Trịnh Liệt mở cửa phòng chung cư nơi mình sống một mình, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào trong, suýt nữa thì té chúi mũi xuống đất. Hắn ấn đầu, hỗn loạn rên rỉ một tiếng.
Hắn vừa từ tiệc sinh nhật An Thế Duy trở về. S&S hiện giờ phát triển mạnh mẽ, một hơi nuốt lấy hai ba công ty giải trí khá nổi danh, phong quang vô lượng. An Thế Duy là người quản lý và là cổ đông lớn nhất của S&S, nên tiệc sinh nhật hắn được tổ chức cực kỳ long trọng. Trước đó Trịnh Liệt cũng đã công khai thân phận cổ đông S&S của mình, về công về tư đều có lý do để tham gia bữa tiệc này.
Trịnh Liệt mở cửa chiếc Bugatti một mình đi vào. Theo lễ nghi, hắn phải mang theo một cô bạn gái, nhưng hắn không thích thế. Nếu có Tần Trăn, hắn còn tạm chấp nhận đi cùng y, nhưng mà Tần Trăn lúc này lại vướng lịch quay phim, không thể quay về gấp, Trịnh Liệt đơn giản không mang ai theo. Dù sao bây giờ tại Nam Phong thị, người có thể thuyết tam đạo tứ với hắn cũng không còn được bao nhiêu người.
Đáng tiếc Trịnh Liệt còn có một thằng bạn thân ơi là thân. Hiện nay An Thế Duy thật sự chú tâm chăm lo cho S&S. Tầm nhìn của hắn lâu dài, bắt đầu lợi dụng đủ loại cơ hội để phát triển vương quốc giải trí của chính mình. Đối với nghệ sỹ trong tay, hắn và thủ hạ cũng thường xuyên tạo thời cơ cho bọn họ trở thành tâm điểm chú ý của dư luận.
Vừa lúc Trịnh Liệt muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn danh tiếng có danh tiếng, cho dù không lên báo thì cũng có thể tạo ra scandal tình ái gì đó. An Thế Duy lập tức đẩy một nữ ngôi sao gợi cảm đang lên tới bên người hắn.
Trịnh Liệt không bằng lòng, An Thế Duy nghiêng mắt nhìn hắn “Mày sợ mấy bà vợ mày ở nhà?”
Vốn tưởng rằng Trịnh Liệt sẽ ngay lập tức phản bác, hoặc là bị hắn kích tướng nên đồng ý, ai ngờ hắn ta chỉ ngẩn người, sau đó nhún nhún vai nói “Mày nói sao cũng được. Nếu bọn họ biết, hiểu lầm thì không có nhưng hẳn là trong lòng sẽ không thoải mái. Vậy thôi!”
An Thế Duy nhìn hắn một cách quỷ dị, cảm thấy hắn hiện giờ so với lúc mê mẩn Ân Triệu Lan càng hết chỗ nói hơn. Tương đối tiến bộ (?) là hiện nay hắn mê một đám, chứ không phải một người.
Song An Thế Duy cũng chỉ muốn mượn Trịnh Liệt tạo scandal, không phải thật sự muốn đem người tặng cho hắn. Nếu Trịnh Liệt đã thừa nhận mình là người đã “yên bề gia thất”, đã vậy còn “sợ vợ”, An Thế Duy cũng không miễn cưỡng hắn làm gì. Dù sao về sau cũng có cơ hội được cười nhạo hắn một phen.
Bởi vậy đến phút cuối, vưu vật gợi cảm An Thế Duy mang đến vẫn là do hắn tự mình mang về. Trịnh Liệt vẫn đơn độc như cũ, hơn nữa bởi vì hắn không muốn xã giao với mọi người nên thấy vô cùng nhàm chán. Hắn tình nguyện trở về chơi game với Trịnh Minh Bảo, mỗi lần Trịnh Minh Bảo sắp thắng liền cù lét cho nó nhột cười lên, sau đó ba ba vô lương tâm này sẽ nhân cơ hội giành được chiến thắng! Đợi tới khi Trịnh Minh Bảo phản ứng lại, nó sẽ vung tay đuổi đánh hắn, nhưng mỗi lần hạ tay đều phải do dự cả buổi, luyến tiếc không dám đánh….
Nghĩ đến Trịnh Minh Bảo đứa ngốc này, mắt Trịnh Liệt không khỏi hiện lên chút nhu hòa, gương mặt anh tuấn của hắn càng thêm mê người, phong độ ngời ngời. Bên cạnh không thiếu người vô tình cố ý theo dõi hắn, âm thầm rục rịch, chỉ là ngại khí tức xa cách tản ra từ người hắn, tạm thời không lại gần.
Chỉ có một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng là ngoại lệ. Cô nàng từ xa đã thấy Trịnh Liệt, mị nhãn tinh xảo sáng lên không ngừng. Thấy Trịnh Liệt không bắt chuyện với ai, cô nàng cũng không đi qua, chỉ là kéo phục vụ viên lại nói nhỏ vài câu, đem vài tờ tiền nhét vào tay cậu ta. Phục vụ viên cười sáng lạn, gật đầu rời đi.
Cũng phải nói là do Trịnh Liệt xui xẻo. Vốn với sinh hoạt cá nhân của hắn vài năm gần đây, không ai dám giở thủ đoạn đùa giỡn với hắn. Nhưng đại mỹ nhân này là bạn giường mà Trịnh Liệt quen biết từ trước khi hắn có quan hệ với Ân Triệu Lan. Cô nàng cũng giống Trịnh Liệt đều là loại giàu nứt đố đổ vách, cũng đặc biệt phóng túng, vì vậy cả hai đều hợp ý nhau. Chỉ là sau đó đại mỹ nữ này xuất ngoại, quan hệ với Trịnh Liệt cũng cắt đứt. Lần này cô nàng vừa về nước vài ngày, liền gặp phải tiệc sinh nhật An Thế Duy, còn nhìn thấy tình nhân cũ phong thái còn tốt hơn xưa, xuân tâm khó tránh khỏi nhộn nhạo. Cô nàng không nhớ gì về Trịnh Liệt của mười năm trước, chỉ nhớ rõ khi đó Trịnh Liệt không kiêng kỵ gì, mị nhãn vừa chuyển liền nảy ra một chủ ý, chuẩn bị tặng cho Trịnh Liệt một cái “kinh hỉ.”
Trịnh Liệt lúc xoay người không cẩn thận đụng phải phục vụ viên đang cầm khay rượu vang đỏ, vạt áo vest trong nháy mắt bị rượu làm bẩn. Phục vụ viên sợ hãi cúi đầu xin lỗi rối rít, hơn nữa còn cầu xin hắn đến phòng nghỉ chờ trong giây lát, cậu ta sẽ lập tức giúp hắn xử lý.
Vì còn chưa đến lúc về nên Trịnh Liệt không làm khó phục vụ viên, cùng cậu ta đến phòng nghỉ.
Nhưng sau khi hắn thay quần áo xong từ phòng vệ sinh của phòng nghỉ đi ra, chào đón hắn lại là một mảnh hôn ám.
Không biết từ lúc nào, trong phòng nghỉ được thắp lên hai ngọn đèn xông hương, hương khí tỏa ra khắp nơi, ánh lửa như có như không, một đại mỹ nữ mặc lễ phục gợi cảm đứng tựa vào cạnh cửa, từ từ kéo khóa kéo trước ngực xuống, dụ hoặc cười với hắn “Trịnh thiếu, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?”
Câu chào hỏi vừa dứt thì khóa kéo trên lễ phục đã hoàn toàn bị kéo xuống, lộ ra đường cong mê người, im lặng phát ra lời mời gọi. Tình cảnh này, chỉ sợ 90% đàn ông đều không thể chối từ.
Bất quá Trịnh Liệt hoàn toàn không bị cảnh đẹp trước mắt đả động nửa phần. Hắn có chút đề phòng nhăn lại mi “Cô là ai?”. Hắn trước lúc biết Ân Triệu Lan ăn chơi rất sa đọa, bạn giường đến rồi đi, hoàn toàn không để tâm ai là ai. Cô ả này lại nói không rõ ràng, hắn chỉ đoán đối phương là nữ minh tinh muốn tiến thân, cố ý bày kế tính toán hắn.
“Nga, Trịnh thiếu, anh nói vậy làm tôi đau lòng quá! Mười năm trước chúng ta coi vậy nhưng mà là bạn giường tối ăn ý a…” Đại mỹ nữ tới gần Trịnh Liệt, hờn dỗi nói. Cô nàng nghĩ rằng Trịnh Liệt đang giỡn với mình. Dù sao với trí nhớ của cô nàng về Trịnh Liệt, hắn vẫn là cao thủ tình trường.
Trịnh Liệt không vui không nể mặt, không chút lưu tình đánh bàn tay cô nàng đưa tới “Tôi không có hứng thú, nếu không muốn chết thì mau cút!”
Sắc mặt đại mỹ nữ khẽ biến “Trịnh Liệt! Anh đây là có ý gì? Tôi là Kha Doanh! Anh không nhớ tôi sao?”
Trịnh Liệt cảm giác cái tên này có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ nổi cô ả là ai. Song hắn cũng không rối rắm cố nhớ ra cô nàng, bởi cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, một cỗ dục vọng quen thuộc bắt đầu nảy lên trong lòng.
Đêm nay hắn không chạm qua bất kỳ thức ăn đồ uống nào, thứ duy nhất có vấn đề chỉ có thể là huân hương trong căn phòng nghỉ này!
“Trời ơi! Anh thực sự không nhớ tôi!” Kha Doanh không có mắt nhìn, không cam tâm kêu lên “Anh hung dữ như vậy làm gì? Lúc trước không phải anh thích như vầy sao? Dù sao thì sự đã rồi, chúng ta làm một hồi đi! Coi như anh tặng tôi lễ vật về nước….” Cô nàng cả người như hư nhuyễn dựa vào người Trịnh Liệt.
Ngày sau Trịnh Liệt tìm khách sạn này tính sổ như thế nào tạm thời chưa bàn tới. Trịnh Liệt sau khi trúng chiêu vì tránh thất thố, chỉ có thể rời khỏi bữa tiệc. Nhu cầu cấp bách trước mắt là tìm một người giúp hắn hạ hỏa!
Tần Trăn đang quay phim bên ngoài không kịp tới. Trịnh Phỉ chẳng biết đi đâu, vì không rõ y có đang làm chuyện nguy hiểm hay không nên Trịnh Liệt bình thường sẽ không đột nhiên tìm y. Như vậy chỉ còn lại mình Trác Thư Nhiên.
Bộ dáng gấp gáp của hắn hiện tại chỉ sợ sẽ dọa Trịnh Minh Bảo, cho nên Trịnh Liệt gọi điện thoại cho Trác Thư Nhiên kêu y tới chung cư của hắn, nhưng không ai bắt máy. Vì thế hắn gửi tin nhắn cho Trác Thư Nhiên, bởi vì tay run nên chỉ có thể viết năm chữ: Đến chung cư của tôi.
Kha Doanh thích mấy trò đùa kích thích, thứ thuốc cô ả chuẩn bị là thứ chỉ cần hít vào là dính, dược hiệu rất mạnh. Trịnh Liệt cố nén trở lại chung cư, lý trí gần như bay mất, phía dưới nhất trụ kình thiên, vừa thẳng vừa cứng.
(nhất trụ kình thiên: một trụ chống trời:3)
Trịnh Liệt lắc đầu, đứng thẳng dậy, vừa vặn nhìn thấy một người đứng trước mặt hắn.
“Thư Nhiên…” Tầm mắt Trịnh Liệt có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra được hình dáng quen thuộc của đối phương, nhất thời thả lỏng, đi qua ôm mạnh lấy y, hung hăng đặt y lên tường!
“Trác Thư Nhiên” cứng đờ, sau đó bắt đầu giãy dụa “Không…”
“Ưm…! Đừng sợ đừng sợ! Tôi bị người ta bỏ thuốc….giúp tôi, tôi khó chịu….” Trịnh Liệt nói lung tung, che môi y, nghiêng đầu gặm nhắm cổ y, vội vàng giải khai quần áo y “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, không để cậu bị đau…”
Không biết có phải là do thanh âm khó chịu vội vàng nhưng động tác vẫn ôn nhu như cũ của Trịnh Liệt đả động tới người bị chặn miệng hay không mà động tác giãy dụa của y dần dần hạ xuống, thậm chí còn chần chờ nhưng kiên định vươn tay ôm lấy Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt nhất thời được cổ vũ, nụ hôn ướt át mang theo khí tức nóng rực dừng ngay ở bờ môi y, cằm y, hầu kết hơi lộ ra của y, xương quai xanh, ngực…. Hết sức ôn nhu triền miên, khiến y thất thần, ngại ngùng thở dốc rên rỉ.
Đôi bàn tay to lớn của Trịnh Liệt một đường thành công khai phá thành trì, cởi bỏ dây nịt của y, kéo quần y xuống, ngay lúc y không kịp đề phòng vươn hai ngón tay đâm vào huyệt động chặt kín phía sau của y.
Đối phương trợn mắt thét to một tiếng, thân thể theo bản năng co rút lại.
“Thả lỏng…Thả lỏng…” Trịnh Liệt khàn giọng dỗ dành, ngón tay cường ngạnh giữ nơi cửa động, dùng kỹ xảo phong phú khuếch trương nó ra. Mồ hôi từ trên mặt hắn từng giọt từng giọt rơi xuống trượt dài trên người đối phương. Biểu tình Trịnh Liệt vì nhẫn nại mà trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu. Nhưng hắn vẫn như cũ không lỗ mãng làm bị thương đối phương mà tiếp tục chèn thêm một ngón tay, trừu cắm làm khúc dạo đầu cho y.
Đối phương vươn tay, có chút run rẩy sờ mặt Trịnh Liệt, sau đó bắt đầu hít từng ngụm khí nhỏ, thả lỏng cơ thể. Y tựa vào người Trịnh Liệt, một chân chống đỡ, một chân khác nâng lên, để lộ huyệt động dang dần mở ra.
Tư thế ngầm đồng ý này khiến Trịnh Liệt điên cuồng! Hắn dùng lực tách chân đối phương ra, vừa ôm vừa nâng đỡ thắt lưng y, lẩm bẩm nói “Xin lỗi, tôi nhịn không được….” một tay đỡ lấy tính khí căng cứng, nhắm ngay huyệt khẩu mềm mại, thong thả mà kiên định cắm vào!
“A….” Đối phương nức nở, ngón tay bấu chặt lấy quần áo Trịnh Liệt, dùng lực mạnh tới nỗi khớp ngón tay trắng nhợt.
Trịnh Liệt tạm dừng một chút chờ cho y thích ứng, qua vài giây mới dùng lực chậm rãi xâm nhập, cho đến khi toàn bộ đều tiến vào!
Đối phương kịch liệt run rẩy, thắt lưng cong lại, nước mắt chảy ra từ nơi khóe mắt!
“Nhịn một chút…” Trịnh Liệt thô suyễn nói, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu trừu sáp! Dược lực trong cơ thể hắn sôi trào, hắn không thể khống chế mỗi lúc mỗi đẩy nhanh tốc độ, một lần so với một lần lại càng mạnh hơn ghim chặt mình vào cơ thể đối phương! “Aaaaa….” Thừa nhận sự công kích của Trịnh Liệt, mới đầu chỉ có thống khổ, đến khi đã quen được sự sát phạt bừa bãi trong cơ thể, dường như không còn cảm giác đau đớn nữa, thay vào đó là một loại cảm xúc khó nhịn kịch liệt không thể kiềm chế. Thứ đáng sợ kia mỗi lần lại cọ xát vào điểm mẫn cảm của y, khiến y cả người run rẩy, không thể chịu nổi mà phát ra tiếng thét chói tai!
Trịnh Liệt càng đánh mất lý trí, ôm lấy y mạnh mẽ trừu sáp!
“Thư Nhiên….A….Thư Nhiên….”
“Trịnh Liệt…tôi là Ân…Lan….gọi tôi….Lan…ân….a….”
Đối phương trong lúc kích tình, tiếng nói bị sự công kích mãnh liệt làm cho thất linh bát lạc.
“Nhiên….Nhiên….” Trịnh Liệt chỉ lo trầm mê trong bể dục, có lẽ vẫn nhận ra có chút không đúng, nhưng vẫn theo bản năng nhận định đối phương là Trác Thư Nhiên, nên nghe nhầm “Lan” thành “Nhiên”.
Bất tri bất giác, Trịnh Liệt đã đè đối phương xuống đất. Hắn đặt hai chân đối phương lên vai, dùng lực mạnh di chuyển thắt lưng, điên cuồng vào ra, đại khai đại hợp, mãi tới khi đối phương phát khóc!
Đây giống như một hồi làm tình đau đớn!
Đến lúc Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng bắn mạnh dịch thể vào trong người đối phương thì người kia đã sớm không thể động đậy dù chỉ là một ngón tay, thân thể chỉ có thể run rẩy theo bản năng. Bắn tinh được chừng mười giây, bạch trọc từ từ chảy ra từ cửa động sưng đỏ, mang theo vết máu mỏng manh.
Trịnh Liệt không đành lòng nhìn những vết xanh tím trên người đối phương, lắc lắc cái đầu nặng trịch, đem người vào phòng tắm sơ tẩy một phen rồi ôm lên giường an bài cho tốt.
Xong xuôi hết cả, quần áo trên người Trịnh Liệt đã cởi hết, chỉ khoác một cái áo tắm. Nhưng rõ ràng vừa nãy đã hung hăng phát tiết một lần, giờ khắc này hắn lại cảm giác cơ thể nóng lên lần nữa, yết hầu khô khốc như bị lửa đốt.
Nhìn người nằm trên giường mê man, Trịnh Liệt biết y không thể tiếp tục thừa nhận một trận làm tình kịch liệt nữa.
Ngăn chặn bản thân nhịn không được nhào qua, Trịnh Liệt nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi phòng ngủ, nghĩ muốn dùng một ly nước đá hạ hỏa. Vừa đi đến phòng khách, một thân ảnh thon gầy đang đứng đó, thấy hắn, vội vàng thân thiết đến gần “Cha nuôi, có chuyện gì?”
“Thư Nhiên?” Trịnh Liệt đỡ lấy đại não hỗn loạn, chần chờ hỏi.
“Cha nuôi, là tôi. Anh gửi tin nhắn gọi tôi tới.”
“Nhưng mà….” Sao lại có hai Trác Thư Nhiên? Vừa nãy là hắn nằm mơ sao?
“Cha nuôi, anh nóng quá.” Trác Thư Nhiên lo lắng đỡ lấy hắn.
“….tôi bị bỏ thuốc…” Trịnh Liệt thì thào nói, biểu tình có điểm mờ mịt. Bất quá Trác Thư Nhiên vừa lại gần, hắn vẫn theo bản năng ôm chặt eo y, thuận tiện luồn tay vào trong quần áo vuốt ve da thịt mềm mại của y.
Trác Thư Nhiên sửng sốt, cẩn thận đánh giá hắn một phe, thấy hắn trừ việc nóng lên do dục vọng thì không có bị thương tổn ngoài da nào, yên lòng cười khẽ “Không thành vấn đề, tôi sẽ làm….giải dược cho anh…”
Trịnh Liệt nháy mắt cái gì cũng nghĩ không được nữa. Hắn mạnh mẽ ôm Trác Thư Nhiên đặt lên sô pha, khàn khàn nói “Vậy cho tôi, lập tức lập tức…”
Thân thể hai người gần gũi, Trác Thư Nhiên cảm nhận được rõ ràng biến hóa của Trịnh Liệt. Cảm giác được thứ cứng rắn nóng rẫy kia chạm vào mình, khóe môi Trác Thư Nhiên cong lên.
Y rất vui khi Trịnh Liệt gặp loại sự tình này liền tìm y, chứ không phải tùy tiện tìm một người nam nữ xa lạ nào đó để thỏa mãn.
Trịnh Liệt cúi đầu hôn y, cạy mở khóe môi y giao triền đầu lưỡi hai người với nhau, hai tay vói vào trong quần y, bóp niết phiến mông cong nẩy của Trác Thư Nhiên, tính khí cao ngất dưới dục bào chầm chậm cạ vào bộ vị nhạy cảm của y.
Dược hiệu trong người Trịnh Liệt vẫn đang tác quái, nhưng hắn vừa thống khoái phát tiết một lần, lúc này dục vọng trỗi dậy lần nữa, hắn không có hung ác vội vàng như vừa rồi. Hắn có tình với Trác Thư Nhiên, đầu óc tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn chú tâm tới cảm thụ của y.
Hai má Trác Thư Nhiên ửng hồng, hốc mắt ẩm ướt. Tay y cầm lấy tính khí của Trịnh Liệt, cảm nhận được thứ nóng rực thô to trên tay, thân thể đã nhiều lần trải nghiệm sự lợi hại của thứ ấy nên thực tủy biết vị, bắt đầu nóng lên, một cỗ ngứa ngáy không lời chậm rãi chui ra từ ngực lan tỏa tới tứ chi bách hài.
Y nâng eo, nhẹ nhàng dùng mông cọ lên bàn tay đang nắn mông mình của Trịnh Liệt, một bên di chuyển lên xuống thứ cực đại trên tay.
Trịnh Liệt hút khí, phân thân càng thêm phấn chấn. Tay hắn tựa hồ như bị dán chặt vào mông của Trác Thư Nhiên, không chịu rời đi, ngón tay hắn theo sự cọ xát của Trác Thư Nhiên nhẹ nhàng cắm vào huyệt khẩu chật căng. Huyệt khẩu kia vừa co rụt lại, ngậm lấy ngón tay Trịnh Liệt, xúc cảm vừa mềm vừa nóng, tiêu hồn thực cốt.
Trịnh Liệt cúi đầu hôn lấy môn Trác Thư Nhiên, sau đó cắn vành tai trắng nõn tinh tế của y, vừa liếm vừa kéo, chỉ chốc lát sau nơi đó đã hơi đỏ lên.
Đây là nơi mẫn cảm nhất của Trác Thư Nhiên. Y chịu kích thích, rên rỉ thành tiếng, tay cầm tính khí Trịnh Liệt lúc lên lúc xuống, chỉ đủ thỏa mãn Trịnh Liệt nửa vời, Trịnh Liệt quả thực muốn đem dục vọng cắm vào cơ thể y, tùy ý va chạm! Trác Thư Nhiên thấy hắn hấp tấp tới đỏ mắt, nhẹ nhàng cắn răng, thả tay đẩy đẩy hắn. Cho dù dục hỏa khó nhịn, Trịnh Liệt vẫn nghe theo y, hơi hơi lùi lại.
Trác Thư Nhiên mỉm cười, xoay người trong lòng hắn, quỳ ghé vào ghế sô pha.
“Cha nuôi…cho tôi…tôi muốn…”
Trịnh Liệt như được ban ân, vội vàng nắm lấy eo y, thẳng lưng dậy, nhắm tính khí đã ngẩng cao đầu ngay huyệt khẩu, từng chút cắm vào, cắm tới tận cùng!
“A!!” Không hề phòng bị bị cắm sâu tới vậy, Trác Thư Nhiên hô nhỏ, nhưng không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy như bị kéo căng, cả người như được lấp đầy!
Trịnh Liệt bắt đầu di chuyển. Đầu tiên là chậm rãi trừu động, sau đó siết chặt eo Trác Thư Nhiên, càng động càng nhanh, biên độ mỗi lúc một lớn!
Không gian sô pha chật hẹp không đủ cho hắn thi triển, hắn phát ngoan, vẫn giữ tư thế cắm trong cơ thể Trác Thư Nhiên lăn xuống thảm, đè mạnh y dùng lực công thành!
Thân thể Trác Thư Nhiên đung đưa theo động tác kịch liệt của hắn, miệng phát ra tiếng rên rỉ động tình. Gương mặt y ửng hồng vì dục vọng, thở hổn hển nhắm chặt hai mắt, đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng, chuyên tâm cảm thụ khoái cảm Trịnh Liệt mang tới!
Thời khắc lên đỉnh, hai người cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ thống khoái, cùng lúc bắn ra! Trịnh Liệt ôm lấy Trác Thư Nhiên ngã trên mặt đất, da thịt trần trụi gần gũi, bình ổn lại nhịp thở. dương v*t Trịnh Liệt vẫn chôn trong cơ thể Trác Thư Nhiên, không nỡ rút ra, chất lỏng trắng đục tràn ra từ huyệt khẩu chảy xuống thảm, thập phần mỹ diễm.
Một lúc sau, Trác Thư Nhiên rõ ràng cảm giác được thứ trong cơ thể mình lại bắt đầu cứng rắn, y kinh ngạc quay đầu nhìn Trịnh Liệt “Cha nuôi, anh…”
Trịnh Liệt hôn môi chặn lấy miệng y, tay cầm lấy thứ mềm nhũn phía trước của y, hạ thân lần nữa bắt đầu động đậy.
Đến lúc chấm dứt, Trác Thư Nhiên đã mệt tới hôn mê. Trịnh Liệt cũng mệt mỏi, đầu óc đều đã đờ đẫn. Nhưng hắn vẫn cố chống đỡ tẩy rửa sạch sẽ cho Trác Thư Nhiên, bản thân cũng thanh lý sơ qua, rồi mới ôm Trác Thư Nhiên lên giường.
Thấy trên giường đã có một người nằm, Trịnh Liệt ôm Trác Thư Nhiên đặt xuống bên kia, chính mình nằm giữa, kéo chăn đắp cho mình và Trác Thư Nhiên, sau nhắm mắt lại, Trịnh Liệt lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai, lại là một ngày tốt đẹp!
Trịnh Liệt mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt ngủ say điềm đạm nhu hòa của Trác Thư Nhiên, hắn theo thói quen mỉm cười.
Lúc này từ phía sau lưng hắn vang lên tiếng rên rỉ mơ hồ, Trịnh Liệt sửng sốt, theo phản xạ quay lại người lại, đập vào mắt….vẫn cứ là gương mặt Trác Thư Nhiên?!
Trịnh Liệt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hoài nghi mình có đang nằm mơ hay không, không khỏi nâng tay lên sờ gương mặt ngủ say đỏ bừng nhưng không quá an ổn của đối phương, ngay tại lúc hắn sắp chạm tới làn da thoạt nhìn rất mềm mại nhẵn nhụi kia, đối phương không hề báo động mở to mắt!
Bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Liệt thở dốc vì kinh ngạc, chẳng những vội thu hồi tay như bị điện giật, còn ngồi bật dậy!
“Ân, Ân Triệu Lan?!” Trịnh Liệt nghẹn họng trân trối, ánh mắt nhìn Ân Triệu Lan như thể đang nhìn quái vật thời tiền sử!
Cậu ta sao lại ở đây? Quan trọng hơn là, sao cậu ta lại ở trên giường? Còn lại là bộ dáng như vừa trải qua đủ chà đạp?
Ân Triệu Lan mắt nhập nhèm theo bản năng nở một nụ cười hiền lành không chút phòng bị với Trịnh Liệt, nhưng biểu tình khiếp sợ quái dị của hắn nhanh chóng khiến y tỉnh táo lại, mắt chợt lóe một mạt đau thương. Y dần thu hồi biểu tình, liếc nhìn Trịnh Liệt, không nói không rằng chậm rãi đứng dậy. Mặc dù y đã hết sức cẩn thận, nhưng bộ vị khó nói trên thân thể vì đã lâu không có vận động kịch liệt rõ ràng đang bị đau, cái loại đau khó có thể mở miệng này khiến y nhíu mày, trên mặt lộ chút ẩn nhẫn.
Không biết tại sao, Trịnh Liệt bỗng thấy chột dạ, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy những vết xanh tím trên người Ân Triệu Lan. Từng vết từng vết tựa hồ đang lên án sự đối đãi quá sức thô bạo của ai đó.
Gặp quỷ!
Trịnh Liệt vò tóc, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Ân Triệu Lan tỏ vẻ như không thấy sự rối rắm của Trịnh Liệt. Y cầm lấy ga giường cố gắng che khuất dấu vết trên cơ thể, vừa tìm tòi quần áo có thể mặc. Nhưng dưới đất chỉ có cái áo khoác tắm Trịnh Liệt tùy tiện ném ra. Ân Triệu Lan không còn cách nào khác, khẽ cắn môi nhặt lấy, cố nén ngại ngùng mặc nhanh vào, y có thể cảm giác được Trịnh Liệt luôn theo dõi mình!
Song, y không để Trịnh Liệt có cơ hội lên tiếng, có chút không được tự nhiên đi thẳng đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ quần áo của Trịnh Liệt rồi vào phòng tắm.
Trịnh Liệt cố gắng nhớ lại đến tột cùng hôm qua phát sinh chuyện gì, nhưng ký ức từ sau khi hắn rời khỏi tiệc sinh nhật An Thế Duy đều chỉ là một mảng mơ hồ. Hắn chỉ nhớ rõ bản thân bị dược tính xông não, khống chế không được đè Trác Thư Nhiên lăn qua lăn lại. Nhưng thế éo nào mà khi vừa tỉnh lại, bên người lại có tới hai “Trác Thư Nhiên”?
Một khối thân thể ấm áp dán lên lưng Trịnh Liệt, hai cánh tay thon gầy trắng nõn ôm chặt cổ hắn, giọng nam trung khàn khàn mềm nhẹ vang lên “Cha nuôi, chào buổi sáng…”
Trác Thư Nhiên lười biếng dựa vào vai Trịnh Liệt, nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, mắt mang theo một tia trêu tức hỏi “Cha nuôi, đây là sao?”
Trịnh Liệt xấu hổ. Hắn biết Trác Thư Nhiên không thích Ân Triệu Lan, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày hắn lên giường với cả hai anh em, lại còn không phải là loại lên giường rồi nói chuyện phiếm, mà là chân chính “bắn pháo” một hồi.
Xác định Trác Thư Nhiên không tức giận, Trịnh Liệt mới nói “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nhớ tôi gửi tin nhắn cho cậu…”
Trác Thư Nhiên tựa tiếu phi tiếu “Cha nuôi, tôi là đang hỏi ai bỏ thuốc anh?” Chứ không có hỏi tại sao Ân Triệu Lan lại ở đây!
Trịnh Liệt nhéo hai má y coi như trừng phạt cho sự bỡn cợt, nghĩ đến cô ả Kha Doanh lớn mật tối hôm qua, mặt xẹt qua mấy tia hắc tuyến “Một con đàn bà không biết điều.”
Trải qua một đêm như vậy, hắn ý thức được thứ mình trúng chỉ sợ không chỉ đơn giản là xuân dược. Món nợ này, hắn nhất định phải đòi!
Hơn nữa, còn bởi vì thứ thuốc quỷ này mà hắn lại lâm vào tình cảnh phi thường quỷ dị như hiện tại!
Nghĩ tới Ân Triệu Lan còn ở trong phòng tắm, Trịnh Liệt chỉ cảm thấy đau đầu.
“Cho tôi tên ả.” Trác Thư Nhiên nói nhẹ bên tai Trịnh Liệt. Trịnh Liệt nói, hắn bị bỏ thuốc nên thần trí không rõ, lên giường với Ân Triệu Lan. Trác Thư Nhiên tuy rằng không đến mức tức giận, nhưng vẫn có chút khó chịu. Trịnh Liệt là người đàn ông mà y yêu, y không muốn gây phiền toái với hắn. Nhìn “thảm trạng” của Ân Triệu Lan, Trác Thư Nhiên cũng không ác ôn tới mức đi đòi nợ người bị hại, hơn nữa nhìn thái độ của Trịnh Liệt, hiển nhiên là đã nhầm lẫn Ân Triệu Lan thành y, điều này khiến Trác Thư Nhiên cực kỳ khoái trá, cho nên y hào phóng không thèm so đo với Ân Triệu Lan. Còn lại, y đương nhiên phải tìm đầu sỏ trả thù.
“Chuyện này để tôi làm.” Trịnh Liệt nói “…lúc cậu tới, có nhìn thấy…cậu ta sao?”
Trác Thư Nhiên kéo ngón tay thon dài của hắn bỏ vào miệng nhẹ nhàng cắn “Không có. Tôi có chìa khóa nơi này, anh ta có sao?”
“Không. Tôi chưa hề cho cậu ta.” Trịnh Liệt nói. Kỳ quái! Đến cùng Ân Triệu Lan làm cách nào mà vào?
Trác Thư Nhiên hài lòng với đáp án này. Y hôn hai má Trịnh Liệt, không có hảo ý giật dây “Cha nuôi hỏi không phải sẽ có đáp án sao?”
Trịnh Liệt vỗ vỗ mặt y “Đừng khiêu khích tôi.”. Vừa cắn vừa sờ, thân thể đàn ông buổi sáng mẫn cảm, không chịu nổi dụ dỗ như vậy.
Xem ra vài lần phát tiết tối qua còn chưa ép khô hắn! Trịnh Liệt có chút đắc ý nghĩ.
Mắt Trác Thư Nhiên chợt lóe một chút nóng lòng muốn thử! Nếu Ân Triệu Lan từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Trịnh Liệt và y đang phiên vân phúc vũ….
Trịnh Liệt thấy hai mắt y sáng lên, nhất thời sinh ra một cỗ dự cảm không ổn! Hắn cơ bản không có sức chống cự gì với Trác Thư Nhiên!
“Cha nuôi…” Trác Thư Nhiên dán sát vào người hắn cọ cọ.
“Uy uy uy….”
Ân Triệu Lan là mở cửa chung cư Trịnh Liệt mà vào, y có chìa khóa.
Vốn chung cư này chỉ là nơi Trịnh Liệt lâu lâu ngủ lại, bởi nếu hắn không ở tại biệt thự của các con nuôi thì cũng sẽ ngủ tại khách sạn. Nhưng từng có một khoảng thời gian Trịnh Liệt chiến tranh lạnh với các con nuôi, bởi vậy số lần hắn ở lại chung cư này tăng lên, trở thành thói quen. Nếu không ngủ ở chỗ con nuôi, bình thường Trịnh Liệt sẽ ở lại chung cư một đêm.
Tổng cộng chỉ có ba người có chìa khóa chung cư này. Một đương nhiên là chủ hộ Trịnh Liệt, hai là thư kí Trịnh Liệt, cô phụ trách việc an bài người tới dọn dẹp, hơn nữa còn mang văn kiện đến cho hắn ký. Chiếc chìa thứ ba nằm trong tay Trịnh Minh Bảo.
Trịnh Minh Bảo từ sau đêm ngủ tại nơi này, không hiểu tại sao lại rất thích chung cư này, thường làm nũng với Trịnh Liệt để hắn mang nó tới đây, còn yêu cầu Trịnh Liệt bồi nó ngủ. Trịnh Liệt nghĩ đến mình hôm đó “truyền đạt kiến thức” cho Trịnh Minh Bảo ngay trong chung cư này, mà Trịnh Minh Bảo rõ ràng nhớ mãi không quên muốn tái hiện lại, nhất thời da đầu run lên. Cuối cùng vì Trịnh Minh Bảo sắp khóc năn nỉ, Trịnh Liệt không thể không giao ra chìa khóa dự bị móc vào dây đeo lên cổ Trịnh Minh Bảo, cũng nói nó biết có thể nhờ Trác Thư Nhiên dẫn tới chung cư chơi, về phần hắn có mặt tại đó hay không thì lại là chuyện khác. Hắn ngầm nhờ Trác Thư Nhiên gọi điện cho hắn trước khi mang Trịnh Minh Bảo đến, để hắn có thời gian đào tẩu. Trác Thư Nhiên gật đầu đáp ứng, điều kiện là Trịnh Liệt nói cho y biết nguyên nhân.
Con trai thông minh quá có khi không phải là chuyện tốt!
May mắn là Trịnh Liệt cảm thấy hành động “truyền đạt kiến thức” của bản thân là một hành động vừa cao thượng vừa có tiết tháo, cho nên mặt không đỏ khí không suyễn đơn giản kể rõ tình huống “giảng dạy” hôm đó, đồng thời còn giơ tay lên trời thề đó chỉ là tình thế bắt buộc, chứ không phải hắn nổi sắc tâm hóa cầm thú muốn ấy ấy Trịnh Minh Bảo.
Vì để chứng minh cho sự trong sạch, Trịnh Liệt còn đem đoạn ghi âm của An Thế Duy ra cho Trác Thư Nhiên nghe, vừa mở ghi âm vừa giải thích rõ ràng trạng huống từng câu từng chữ ái muội trong đấy.
Trác Thư Nhiên cười ngã vào lòng Trịnh Liệt, vui vẻ đồng ý.
Cho nên lúc đó Trịnh Liệt bị bỏ thuốc, gọi Trác Thư Nhiên tới giúp đỡ, vì trực giác mách bảo Trịnh Liệt có chút bất thường, Trác Thư Nhiên cầm lấy chìa khóa của Trịnh Minh Bảo lập tức chạy đến, trực tiếp mở cửa chung cư.
Còn Ân Triệu Lan thì cầm chìa khóa của thư ký.
Tổng giám đốc điều hành của Trung Thiên, Trần Đường hiện tại đã từ chức, Ân Triệu Lan sau khi về nước lập tức thay ông ngồi vào ghế này.
Y sau khi trải qua vụ bức hôn của Gina đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện, so với trước đây càng thêm trầm ổn thành thục. Y biết chính mình cả đời này không thể quên Trịnh Liệt, biết chính mình thủy chung chờ đợi một ngày có thể tái hợp với Trịnh Liệt. Trịnh Liệt từng vì y làm rất nhiều việc, hiện giờ, Ân Triệu Lan cũng muốn vì Trịnh Liệt làm thứ gì đó. Đứng tại chỗ chờ Trịnh Liệt hồi tâm chuyển ý, loại ý tưởng này thật quá ngu ngốc. Nếu y không vì tâm ý của mình mà cố gắng thì sẽ tiếp tục mất đi những thứ quý giá xung quanh, y tuyệt đối không có khả năng giống như trước đây không làm mà hưởng!
Nhưng mà, Ân Triệu Lan trong phương diện tình cảm vẫn ngu si đần độn như cũ. Y tạm thời nghĩ, phương pháp tốt nhất hiện tại là cần cù làm một tổng tài điều hành tại Trung Thiên, để Trịnh Liệt không phải lo lắng gì. Hơn nữa, nếu cứ như vậy, Trịnh Liệt là thủ trưởng trực tiếp của y, sẽ không hoàn toàn cắt đứt qua lại. Nhưng nếu muốn Ân đại thiếu gạt bỏ kiêu ngạo nói vài lời ngọt ngào với Trịnh Liệt, làm vài hành động ôn nhu lấy lòng Trịnh Liệt, thật sự là quá khó. Ân Triệu Lan tỏ vẻ y hiện tại vẫn đang cố gắng học tập.
Tuy rằng không dám lớn tiếng nói y đang theo đuổi Trịnh Liệt, nhưng Ân Triệu Lan vẫn có vài thủ đoạn nhỏ. Ví dụ như, y mua chuộc thư ký Trịnh Liệt, nắm trong tay lịch trình qua đêm của hắn, bởi nếu Trịnh Liệt ngủ lại tại chung cư, hắn sẽ gọi thư ký cho người tới lau dọn nơi đó trước. Mà việc Trịnh Liệt qua đêm tại chung cư dần dần có quy luật.
Đúng lúc thư ký bên kia có một văn kiện khẩn cấp cần chữ ký Trịnh Liệt, mà thư ký trong nhà có việc gấp không thể đi, Ân Triệu Lan biết liền chủ động giúp đỡ. Thư ký thiên cảm vạn tạ, không chút do dự đưa y chìa khóa.
Vậy nên Ân Triệu Lan tới chung cư. Đây là lần đầu tiên y đến. Cho dù biết Trịnh Liệt đêm nay không tới, Ân Triệu Lan vẫn thực khẩn trương. Y buông văn kiện xuống, thật cẩn thận thăm thú từng nơi trong chung cư, mang tâm tư phức tạp cảm nhận khí tức của Trịnh Liệt tại nơi đây.
Nằm lên giường Trịnh Liệt, một cỗ an tâm thân thiết, hoài niệm tràn ngập trong lòng, Ân Triệu Lan cảm giác, y thật sự không còn thuốc nào cứu được…
Chờ đến lúc y cố nén lòng rời đi, Trịnh Liệt lại đột nhiên xuất hiện!
Khi Trịnh Liệt ôm y gọi “Thư Nhiên”, Ân Triệu Lan cảm thán số mệnh trong lòng. Y theo bản năng kháng cự, nhưng sự khó chịu và khẩn cầu của Trịnh Liệt khiến y dần mềm lòng rồi khuất phục.
Y đã mệt mỏi với trốn tránh rồi!
Để y phóng túng một lần đi! Phóng túng không quay đầu, phóng túng toàn bộ cơ thể này, liều chết triền miên cùng ái nhân….
Tỉnh lại nhìn thấy biểu tình của Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan không phải không thất vọng. Nhưng y không hối hận, y cũng không trông cậy việc chỉ với một sự cố ngoài ý muốn có thể thay đổi được gì.
Ít ra, y đã bước được bước đầu tiên.
Tắm rửa xong xuôi, tâm tình Ân Triệu Lan đã hoàn toàn bình phục. Y mặc quần áo Trịnh Liệt đi ra, thấy Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đang quấn lấy nhau thành một khối trên giường.
Ân Triệu Lan đột nhiên nhận thấy, y không hề tức giận. Có một đứa em trai lấy việc chọc tức y làm niềm vui quả thực là gia môn bất hạnh. Nhưng trong cơ thể có một nửa dòng máu giống nhau, ngoại trừ mẹ y Ân phu nhân, Ân Triệu Lan cũng chỉ còn đứa em này mà thôi.
Ân Triệu Lan đi đến bên giường, hai tay khoanh trước ngực bình tĩnh nói “Trịnh thiếu, công ty có một văn kiện khẩn cần anh ký tên. Phiền anh dừng lại chút, ký tên xong hãy tiếp tục.”
Hai người trên giường cùng lúc hóa đá, sau đó ki hẹn mà cùng quay đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc như thể thứ gì cũng chưa hề xảy ra nhìn y.
Ân Triệu Lan hừ lạnh trong lòng.
Cha nuôi, em trai, cứ chờ đó!
Từ sau khoảng thời gian được Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên gửi tại Tiêu gia, Trịnh Minh Bảo cả người như vừa được “đả thông kinh mạch”, tâm trí vốn trì trệ không phát triển rốt cuộc dần dần thông suốt. Hơn nữa, nhờ có Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên dốc lòng chỉ dẫn, Trịnh Minh Bảo như một đóa hoa diên vĩ, rụt rè mà thong thả nở, tản mát ra quang hoa đặc biệt thuộc riêng về nó.
Nay Trịnh Minh Bảo hai mươi sáu tuổi đã là họa sĩ theo trường phái ấn tượng có chút tiếng tăm trên trường quốc tế, lấy nghệ danh là zb, một tác phẩm bất kỳ nào của nó cũng có thể bán được mấy vạn bảng anh. Sau khi nổi danh ra thế giới, nó chỉ công khai xuất hiện một lần, lúc đó nó chỉ cao 165cm, thân hình nhỏ xinh tinh tế, dung mạo trong sáng, tựa như búp bê bằng sứ, đẹp đẽ nhưng an tĩnh, cười e lệ ngại ngùng, khiến ai ai không khỏi mềm lòng. Từ sau lần đó sự chú ý của mọi người dành cho nó tăng vọt, đáng tiếc cho dù bên người đại diện cưỡng bức lợi dụng nó xuất hiện lại trước công chúng như thế nào, nó đều cự tuyệt. Trừ việc hàng năm vẫn cho ra ba đến năm tác phẩm, thì mọi thông tin về nó đều có phần thần bí.
Mà chân tướng là, cho dù Trịnh Minh Bảo so với trước kia đã trưởng thành lên nhiều, tính cách nó vẫn như cũ, đơn thuần hướng nội hơn người bình thường rất nhiều, muốn nó trở thành một kẻ bát diện linh lung, mạnh vì gạo bạo vì tiền căn bản không có khả năng. Nó rút hết can đảm tham dự một lần công khai trước công chúng, để lại hậu quả là buổi tối khi ngủ gặp ác mộng cả tuần, khiến Trịnh Liệt đau lòng đến mức phải bồi nó ngủ một tuần, mới miễn cưỡng trấn an được Trịnh Minh Bảo. Chỉ là bị chà đạp như vậy, hai cha con ai cũng gầy đi một vòng. Trác Thư Nhiên nhìn thấy, rốt cuộc mở miệng nói hết thảy phải có chừng mực.
(bát diện linh lung: khôn khéo, nhanh nhẹn)
Vì thế Trịnh Minh Bảo bắt đầu công cuộc vùi đầu trong phòng vẽ tranh một cách khoái hoạt. Hơn nữa, nó có một sở thích kỳ quái, nó thích sưu tập tranh của chính mình, những tác phẩm được đem bán đều là tranh Trịnh Minh Bảo ghét hoặc là cảm thấy vẽ không được tốt. Lúc số tranh mà Trịnh Minh Bảo tích lũy mỗi lúc một nhiều, Trịnh Liệt tặng cho nó một món quà sinh nhật là một phòng treo tranh hoa lệ, xây kế bên biệt thự. Phòng treo tranh được đặt tên là “Bảo Bảo”, tranh bên trong được chia làm hai loại lớn, một là tranh vẽ ba, loại còn lại là tranh không vẽ ba. Trịnh Minh Bảo thích vẽ đủ loại kiểu dáng về Trịnh Liệt, loại tranh vẽ ba theo trường phái ấn tượng này căn bản nhìn không ra có chút ăn nhập gì tới Trịnh Liệt, nhưng Trịnh Minh Bảo vẫn kiên trì cho rằng tranh này mang lại cảm giác về “ba ba” cho nó. Điều này khiến Trịnh Liệt mỗi lần đến xem tranh đều nhìn thật lâu, ý muốn tìm ra bóng dáng chính mình trong mớ hình thù kỳ quái này, khổ nỗi hắn không có chút tế bào nghệ thuật nào trên người, mãi vẫn không tìm được.
Trịnh Minh Bảo dù lớn vẫn ở cùng Trác Thư Nhiên, còn học nấu cơm. Nó làm đồ ngọt đặc biệt ngon, đến cả Trịnh Liệt đại nam nhân không thích đồ ngọt cũng có thể ăn được. Có tay nghề này, mối quan hệ giữa Trịnh Minh Bảo và tiểu ca Trịnh Phỉ cải thiện rõ ràng, bởi Trịnh Phỉ là một tên nghiện đồ ngọt. Trong tủ lạnh thường xuyên có một phần đồ ngọt, để Trịnh Phỉ không thích đi cửa chính có thể lén vào vụng trộm lấy đi.
Trịnh Minh Bảo còn đem phòng nó chuyển lên tầng ba. Vốn phòng nó ở tầng hai, đối diện phòng Trác Thư Nhiên. Nhưng sau khi nó hiểu chuyện nó đã hiểu Trịnh Liệt khi ngủ lại, ngủ ở trong phòng Trác Thư Nhiên là làm cái gì. Điều này khiến nó không thể đi vào giấc ngủ, không tự giác vểnh tai nghe động tĩnh truyền ra từ phòng đối diện, sau đó bị tiếng thở dốc rên rỉ làm cho cả người khô nóng, chỉ có thể cuộn mình trong chăn, tuân theo bản năng cầm khí quan của mình tự thân vận động. Sau vài lần, buổi sáng thức dậy trên mặt nó có thêm hai vòng tròn đen trên mắt. Bất đắc dĩ, nó quyết định chuyển đến tầng ba.
Trịnh Minh Bảo nhớ rõ lúc nó nói ra yêu cầu này với Trịnh Liệt, mặt Trịnh Liệt đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin được, một lát sau nhanh chóng dùng suy nghĩ “Bảo Bảo trưởng thành, có bí mật riêng” an ủi chính mình, ngược lại người anh là Trác Thư Nhiên cười đến ý vị thâm trường, khiến Trịnh Minh Bảo mặt mỏng ngại ngùng.
Trịnh Minh Bảo sau khi lấy nghệ danh zb rồi thành danh trong giới nghệ thuật, lâu lâu sẽ lên mạng tán gẫu với bạn bè. Trịnh Liệt cực kỳ để ý những người mà Trịnh Minh Bảo kết giao, hắn là lo lắng Trịnh Minh Bảo đơn thuần sẽ bị đám đàn ông đàn bà mặt người dạ thú lừa gạt. Giống như mọi ông bố trên đời, Trịnh Liệt quản thúc Trịnh Minh Bảo với rất nhiều quy củ, không được đi chơi đêm không được uống rượu, hoàn toàn không coi Trịnh Minh Bảo là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mà hắn làm cha thì lại là phong lưu hoàn khố đệ tử tiêu biểu của thành phố. Bất quá Trịnh Liệt nói gì Trịnh Minh Bảo nghe nấy, toàn bộ yêu cầu của Trịnh Liệt Trịnh Minh Bảo đều làm theo không chút dị nghị. Vì thế Trịnh Liệt cực kỳ vui mừng, cảm giác rốt cuộc chính mình cũng có thể nuôi được một đứa biết nghe lời.
Trịnh Minh Bảo đối Trịnh Liệt nhất sương tình nguyện, thầm thương trộm nhớ, mỗi khi có nhu cầu đều là nghĩ đến Trịnh Liệt rồi tự giải quyết thấy vô cùng chột dạ, hoàn toàn không dám không nghe lời.
Nhưng mà Trịnh Minh Bảo không có ý định thổ lộ phần tình cảm thầm mến này, vẫn mạnh mẽ đè nén nó.
Mãi đến khi có một lần, Trác Thư Nhiên không hề báo trước mở cửa phòng nó ra, “bắt gian tại trận” nó đang vừa tự giải quyết nhu cầu sinh lý vừa gọi tên Trịnh Liệt!
“…Bảo Bảo thích cha nuôi?” chờ Trịnh Minh Bảo sửa sang lại xong xuôi, Trác Thư Nhiên gọi nó ra nói chuyện. Cho dù Trịnh Minh Bảo đã lớn, Trác Thư Nhiên vẫn không thay đổi cách xưng hô với nó.
Trịnh Minh Bảo quy củ để hai tay lên đầu gối, thân thể cứng ngắc, khẩn trương vô cùng. Mặt nó vẫn còn đỏ ửng vì vừa phát tiết, lại bởi vì bí mật bị phát hiện mà chột dạ đỏ mặt hơn.
Nghe được câu hỏi của Trác Thư Nhiên, nó run run một chút “Xin lỗi, anh…”
“Vì sao lại xin lỗi?” Trác Thư Nhiên nhướn mày.
“Em, em không có ý tranh ba với anh…” Trịnh Minh Bảo nhỏ giọng nói.
Trác Thư Nhiên không quá bất ngờ với đáp án này. Ở cùng nhà với Trịnh Minh Bảo, nếu y không phát hiện ra tâm tư của nó, y liền khỏi lăn lộn ngoài đời đi. Trác Thư Nhiên vẫn chờ Trịnh Minh Bảo hành động, nhưng chờ a chờ, chờ rất rất lâu. Sau đó y phát hiện, Trịnh Minh Bảo tựa hồ không có ý định nói thẳng ra.
Trác Thư Nhiên trầm mặc “Bảo Bảo, em biết rõ anh và ba vẫn luôn hy vọng em có thể kết hôn sinh con như người bình thường.”
“Em biết.” Trịnh Minh Bảo gật đầu, sau đó hỏi “Anh cảm thấy quan hệ với ba là không bình thường sao?”
Đương nhiên là không. Y thích thế nào thì thế đó. Trác Thư Nhiên nghĩ.
Chỉ là khi có mặt Trịnh Minh Bảo, y và Trịnh Liệt đều tránh không được việc dùng chuẩn mực đạo đức của xã hội dạy cho nó, lại quên mất câu “ngôn truyền thân giáo”, Trịnh Minh Bảo căn bản không thể theo khuôn phép cũ.
(ngôn truyền thân giáo: lời nói và việc làm đều mẫu mực. Ý của đoạn này theo mình là Trác Thư Nhiên và Trịnh Liệt thì dạy Trịnh Minh Bảo thế này thế kia, nhưng hành động thì lại khác, vậy nên cuối cùng Trịnh Minh Bảo vẫn không nghe theo lời dạy của hai người J))
Trịnh Minh Bảo hiểu rõ nó thích Trịnh Liệt, nhưng không muốn tranh giành với các anh, vì thế không nói. Nếu nó đã có người thích thì nó sẽ không thích người khác, lại càng không cần cùng người khác kết hôn sinh con.
Bởi ý nghĩ đều hiển lộ rõ trên mặt Trịnh Minh Bảo, Trác Thư Nhiên thực dễ dàng hiểu rõ ý nó. Dù cho y thông mình tài trí, đối mặt với Trịnh Minh Bảo nhu nhược nhưng kiên trì này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với nó.
Khuyên nó buông tay?
Một người đơn giản, tâm tư cũng đơn giản, lại là kẻ bướng bỉnh nhất. Trừ khi Trịnh Minh Bảo quyết định không thích Trịnh Liệt nữa, bằng không phần cảm tình này sẽ không biến mất. Trác Thư Nhiên yêu thương nó như vậy, trước đây làm bộ không biết còn đỡ, bây giờ biết rồi, thực sự có thể trơ mắt nhìn nó mỗi khi có nhu cầu sinh lý chỉ có thể gọi tên Trịnh Liệt lén lút tự xử sao?
Cổ vũ nó theo đuổi Trịnh Liệt?
Nghĩ đến việc y đã từng thuê người lái xe tông Trịnh Liệt chỉ vì muốn ngăn cản Trịnh Liệt chạm vào Trịnh Minh Bảo, hiện tại lại muốn tự tay y đem Trịnh Minh Bảo đưa đến miệng hắn, Trác Thư Nhiên cảm thấy không thoải mái.
Tuy rằng trước mắt mà nói, Trịnh Liệt thoạt nhìn đã hoàn toàn áp chế tâm tư muốn ăn Trịnh Minh Bảo, mà Trịnh Minh Bảo lại vì thương y, hoàn toàn không có ý định theo đuổi Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên quả thật có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ mọi việc.
“Anh, anh đừng giận…” Thấy Trác Thư Nhiên chỉ nhìn mà không nói, Trịnh Minh Bảo thấp thỏm bất an kéo tay y “Em sẽ không nói gì với ba… Hai người cứ tiếp tục…”
Ánh mắt Trác Thư Nhiên không khỏi dịu đi, dùng tay nhéo má Trịnh Minh Bảo “Đứa ngốc này…”
Trịnh Minh Bảo ngây ngốc cười với y.
Trác Thư Nhiên sờ sờ đầu nó nói “Bảo Bảo, anh nói cho em nghe một bí mật, kỳ thật, ba cũng rất thích em nha…”