Lý Hướng Nam xách túi đựng nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đi vào bãi đậu xe dưới đất.
Một cô gái tóc dài cúi đầu vội vàng đi ngang qua, va phải vai của Lý Hướng Nam.
“Xin lỗi!” Lý Hướng Nam theo trực giác nói.
“Không có gì.” Cô gái thấp giọng nói, sau đó cúi đầu vội vã đi tiếp.
Lý Hướng Nam nhìn thấy trên mặt đất có một ví tiền xinh xắn, lập tức quay đầu nói “Tiểu thư, cô làm rớt ví tiền kìa!”
Cô gái như không nghe thấy, chỉ chăm chăm đi tới trước.
Lý Hướng Nam sửng sốt, vội vàng nhặt lấy ví tiền đuổi theo “Tiểu thư, chờ đã!”
Đuổi tới khúc quanh, cô gái kia biến mất, trên đường trống không có bóng dáng ai. Lý Hướng Nam vừa cảm thấy có điểm bất thường thì đột nhiên một đôi tay từ sau lưng đưa tới chụp một chiếc khăn lên miệng mũi y!
Lý Hướng Nam cố gắng giãy dụa, nhưng khí lực của đối phương rất lớn, động tác của Lý Hướng Nam dần yếu đi, sau đó trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen, chậm rãi nhắm mắt lại…
Một chiếc xe tải chạy tới, người lái là một cô gái xinh đẹp, chính là cô gái vừa nãy va vào Lý Hướng Nam làm rớt ví tiền!
“Dương Kỳ, nhanh!” Cô lên tiếng gọi người đàn ông đang đỡ Lý Hướng Nam đang hôn mê.
Dương Kỳ nhanh chóng ném Lý Hướng Nam lên xe, sau đó đóng cửa “Tiểu Yêu, đi!”
Một nam một nữ này chính là Dương Kỳ và Tiểu Yêu của Viêm bang!
Tiểu Yêu tươi cười đạp mạnh chân ga. Lý Hướng Nam luôn có người của Tiêu Sân âm thầm bảo hộ, nếu bọn họ làm không nhanh, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế, bắt người yêu của người thừa kế Tiêu gia Tiêu Sân, cho dù là Tiểu Yêu vốn hơi ngông cuồng, vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Tuy rằng hiện tại Tiêu Sân bị giam ở cảnh cục, nhưng lực ảnh hưởng của hắn tạm thời vẫn không vì vậy mà giảm đi nửa phần.
“Dương Kỳ, bắt anh ta thật sự hữu dụng sao?” Tiểu Yêu vội vàng nhìn thoáng qua Lý Hướng Nam đang nhắm nghiền hai mắt, bất an hỏi.
Mắt Dương Kỳ chợt lóe chút khó chịu, chỉ là Tiểu Yêu không nhìn thấy “Ai cũng biết Lý Hướng Nam là nhược điểm của Tiêu Sân. Có anh ta, Tiêu Sân tuyệt đối không dám manh động.”
“Tiêu gia sụp đổ, Tứ thiếu sẽ trở về, đúng không?” Tiểu Yêu cắn răng hỏi lại một lần.
Trong các thành viên của Viêm bang thì Tiểu Yêu nhỏ tuổi nhất, luôn được mọi người cưng chiều, dù có chút kiêu căng nhưng vẫn biết đúng mực, chỉ khi gặp chuyện của Trịnh Phỉ thì cô mới làm loạn. Ngay từ khi gia nhập Viêm bang, Tiểu Yêu đã có cảm tình với bang chủ Trịnh Phỉ, những người khác cũng vui vẻ mà mong hai người thành đôi, càng cổ vũ Tiểu Yêu, khiến cô tự coi mình là bang chủ phu nhân. Trịnh Phỉ đối xử với cô không lạnh không nóng, cô một mực cho rằng đó là do Trịnh Phỉ vẫn chưa báo được thù nên không có tâm tư nói chuyện yêu đương, chứ Trịnh Phỉ nhất định có cảm tình với cô, không thì y là thiếu gia hắc đạo, căn bản không có khả năng hoàn toàn không dính chút sắc dục, giữ thân trong sạch. Tiểu Yêu nghĩ rằng Trịnh Phỉ sợ cô còn quá nhỏ, y đang đợi cô lớn lên.
Cho đến một lần cô vô tình nhìn thấy dấu hôn trên người Trịnh Phỉ. Loại dấu vết thô lỗ này, tuyệt đối không phải do phụ nữ lưu lại. Tiểu Yêu có trực giác của con gái, trong lòng lập tức nảy sinh nghi ngờ. Trịnh Phỉ làm người quả quyết tàn nhẫn, có đôi khi đến cả tính mệnh cũng không màng, thứ duy nhất y luôn tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có người cha nuôi mà y luôn bảo hộ. Tiểu Yêu lén lút theo dõi Trịnh Phỉ thật lâu, dần dần mơ hồ suy đoán được vài phần. Sau này Trịnh Phỉ gặp chuyện không may hôn mê bất tỉnh, cha nuôi Trịnh Liệt đến Viêm bang một lần, Trịnh Phỉ liền tỉnh lại. Suy đoán trong lòng thành hiện thực, Tiểu Yêu thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Rồi sau đó Trịnh Phỉ không để ý sự phản đối của mọi người mà kiên quyết muốn rời khỏi Viêm bang, không ai hiểu được y tại sao lại có thể nhẹ nhàng vứt bỏ cơ nghiệp mà y gần như dùng cả tính mệnh để gầy dựng, Tiểu Yêu lại có cảm giác, Trịnh Phỉ làm vậy là vì Trịnh Liệt.
Tiểu Yêu hận Trịnh Liệt. Nhưng bên người Trịnh Liệt có Trịnh Phỉ, thậm chí còn có Tiêu gia. Cô chỉ là một tiểu cô nương, dù trong tay có vài ngón nghề cũng không dám chọc, lần trước cô chỉ là muốn đánh Trịnh Liệt để giải hận trong lòng đã bị Trịnh Phỉ giáo huấn một trận, Trịnh Phỉ nói với cô những lời lạnh lùng không chút lưu tình, Tiểu Yêu thấy vừa xấu hổ lại vừa thương tâm.
Dương Kỳ xuất hiện đúng lúc, chỉ cần nói hai ba câu đã khiến Tiểu Yêu tin tưởng. Dương Kỳ trung thành và tận tâm với Trịnh Phỉ và Viêm bang, vẫn luôn nghĩ cách giữ Trịnh Phỉ lại, đây cũng là chuyện mà Tiểu Yêu muốn nhất.
Nhưng Dương Kỳ nói đúng. Trịnh Phỉ luôn mang nặng tâm với Trịnh Liệt, sau lưng Trịnh Liệt có Tiêu gia, vì thế Trịnh Phỉ bỏ qua Viêm bang mà bán mạng cho Tiêu gia lần nữa. Tiêu gia có được Trịnh Phỉ cũng không quý trọng, vì muốn làm nhục y mà cho y đi làm phục vụ ở câu lạc bộ! Y là Trịnh tứ thiếu tiếng tăm lừng lẫy trên đường cơ mà!
Tiểu Yêu cảm thấy bất bình cho Trịnh Phỉ, càng quyết tâm muốn “giải cứu” y!
Thế nên Dương Kỳ thừa dịp Trung Thiên và Tiêu gia gặp chuyện không may liền ngầm giở trò bỏ đá xuống giếng, Tiểu Yêu suy xét kỹ càng cũng quyết định theo hắn. Chỉ khi Trịnh Liệt và Tiêu gia sụp đổ, Trịnh Phỉ mới có thể trở lại Viêm bang.
Vì Trịnh Phỉ đã cúi đầu trước Tiêu gia nên quan hệ giữa Viêm bang và Tiêu gia đã hòa hoãn không ít. Lúc này Viêm bang ở Lạc Tây thị nhận một lượng lớn hàng hóa, như mọi khi tới mượn đường dây của Tiêu gia để vận chuyển, Tiêu gia không xem xét kỹ hàng liền đồng ý. Nhưng lúc này, trong mớ hàng kia còn bỏ thêm thuốc phiện.
Cảnh sát dám bắt Tiêu Sân chính là lấy cớ này. Một bên khống chế Tiêu Sân, một bên cho người tóm gọn chuyến hàng, lúc đó nhân chứng vật chứng có đủ, cho dù Tiêu Sân có một trăm cái miệng cũng chối không được.
Nhưng Dương Kỳ là kẻ cẩn trọng, tuy rằng hắn làm việc này vô cùng kín kẽ, còn đem theo Tiểu Yêu để đánh lạc hướng, nhưng để chắc chắn hắn vẫn bắt Lý Hướng Nam, muốn dùng y để uy hiếp Tiêu Sân không được hành động thiếu suy nghĩ.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, nhất định phải đảm bảo Tiểu Yêu không gây vướng bận.
“Không sai, Tứ thiếu nhất định sẽ trở lại bên cạnh em.” Dương Kỳ sờ sờ đầu Tiểu Yêu, sủng nịch nói.
Tiểu Yêu vẫn có chút không yên lòng “Lỡ như anh ấy biết em giúp anh hãm hại Tiêu gia…”
“Cậu ấy sẽ hiểu! Em vì cậu ấy làm nhiều thứ như vậy, đều là vì muốn tốt cho cậu ấy!” Dương Kỳ khẳng định nói, ngữ khí mang theo chút kích động “Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn cậu ấy âu yếm đàn ông, tiếp tục loạn luân với cha nuôi mình?”
“Tuyệt đối không!” Tiểu Yêu thốt lên, tâm vốn có chút dao động lập tức trở nên kiên định.
Đáng tiếc Tần Trăn không có tâm tình thưởng thức, y nhìn Andre, chán ghét hỏi “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh biết cha nuôi tôi?”
Ở trước cửa tổng bộ Trung Thiên nhận được điện thoại của Andre, Tần Trăn thập phần kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn khi rõ ràng hắn không tiếp xúc nhiều với Trịnh Liệt lại ngay lập tức nói toạc ra lo lắng của y về Trịnh Liệt.
Tần Trăn đối với việc Andre quấn miết không buông đã sinh ra tâm lý chán ghét, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng một câu của Andre khiến y không thể cúp máy.
Hắn nói “Nếu tôi nói cậu biết Trịnh Liệt sắp chết thì cậu có thấy hứng thú với những lời tôi sắp nói không?”
“Andre, ai cho phép anh nguyền rủa anh ấy, anh có ý gì?”
“Tới gặp tôi, bằng không, tôi cam đoan cậu sẽ hối hận.” Andre quả quyết nói.
Những việc liên quan đến an nguy của Trịnh Liệt, Tần Trăn không dám làm bừa. Suy đi xét lại, y vẫn làm theo yêu cầu của Andre, một mình tới khách sạn hắn chỉ định, sau đó nhận tờ giấy phục vụ đưa tìm tới phòng Andre.
Tần Trăn không nhiều lời với Andre, trực tiếp hỏi nghi vấn của mình.
Andre ánh mắt lạnh lùng, mềm giọng nói “Là một quý ông mà đãi khách ở cửa thì thật vô cùng thất lễ.” Dứt lời, hắn hơi nghiêng người, ý bảo Tần Trăn vào phòng.
“Tôi không vào, anh nói cho rõ ràng.” Tần Trăn nhíu mắt nói.
“Nếu không muốn nhìn thấy thi thể Trịnh Liệt thì cậu nên nghe lời tôi một chút.” Khẩu khí Andre bình thường như đang nói “Trời hôm nay thật đẹp”.
Với cách nói chuyện trâng tráo như thế, nếu là trước đây, Tần Trăn nhất định sẽ cười nhạt, sau đó sẽ đe dọa không tha cho hắn nếu hắn dám nguyền rửa Trịnh Liệt lần nữa. Một Andre ưu nhã tự phụ, phong lưu lại nghiêm cẩn căn bản không toát ra chút vẻ gì là âm hiểm độc ác. Nhưng giờ khắc này, Tần Trăn không thể khống chế mà rùng mình, bởi ánh mắt của Andre.
Khấu khí thoải mái bình thường như mọi khi, nhưng ánh mắt lại không có một chút cảm tình, chỉ có huyết tinh, lãnh khốc, còn có dục vọng tàn nhẫn muốn chiếm đoạt.
Mà Tần Trăn, không nghi ngờ gì chính là mục tiêu của hắn.
Nếu nói trước đó một khắc Tần Trăn còn cảm giác lời Andre nói không đáng tin thì hiện tại, y không thể không tin. Nếu Andre không dám chắc mười phần khống chế sinh tử của Trịnh Liệt, hắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Ánh mắt hắn nhìn Tần Trăn giống như đang nhìn vật sở hữu của mình.
Andre như thế này, Tần Trăn chưa từng thấy, xa lạ tới mức khiến y sợ hãi.
Đồng tử Tần Trăn co rút “Anh đến cùng đã làm gì cha nuôi?”
Andre vì y chấp mê bất ngộ mà mím môi không vui, đến gần tai y nhẹ nhàng nói “Tôi chuẩn bị cho anh ta ba sát thủ.”
Tần Trăn cứng đờ, Andre cười cười, đỡ eo y, chậm rãi đưa y vào phòng, đóng cửa lại. Lúc này đây, Tần Trăn không có phản kháng.
“… Tôi không thích miễn cưỡng người khác.” Andre ưu nhã rót rượu, nhìn Tần Trăn quật cường cố gắng ngồi xa hắn nhất có thể, nhẹ nhàng nói “Tôi từng có một con thú cưng, móng vuốt của nó rất lợi hại, chưa bao giờ chủ động tới gần tôi. Vì thế tôi đem người chị nó thương nhất đến, cắt một ngón tay của cô ta đưa cho nó, nó lập tức nguyện ý tới gần tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nó không đủ chân thành, lại cắt thêm một ngón tay đưa cho nó, nó liền cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ theo tôi. Tôi rất vui, yêu thương nó trong một khoảng thời gian dài.”
Cái này gọi là “không thích miễn cưỡng người khác”?
Tần Trăn rùng mình một cái. Tên Andre này cư nhiên lại là tên biến thái…
“Tôi thích Nam Phong thị, cho nên tôi muốn có nó…” Andre nhấp một ngụm rượu, hoang mang nhíu “Vốn tôi chả buồn để ý tên Trịnh Liệt kia… ai lại chú ý cát bụi dưới chân bao giờ? Nhưng các người một tên hai tên, đều yêu thích hắn che chở hắn. Tôi thấy rất khó chịu.”
Tần Trăn tâm thần chấn động. Y vừa nghe cái gì? Muốn có Nam Phong thị?
Andre chậm rãi nói “Tôi có thói quen, thanh trừ luôn thứ khiến tôi không thoải mái.” Phảng phất như thể tùy tay vứt bỏ rác rưởi không đáng nhắc tới.
“Anh giết anh ấy?” Tần Trăn trừng lớn mắt, hoảng sợ hô lên!
“Còn chưa.” Andre híp mắt, lại một lần nữa nhấn mạnh “Tôi không thích miễn cưỡng. Sinh mệnh Trịnh Liệt, có thể đổi bằng sự cam tâm tình nguyện của cậu không?”
Tần Trăn sửng sốt, sau khi hiểu được ý tứ của hắn sắc mặt y liền chợt xanh chợt trắng “Anh, đồ vô liêm sỉ!”
“Các người đều tưởng rằng Trịnh Liệt rời khỏi Nam Phong thị, kỳ thật hắn không rời đi. Hắn còn ở đây, cùng chỗ với thủ hạ của tôi. Đúng rồi, thủ hạ của tôi cũng là con nuôi Trịnh Liệt. Chỉ là Trịnh Liệt không biết gì thôi.” Andre khoái trá nói. Hắn thích việc đem người khác như con cờ trong tay mình, mặc sức đùa giỡn, nhìn bọn họ phí công giãy dụa, tự cho là vẫn còn một đường sống.
“Trác Thư Nhiên!” Tần Trăn trong đầu đem từng đứa con nuôi của Trịnh Liệt loại bỏ, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ.
Andre vỗ tay tán thưởng “Cậu thực thông minh, không hổ là người mà tôi nhìn trúng.”
Sắc mặt Tần Trăn trắng bệch. Y không biết việc Trịnh Liệt đã chia tay Trác Thư Nhiên. Cho tới nay, Trịnh Liệt luôn coi Trác Thư Nhiên như tình nhân hiểu hắn nhất, luôn tới tâm sự với cậu ta.
Nếu Trác Thư Nhiên có ý đồ mà ở bên người Trịnh Liệt, vậy tình cảnh Trịnh Liệt hiện tại…
“Nửa tiếng trước, tôi phái ba sát thủ đi tìm Trịnh Liệt, cho bọn họ một giờ để hoàn thành nhiệm vụ.” Andre nói “Eric, cậu còn nửa tiếng.”
“…. Tôi muốn gọi điện cho cha nuôi” để xác nhận Trịnh Liệt an toàn. Tần Trăn nắm tay thành nắm, nói từng từ một.
Andre cầm di động ấn một dãy số, đưa cho y “Là số của Trác Thư Nhiên.”
Tần Trăn yên lặng cầm lấy di động, đặt lên tai.
Di động reo hai tiếng liền được bắt, thanh âm quen thuộc của Trịnh Liệt truyền tới “Alo?”
“…” Tần Trăn không lên tiếng.
“Ai? Nói đi.” Trịnh Liệt nói.
Yết hầu Tần Trăn như bị nghẹn, y nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó giống như mất hết sức lực mà quỳ rạp xuống đất.
Andre cúi người, ưu nhã vươn tay nâng cằm y, cao cao tại thượng nhìn y đầy thương hại “Eric, trước đây tôi thật tâm thật lòng theo đuổi cậu, vì sao cậu lại từ chối? Nhìn đi, thứ tôi coi trọng, cuối cùng vẫn là của tôi.”
Tần Trăn chậm rãi nhắm mắt lại “I need my dad safe.”
Andre nhếch môi cười, tay trượt xuống cần cổ thon dài của y, vuốt ve xương quai xanh tinh xảo, ái muội nói “Then, you know what to do.”