Trong khoảng thời gian này có Trác Thư Nhiên bồi bên cạnh, Trịnh Liệt mỗi lúc mỗi thấy mới mẻ. Một Trác Thư Nhiên ôn hòa hiền lành, thậm chí lúc đeo kính vào còn có chút mọt sách ngờ nghệch, cư nhiên lại có nhiều bộ mặt khác biệt đến vậy. Cho dù Trịnh Liệt đã kinh qua vô số người cũng không khỏi tự hào ánh mắt của mình chọn trúng báu vật quý giá cỡ này.
Dưới sự trợ hứng của cồn, vận động trên giường càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn.
Xong việc, gương mặt trắng nõn của Trác Thư Nhiên đỏ lựng, y ghé vào ***g ngực ấm áp đầy mồ hôi của Trịnh Liệt, thở hổn hển bình ổn hô hấp.
Trịnh Liệt vuốt ve tấm lưng trần trụi của y, biếng nhác khép hờ hai mắt.
Trác Thư Nhiên kéo tay Trịnh Liệt, ***g hai bàn tay hai người vào nhau, đột nhiên không hề báo trước hỏi “Cha nuôi, Ân Triệu Lan đang ở nước này sao?”
Trịnh Liệt mở mắt ra, có chút ngạc nhiên khi nghe được cái tên Ân Triệu Lan từ miệng Trác Thư Nhiên, ngữ khí còn vô cùng bình thản. Khúc mắc giữa Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan sâu sắc như vậy, chủ yếu là Trác Thư Nhiên không vừa mắt Ân Triệu Lan. Hơn nữa, Trịnh Liệt cũng ít nhiều hiểu được sự kiêng kỵ của Trác Thư Nhiên với Ân Triệu Lan.
“Khi không đề cập tới cậu ta làm gì?” Trịnh Liệt nói. Nơi hắn an bài cho Ân Triệu Lan là nước C. Lúc trước nếu lựa chọn buông tay, Trịnh Liệt cũng không chú ý tới việc Ân Triệu Lan muốn đi đâu. Nếu nói trong lòng Trịnh Liệt không còn chút lưu luyến nào với Ân Triệu Lan thì đó là giả. Từng thâu thâm đào phế yêu một người như vậy, đối với Trịnh Liệt mà nói quả thực là một trải nghiệm khắc cốt ghi tâm. Huống hồ trước khi xuất ngoại Ân Triệu Lan còn bày tỏ tình cảm với hắn, mong muốn gương vỡ lại lành với hắn. Chỉ là Trịnh Liệt đã không còn có thể toàn tâm toàn ý với y như trước được nữa. Trong khoảng thời gian hai người giằng co, đã có những người hoặc lặng yên không một tiếng động, hoặc gióng trống khua chiêng xen vào giữa hai người họ. Trịnh Liệt sẽ không vì một Ân Triệu Lan mà buông tay những người đó. Đây là điều mà cả Trịnh Liệt lẫn Ân Triệu Lan đều tiếc nuối, hơn nữa còn không thể thay đổi.
Trác Thư Nhiên nói “Hôm nay tôi gặp mẹ của anh ta, Ân phu nhân.”
Trịnh Liệt sửng sốt, theo bản năng nói “Sao lại có thể?”
Đúng vậy. Sao lại có thể?
Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên sau khi chồng và hai đứa con trai lần lượt qua đời, tinh thần thường xuyên không ổn định, vẫn luôn điều dưỡng tại Vancouver. Ân Triệu Lan cứ cách một thời gian ngắn sẽ bay qua thăm bà, trong lúc hai người còn ở cùng nhau, mỗi khi Ân Triệu Lan trở về từ chuyến thăm Ân phu nhân đều có chút đau lòng, lần nào cũng khiến Trịnh Liệt tức giận, muốn cấm không cho y bay qua đó nữa. Nhưng dù sao đây cũng là mẹ Ân Triệu Lan, y không có khả năng mặc kệ bà, cuối cùng Trịnh Liệt chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp. Vài năm gần đây tình trạng của Ân phu nhân hình như đã tốt dần lên, nhưng ra khỏi Vancouver, thậm chí còn bay tới nước M?
Trác Thư Nhiên đem việc hôm nay gặp mặt Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên kể lại đại khái cho Trịnh Liệt nghe.
Trịnh Liệt đúng thật là không ngờ sự tình có thể biến chuyển như phim truyền hình thế này. Theo như Ân phu nhân nói, trong lòng Ân Cẩn Hòa thì Ân Triệu Lan mới là thế thân của Trác Thư Nhiên? Nhớ tới việc Ân Triệu Lan tự tay đem Trác Thư Nhiên lên giường hắn, Trịnh Liệt có một loại cảm giác rất hoang đường.
“….Cậu định làm gì?” Trịnh Liệt hỏi Trác Thư Nhiên.
Trác Thư Nhiên lẳng lặng hỏi “Cha nuôi, anh nghĩ tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Trịnh Liệt nói “Ân Cẩn Hòa đã chết. Lời của Ân phu nhân đều là do bà ấy đơn phương nói, không ai đối chứng. Mà cho dù lời bà ta nói là sự thật, thì thay đổi được gì?”
Cho dù người Ân Cẩn Hòa yêu là ai thì Ân Triệu Lan được Ân gia phủng trong lòng bàn tay làm một tiểu thiếu gia cao cao tại thượng hơn mười năm, mà Trác Thư Nhiên lớn lên tại cô nhi viện đến cả cà chua còn không có để ăn. Đây mới là sự thật.
Nghe vậy, Trác Thư Nhiên cười đến nhu hòa lại vừa lòng, ôm chặt eo Trịnh Liệt.
“Kỳ thực đều là bà ấy tự huyên thuyên nói. Hơn nữa, tôi nhận thấy….tình trạng tinh thần của Ân phu nhân có vẻ không được tốt lắm.”
Trác Thư Nhiên nói đến đấy thì ngừng. Lúc đó y ngoài ý muốn gặp được Nhiêu Tố Quyên, cả người như lạc vào mộng, sau đó những lời nói của đối phương khiến lòng y rối loạn, nhất thời không chú ý tới sự bất thường của Nhiêu Tố Quyên. Trác Thư Nhiên nắm rõ tình hình của Ân gia trong lòng bàn tay, hiển nhiên biết rõ Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên không nên có mặt tại nước M.
Là một bác sỹ tâm lý, Trác Thư Nhiên đối với “chân tướng” mà Nhiêu Tố Quyên nói nắm chắc có tới chín phần là sự thật. Đương nhiên việc này không làm thay đổi thái độ của y với Ân gia, nhưng đột nhiên phát hiện mình không hoàn toàn bị vứt bỏ, chẳng những vậy Ân Cẩn Hòa còn yêu thương y, điều này khiến Trác Thư Nhiên cảm thấy được an ủi ít nhiều, khúc mắc nhiều năm qua đã được gỡ bỏ.
Tuy rằng cả đời này rất có thể Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan không thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng y cũng không phiền lòng nhắc nhở tình trạng của Ân phu nhân. Đương nhiên, y sẽ không chủ động gọi điện nói cho Ân Triệu Lan biết. Về phần Trịnh Liệt sau khi nghe được phán đoán của y có gọi báo cho Ân Triệu Lan hay không, cái này không phải vấn đề của y.
Trịnh Liệt ý thức được sự nghiêm trọng từ câu nói của Trác Thư Nhiên. Hắn thầm nghĩ một giây, sau đó quyết định gọi cho Ân Triệu Lan. Cho dù đã chia tay với Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt cũng không có ý định cả đời không qua lại với y. Ân Triệu Lan dù sao cũng vẫn là người kế nhiệm tổng giám đốc điều hành của Trung Thiên.
Ân gia cửa nát nhà tan, ngoại trừ mối quan hệ dây mơ rễ má rối rắm với Trác Thư Nhiên, Ân Triệu Lan cũng chỉ còn một người thân duy nhất là Ân phu nhân. Một khi Ân phu nhân có chuyện ngoài ý muốn, Ân Triệu Lan chỉ sợ phải chịu đau khổ.
Trịnh Liệt không chút kiêng kỵ Trác Thư Nhiên, cứ giữ tư thế trần trụi ôm nhau, dùng giọng trầm thấp gọi điện cho Ân Triệu Lan.
Quả nhiên, Ân Triệu Lan bên kia đã bởi vì Ân phu nhân mất tích mà sứt đầu mẻ trán.
Ân Triệu Lan bị đưa đến chi nhánh của tập đoàn Trung Thiên tại nước C, tuy rằng trên danh nghĩa là rèn luyện học tập, nhưng trong mắt nhiều người ai cũng coi đây là sự giáng chức.
Hơn nữa chi nhánh này ở nước C quy mô chỉ ở cỡ trung, lợi nhuận không cao, miễn cưỡng cũng chỉ đủ cân bằng thu chi, đã vậy người phụ trách nơi đây sợ tổng công ty bên kia tìm hắn gây phiền toái, nên không mấy chào đón người mới Ân Triệu Lan.
Ân Triệu Lan chính là cần thử thách như vậy để bận rộn đến quên đi đau đớn trong lòng.
Có lẽ hai năm sống cùng Trịnh Liệt đã khắc lại ấn tượng quá sâu trong lòng y, khiến y có cảm giác rằng, chỉ cần trong những ngày tháng lạnh nhạt y ngẫu nhiên tươi cười với Trịnh Liệt một cái, Trịnh Liệt liền sẽ thật cao hứng thật thỏa mãn, không chút do dự trở về bên cạnh y.
Vậy nên sau khi chia tay, thái độ của Ân Triệu Lan với Trịnh Liệt chỉ có khách khí và hờ hững, cho dù trong lòng nếu có chút cảm tình thì vẫn như cũ chần chờ không dám tiến tới một bước.
Nhưng rốt cuộc đến khi y bỏ qua lòng tự trọng, cố lấy dũng khí bước tới một bước này, Trịnh Liệt lại cự tuyệt trở về bên cạnh y, lựa chọn xoay người bỏ đi.
Sau đó Ân Triệu Lan kinh hãi phát hiện, trong lúc y còn chần chờ, tình cảm Trịnh Liệt đã nhạt dần rồi chết đi.
Y khóc, mà Trịnh Liệt vốn trước đây khi nhìn thấy nước mắt của y sẽ hoảng lên như thằng ngốc vội vàng chạy tới an ủi, giờ chỉ lẳng lặng đứng một bên, dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn y.
Ân Triệu Lan chật vật không chịu nổi mà chạy trốn, tiếp đó là những đêm dài trằn trọc không ngủ, tinh thần không dậy nổi. Vậy nhưng y có thói quen cậy mạnh, bình thường vẫn luôn giữ vững tinh thần, không để ai tìm ra manh mối.
Nhưng chút kỹ xảo này không thể gạt được mẹ y, Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên.
Ân Triệu Lan tới nước C, ít ra y cũng cảm thấy an ủi khi có thể ở gần với mẹ. Từ lúc Ân gia gặp chuyện không may, Ân phu nhân gần như suy sụp hoàn toàn, tinh thần kiệt quệ, hiện giờ tình trạng Ân phu nhân đã ổn định hơn nhiều, nhưng không may, từ năm bốn mươi tám tuổi Ân phu nhân bắt đầu có dấu hiệu của bệnh Parkinson, mà loại bệnh này chỉ có mỗi lúc mỗi nặng hơn.
(Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng khác)
Đối với việc này, thái độ của Ân phu nhân thực bình tĩnh, cũng cực kỳ phối hợp với phương pháp trị liệu của bệnh viện.
Trên cơ bản, tình trạng của Ân phu nhân có thể coi như bình thường.
Trước kia Ân Triệu Lan không rõ vì cái gì mà sau khi tinh thần suy sụp, mỗi khi nhìn đến đứa con trai duy nhất còn sót lại, Ân phu nhân thường hay xuất hiện khuynh hướng bạo lực, sau đấy biết được Trác Thư Nhiên là em cùng cha khác mẹ với mình, nghĩ đến diện mạo cơ hồ giống mình như đúc của Trác Thư Nhiên, y có chút hiểu được. Chỉ sợ Ân phu nhân đã biết rất rõ việc Ân Cẩn Hòa ngoại tình, lẫn sự tồn tại của Trác Thư Nhiên. Nhưng Ân Cẩn Hòa lại vì bảo vệ hai mẹ con họ mà tự sát, Ân phu nhân đến cả việc hận ông cũng không làm được, nhớ tới việc ông tốt thế nào, cũng không thể không nhớ sự phản bội của ông, từ đó lâm vào mâu thuẫn không thể khắc chế. Mà gương mặt của Ân Triệu Lan chỉ càng kích thích đến bà.
Ân Triệu Lan rất đau lòng khi phát hiện sự hạnh phúc ấm êm của cha mẹ mình là giả. Y và Trác Thư Nhiên lại bởi vì ân oán của thế hệ trước cùng với sự ngu xuẩn của chính y mà trở thành đối chọi nhau gay gắt.
Ân phu nhân vẫn ở nước C an dưỡng, đối với những việc Ân Triệu Lan làm ở trong nước không biết rõ lắm. Nhưng bà dù sao cũng lớn lên trong danh gia vọng tộc, hiển nhiên hiểu tình huống của Ân gia nghiêm trọng ở mức độ nào. Cho dù Ân Triệu Lan có tài năng, nhưng trong một thời gian ngắn vực dậy Ân gia, nhất định không thể không nhờ đến sự trợ giúp của người khác. Muốn có được sự trợ giúp này, rốt cuộc Ân Triệu Lan phải trả giá gì, Ân phu nhân tâm cao khí ngạo không dám nghĩ tới. Bởi vì nếu không có Ân Triệu Lan chống đỡ, những người còn lại của Ân gia chỉ sợ còn khó khăn hơn. Cho nên lúc thanh tỉnh, Ân phu nhân đều cố gắng đối tốt với Ân Triệu Lan hết mức có thể.
Ân Triệu Lan đến nước C công tác, Ân phu nhân rất vui mừng. Nhưng bà không bỏ qua sự ảm đạm và thương tâm trong mắt con trai.
“…A Lan, A Lan?” Ân phu nhân Nhiêu Tố Quyên mới nói chuyện được một nửa đã thấy Ân Triệu Lan ngơ ngẩn thất thần, ánh mắt mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu, không thể không chậm rãi ngừng câu chuyện.
Qua một hồi lâu, Ân Triệu Lan mới phản ứng “….Mẹ, sao mẹ không nói tiếp?”
Nhiêu Tố Quyên yên lặng nhìn y, bên trong mắt lộ vẻ đau lòng.
“Mẹ, con không có việc gì, mẹ không cần lo lắng.” Ân Triệu Lan nói.
Ân Triệu Lan sửng sốt, mím môi không nói gì, có một tia sáng nháy lên trong ánh mắt, nhưng rồi rất nhanh lụi tàn.
Nhiêu Tố Quyên còn có gì không hiểu, ngừng một chút hỏi “Cô ấy là người thế nào?”
“….Phong lưu, bá đạo, hoang phí, thích hưởng lạc, cà lơ phất phơ…” Cơ hồ không chút do dự, Ân Triệu Lan không khách khí nói ra một đống lời bình.
Nhiêu Tố Quyên sựng lại. Nghe như thế nào cũng không giống người tốt! Thậm chí còn chả giống con gái!
Cho dù tự nhận bản thân đã thông suốt, Nhiêu Tố Quyên nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
“Mẹ, thật xin lỗi, người con thích quả thật chả ra gì…” Ân Triệu Lan nói như đang giỡn, chỉ là trong mắt không có ý cười. Y đi đến bước này, tự nhận đã không còn gì phải sợ, nhưng thấy mẹ mình phản ứng như thế, y vẫn bổ sung một câu “Nhưng mà, con và người đó chia tay rồi…”