịch mà hắn hứng thú đều ghé qua một lần. Trong lúc bay qua bay lại có gặp An Thế Duy, hai người cùng nhau đi chơi một tháng. Trịnh Liệt còn thấy Phó Tranh một lần. Trung tuần tháng năm, Trịnh Liệt ở nước F thấy Tần Trăn một lần.
Tần Trăn tới là để tham dự lễ ra mắt phim. Phim của y [Vọng lâu] nhận được nhiều giải thưởng, trong đó Tần Trăn được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Lý Đức Phùng mang theo vài thành viên trong đoàn đến thảm đỏ. Đây không phải lần đầu tiên y quay phim nước ngoài, nhưng là lần đầu tiên được giải thưởng quốc tế như vậy. Tần Trăn tuổi còn trẻ đã là ảnh đế trong nước, hiện tại còn có hy vọng đoạt được vinh quang lớn hơn, truyền thông đều như phát điên!
Đêm trừ tịch nhận được tin nhắn xin tha thứ của Tần Trăn, Trịnh Liệt không trả lời. Tần Trăn dường như cũng không để ý lắm, lâu lâu vẫn nhắn cho Trịnh Liệt vài tin, nội dung đều là kể cho hắn nghe tình hình gần đây, còn có ít lời quan tâm Trịnh Liệt. Trịnh Liệt vài lần muốn cho số của y vào danh sách đen, cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Vì thế Trịnh Liệt biết được cánh tay Tần Trăn tổng cộng làm giải phẫu ba lần, vai phải có một vết sẹo nhỏ. Tần Trăn để vết sẹo này như giáo huấn Lăng Thụy An lưu lại. Mãi đến tháng tư nhận được cái gật đầu của bác sỹ, Tần Trăn mới được xuất viện, sau đó cùng đạo diễn một khắc cũng không ngừng bay tới nước F dự lễ.
Khi Tần Trăn đến nước F, Trịnh Liệt vừa vặn đang ở nước F, hơn nữa trên tay còn có vé dự lễ ra mắt phim.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng dưới ảnh hưởng của Tần Trăn, Trịnh Liệt đã trở thành một con mọt phim không hơn không kém, hơn nữa hắn rất thích phim của Tần Trăn. Xuất phát từ hứng thú và để hỗ trợ công việc, Tần Trăn tất yếu phải xem rất nhiều phim điện ảnh. Sau khi trở thành tình nhân Trịnh Liệt, trừ việc lên giường thì hai người dành nhiều thời gian để xem phim cùng nhau. Trịnh Liệt lần đầu tiên đến rạp xem phim điện ảnh cũng là để ủng hộ cho phim đầu tay của Tần Trăn. Sau đó cứ mỗi khi có phim mới của Tần Trăn được công chiếu, Trịnh Liệt đều sẽ có vé mời lễ ra mắt.
Cho dù là Trịnh Liệt và Tần Trăn vì Lăng Thụy An mà chia tay, Trịnh Liệt vẫn nhận được vé mời lễ ra mắt phim [Hí tử] do Tần Trăn đóng vai chính. Đó là lễ ra mắt phim của Tần Trăn đầu tiên mà Trịnh Liệt không tham dự. Dù vậy Trịnh Liệt vẫn nhịn không được mà ra rạp xem một lần. Xem xong ra khỏi rạp, Trịnh Liệt chán ghét đôi Tần – Lăng đến nghiến răng nghiến lợi, trong đầu đem hình tượng “bạch liên hoa” của Lăng Thụy An nhào nặn thành mắt không mắt mũi không ra mũi, hạ quyết tâm từ nay về sau không đi xem phim của Tần Trăn nữa.
Cho nên khi Tần Trăn gửi cho hắn vé tham dự lễ ra mắt phim [ Vọng lâu ], Trịnh Liệt cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Cuối cùng hắn cũng không cố ý tránh đi mà vẫn vào lễ.
Khả năng diễn xuất của Tần Trăn vẫn xuất sắc như cũ khiến phần đông siêu sao có mặt thấy sợ hãi. Bất quá nó khiến khán giả như Trịnh Liệt trong lúc chăm chú xem phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Hắn nhìn Thôn diễm lệ biếng nhác tươi cười dụ hoặc John, lão nhị của hắn không biết xấu hổ mà cứng lên!
Đúng là hồ ly tinh!
Trịnh Liệt trừng màn ảnh mà mắng to trong lòng!
May mắn là tháng năm ở nước F khá lạnh, Trịnh Liệt ra ngoài mặc măng tô, tình trạng thân dưới nhờ vậy mà không lộ ra.
Nhưng xui xẻo thế nào, khi Trịnh Liệt đang sắc mặt không tốt muốn rời đi, chỉ lơ đãng chớp mắt lại nhìn thấy Tần Trăn đứng bên ngoài!
Tần Trăn mặc một thân tây trang màu xám bạc, tay trong tay một cô gái tóc nâu gợi cảm, đang bị một vài người đàn ông ngoại quốc cao thấp có đủ vây quanh nói chuyện, trên mặt y mang theo nụ cười tự nhiên khéo léo.
Y như có cảm giác mà nâng mắt lên, vừa vặn chạm tầm mắt Trịnh Liệt!
Đối tượng YY trước đó một giây đột nhiên xuất hiện, phản ứng của thân thể còn chưa biến mất, Trịnh Liệt trong nháy mắt cảm thấy có chút xấu hổ, sắc mặt trở nên phi thường quái dị. Hắn ra vẻ không có việc gì quay đầu, hòa vào dòng người mà bước đi.
Bước vội đến sảnh chính, có người đưa tay giữ chặt lấy tay hắn, cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc gọi “Cha nuôi, anh đến…”
Trịnh Liệt nghiêng người, nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Tần Trăn, đôi mắt xếch ngập tràn kinh hỉ.
Còn chưa kịp phản ứng, Tần Trăn đột nhiên nói “Cha nuôi, anh theo tôi.” Sau đó đẩy hắn vài bước vào trong một căn phòng nhỏ hẹp.
Này là một phòng chứa đồ, diện tích chỉ khoảng hai, ba mét vuông, bên trong chứa mấy bình nước và một ít đồ vật linh tinh, ánh sáng nhu hòa.
“Cha nuôi, anh đến…” Tần Trăn nhìn Trịnh Liệt, nhịn không được lặp lại một lần, tựa hồ nhất thời cao hứng đến không nói nên lời.
Hơn bốn tháng không gặp, mặt Tần Trăn gầy đi một chút, thân hình cũng thoáng đơn bạc hơn so với trước kia, tay phải bị phỏng rũ xuống, thoạt nhìn như chưa thể cử động bình thường, tay trái lại giữ chặt lấy tay Trịnh Liệt không buông, như thể chỉ cần buông ra Trịnh Liệt liền sẽ biến mất.
Cho dù đối mặt với mấy vạn fan Tần Trăn cũng không có chút luống cuống, chỉ khi đứng trước mặt Trịnh Liệt Tần Trăn mới có thể biến thành cậu nhóc thấp thỏm lo âu.
“Chỉ là trùng hợp.” Trịnh Liệt nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nghiêng người lui một bước, theo bản năng tránh cho Tần Trăn phát hiện phản ứng của thân thể hắn.
Trước đây giáp mặt Tần Trăn hắn còn có thể làm như không thấy hoặc nói lời lạnh nhạt lãnh khốc vô tình, nhưng giờ này khắc này, Trịnh Liệt đột nhiên không có sức làm việc đó, chỉ thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để thư giải, cho dù là dùng tay tự giải quyết cũng không thành vấn đề.
Tần Trăn theo quy củ buông tay, gật đầu cười nói “Ừhm, chỉ là trùng hợp… Nhưng tôi thật sự rất vui. Phim mới của tôi, cha nuôi anh đã xem rồi sao?”
“Không cần gọi tôi cha nuôi.” Trịnh Liệt sửa lại. Hắn phát hiện hắn thường xuyên phải nói câu này, bởi hắn bảo sửa cách xưng hô mà chẳng ai chịu sửa.
“Được…” Tần Trăn biết nghe lời “Trịnh thiếu, anh xem qua phim mới của tôi sao? Tên là [Vọng lâu].” Đây là bộ phim mà y bỏ rất nhiều tâm huyết, chờ mong Trịnh Liệt đánh giá. Kỳ thực này chỉ là một cái cớ. Trịnh Liệt có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với y, y đã đủ vui mừng. Y hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trịnh Liệt trong đầu hiện lên một màn Thôn diễm lệ tươi cười dụ hoặc đàn ông, giờ khắc này rõ ràng Thôn đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt đẹp đẽ không thua kém nhân vật trong phim chút nào, không hề phòng bị chờ đợi nhìn hắn…
“Làm… Trịnh thiếu anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nhận thấy Trịnh Liệt là lạ, Tần Trăn nhíu mi, đến gần một bước, vô thức muốn đưa tay lên sờ trán Trịnh Liệt.
Là phản ứng vô thức nên y theo thói quen nâng tay phải, nâng một nửa đã cảm thấy đau, không tự giác dừng một chút.
“Đừng chạm vào tôi!” Cảm giác Tần Trăn dựa sát lại Trịnh Liệt trực giác đánh tay y.
“Au!” Sắc mặt Tần Trăn lập tức trắng bệch!
“Ách…” Trịnh Liệt lập tức ý thức được mình vừa làm gì, trong lòng chợt thấy không được tự nhiên, nhưng lời giải thích ở cửa miệng mãi không nói được.
“Không sao.” Tần Trăn cười lắc đầu, nhưng đôi môi run nhè nhẹ khiến nụ cười của y có vẻ miễn cưỡng.
Trịnh Liệt không nói gì.
“Trịnh thiếu… anh còn ở lại đây bao lâu?” Tần Trăn hỏi.
“…” Kỳ thật Trịnh Liệt không có đặt trước vé máy bay. Lộ trình của hắn không cố định, thích đến đâu thì đi đến đó.
“Có thể lưu lại ít lâu vì tôi không? Hai ta cùng trò chuyện.” Tần Trăn nói “Đêm trừ tịch tôi gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời.”
“Cần trả lời sao? Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng hết rồi.” Trịnh Liệt nhìn y “Lần trước ở bệnh viện tôi đã nói, tôi có tình nhân mới. Tôi không cần cậu.”
Mắt Tần Trăn tối sầm đi, nhẹ nhàng tự giễu nói “Tình nhân của anh còn ít sao? Cũng đã đủ nhiều rồi…”
“Vậy cậu còn tiếp tục dây dưa là vì cái gì?” Trịnh Liệt hỏi “Chia tay tôi rồi cậu không phải sống rất tốt sao?”
“Tôi yêu anh.” Tần Trăn nhìn hắn “Tôi yêu anh, này có được coi là lý do không?”
Trịnh Liệt hơi chấn động, sau đó nhếch môi cười châm chọc “Cậu yêu tôi, không khỏi thay đổi quá nhanh đi.”
“Trịnh thiếu, tôi chỉ muốn trở lại bên cạnh anh.” Tần Trăn hạ mắt “Tôi chỉ là, muốn quay lại như trước đây…”
“Cậu nghĩ có khả năng đó sao?” Trịnh Liệt than nhẹ.
“Không thử một lần sao biết được?” Tần Trăn kiên trì nói, tầm mắt chậm rãi chuyển tới một vị trí trên người Trịnh Liệt, lộ ra một mạt tươi cười nhợt nhạt “Dù sao, Trịnh thiếu anh cũng không hẳn hoàn toàn thờ ơ với tôi…”
Nghe hiểu ý tứ của y, mặt Trịnh Liệt nhất thời đỏ lên!