Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?

Chương 3: Kỵ Sĩ Giáp Sắt



Mấy ngày sau đó, cô vẫn chưa từng gặp lại Conan, chắc bây giờ cậu nhóc đang trong tình trạng ăn không ngon ngủ không yên vì bị cô phát hiện bản thân mình phá án


Đối với một nhóc con 6 tuổi, trí thông minh như vậy có chút quái dị


Bản thân Conan cũng nhận ra được, có điều giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cái máu thám tử đã ăn sâu vậy rồi nên nhiều lúc những việc cậu làm điều là do thói quen


Amaya im lặng ngồi ở thư viện trường đọc sách, tầm mắt thì tập trung vào quyển sách song ý thức là bay đi đâu tận trời cao vũ trụ


Mấy ngày nay cô không được tập trung cho lắm, đầu cứ cách vài tiếng là đau đến mức tay chân bủn rủn


Cha nuôi từng kể, vào một ngày ông đi du lịch với mẹ nuôi ở Anh, đi dạo biển thì thấy cô nằm bất tỉnh ở đó, thế là vội vã đi tới kiểm tra cho cô và phát hiện cô còn thở dù khá yếu ớt, vết thương rất nặng, trong lúc chờ xe cấp cứu tới ông kịp sơ cứu cho cô


Amaya nghĩa là Mưa đêm, vì ngày ông cứu cô, trời khi ấy đột nhiên đổ mưa


Cô khi ấy bị thương rất nặng, ông không hiểu sao cô có thể sống trong khi bị bắn ở đầu, hiện tại đạn vẫn còn đó, khi xưa không lấy ra cô còn quá nhỏ, sức khỏe yếu ớt, ngoài ra phẫu thuật thành công xác suất rất thấp và quan trọng nhất ông khi ấy chỉ là cảnh sát quèn, làm sao có tiền đủ mà chạy chữa cho cô


cứ thế mà viên đạn trong đầu tồn tại suốt 7 năm, nhưng cô biết, phải sớm lấy nó ra vì càng lâu, tính mạng sẽ càng bị rút ngắn


"này cậu nghe gì chưa ?" Âm thanh thì thâm ở bàn bên cạnh khiến Amaya chú ý


"bảo tàng mỹ thuật Beika nghe đồn có áo giáp biết đi đấy" nữ sinh A hứng thú kể tin đồn mình nghe được trong những ngày gần đây


"ầy...coi chừng người ta tung tin để mà thu hút sự chú ý đấu, dù gì tớ nghe chỗ đó đang ế ẩm sắp bị bán rồi" nữ sinh B tiếp tục tám chuyện về viện bảo tàng


trước giờ có mấy ai hứng thú với nghệ thuật mĩ thuật chứ, việc để một bảo tàng mỹ thuật đông khách rất khó, vì nơi đó chỉ đơn giản là trưng bày những tác phẩm lâu năm độc đáo đẹp đẻ, mà người biết thưởng thức nghệ thuật là rất ít, vì đã nói nghệ thuật đôi khi rất là trừu tượng, không phải ai cũng hiểu được


sáng chủ nhật, ở nhà thì quá buồn chán chợt nhớ đến tin đồn viện bảo tàng mỹ thuật có ma tò mò cô quyết định đi đến đó xem xét


quả nhiên nơi này rất vắng khách cho dù là chủ nhật, lác đác dăm ba người đã thế ai đi vào cũng nhìn những bức tranh sơ qua, chứ không có ai có ý định thưởng thức, cả cô đến do tò mò, tranh ảnh cố nhìn không hiểu gì hết, chỉ có thể chẹp chẹp miệng khen vẽ đẹp mà thôi


khu bảo tàng chia làm 4 khu triển lãm: khu thiên đàng, mặt đất, biển cả và cuối cùng ở góc khuất trong sâu là khu địa ngục


Amaya còn đang định tiến đến khu địa ngục thì nghe tiếng hét chói tai vang lên từ bên trong, vội vã chạy vào, cái đập vào mắt cô chính là cơ thể của người đàn ông bị một thanh kiếm cổ cắm trên tường, máu chảy lênh láng dưới sàn nhà, đối diện với thi thể chính là bức tranh lớn mang đầy sự u tối, một con quỷ bị kiếm kỵ sĩ đâm chết, tượng tự với nạn nhân


"Ran... Conan, Bác Mori" Amaya ngạc nhiên khi thấy 3 người


"Amaya" Cả Ran cũng rất bất ngờ khi cô có mặt ở đây


Amaya nhanh chóng bình tĩnh lại, gần đầu chào hỏi sau đó gọi điện cho cha nuôi báo án mạng


Chưa đầy nửa giờ, lực lượng cảnh sát mau chóng có mặt ở hiện trường, phong tỏa lối đi tiến hành điều tra, xét nghiệm thi thể


"Ông lại là người phát hiện đầu tiên à, Mori" Thanh tra Megure nói chuyện với Mori cứ như ông ấy ở đâu là ở đấu có án mạng


Thám tử Mori làm động tác chào quân đội nói "Vâng, tôi chưa cho bất kỳ ai chạm vào cái xác cả"


"cả con nữa... không phải ở nhà học bài cho kỳ thi sắp tới sao... " Ông nghiêm giọng hỏi, vì con gái mấy ngày nay sức khỏe có vẻ không được tốt lắm nên mới hạn chế cho đi ngoài, lí do ép ở nhà ở bài chỉ là viện cớ thôi, ông nuôi cô mấy năm quá thừa hiểu cái tính thích chạy long nhong ngoài đường


"Báo cáo... vì con nghe tin đồn bộ giáo la mã biết đi, tò mò nên con tới đây xem xét" Amaya bắt chước Mori, nghiêm túc làm động tác quân đội kể lí do


Thanh tra Megure hừ một cái rồi bắt tay vào công việc, may mắn khu vực án mạng có camera hoạt động 24/24, thuận lợi cho việc tìm chứng cứ lẫn thủ phạm, mọi người tập trung đến phòng giám sát theo dõi sự việc trước khi nạn nhân mất mạng


Amaya tham gia quá trình điều tra, cảnh sát xung quanh thấy cô tự nhiên ngồi quan sát hiện trường cũng không nhắc nhở vì cảnh tượng đã quá quen với họ, vào những ngày hè hay nghĩ lễ, nếu có vụ án gì xảy ra và người nhận bản án là thanh tra, mọi người sẽ  thấy có cô gái trẻ bên cạnh ông, và không ai khác chính là Amaya


Quan sát camera, nạn nhân có vẻ đang chờ ai đó, khi ông có ý định bỏ đi thì bộ giáp phía sau lưng ông cử động, cầm thanh kiếm kỵ sỹ tiến tới tấn công, nhát chém đầu không khiến nạn nhân mất mạng, nhân lúc nạn nhân làm gì khi đấy không kịp đề phòng, bộ giáp nắm lấy cổ áo nâng nạn dân lên dán lên tường, tàn nhẫn dùng kiếm đâm xuyên cổ họng nạn nhân gim vào tường tựa như bức tranh lớn treo phía đối diện mang tên Trời Phạt 


Ban nãy cô xem Camera, có thấy bộ giáp ấy bỗng dưng bị trợt ngã, nạn nhân Manaka dường như nhận ra hung thủ, thấy tấm giấy trên bục bên cạnh và có cả cây viết, ông vội vã muốn ghi tên hung thủ


Amaya mượn pháp y một cái bao tay, cẩn thận đi đến thi thể nạn nhân tìm miếng giấy ông vò giấy cầm ở trong tay, chậm rãi mở ra xem thì chữ bên trong là Kubota, cô bèn lên tiếng chỉ vào 3 nhân viên trong viện bảo tàng


"cho hỏi ai tên Kubota ?"


"Là... chú, sao thế cô gái" người đó ngập ngừng chỉ mình,  cô quan sát, người này dáng vẻ gầy gò ốm yếu chừng 40 tuổi


Amaya đưa mảnh giấy cho thanh tra Megure "con quan sát thấy nạn nhân trước khi chết có ghi cái gì đó, liền đến thi thể tìm và thấy được nó"


Mọi người tập trung, quả nhiên có tên ông ta trên đó, ánh mắt của những người có mặt điều hướng về ông ấy Conan dĩ nhiên không thể ngồi yên trong mỗi vụ án, cậu đi vong quanh tìm chứng cứ và tìm thấy cây viết ở dưới chân một bộ giáp khác, thanh tra Megure kiểm tra trên cuốn sổ ghi chép, nét lẫn mực giống hệt chứ trên trên Amaya tìm được


Bây giờ mọi người gần như nhận định Kubota là hung thủ, nghe đâu ông ta bị bắt phải bồi thường một khoản tiền lớn do dám lén lấy tranh trong viện bảo tàng bán ra bên ngoài, bây giờ động cơ giết người cũng đó có, theo giả định, ông vì không muốn bồi thường nên giết người


Có điều sao cô thấy nó dễ quá nhỉ


Conan cũng đang muốn nhìn lại mảnh giấy vật chứng, tự tiện đụng chạm vào đó, mau chóng được nhận được cú đánh trời giáng của Mori, Cô cũng muốn kiểm tra lại, không có chuyện dễ như vậy được


Bèn đi đến mượn xem, ngồi thấp xuống như muốn cho Conan cùng xem, và dĩ nhiên cậu ta không thể bỏ lỡ cơ hội rồi


"này thanh tra... có lẽ ông quá cưng chiều con bé rồi không ?" Ông Mori từ xa tận mắt chứng kiến Amaya tự nhiên đụng hiện vật hiện trường mà không có bất kỳ ai ngăn cản, bèn di đến nói nhỏ với vị giám sát bên cạnh


"Con bé tôi còn tin tưởng hơn cả ông đấy" Thanh tra Megure phũ phàng nói, sau đó tiến tới chỗ con gái mình "Amaya... con có tìm được thông tin gì không ?"


"Có... cha nhìn xem chứ trên tờ giấy này không giống như vội vàng ghi, thay vào đó con thấy giống như là đã ghi sẵn từ trước" Cô đưa vật chứng cho ông xem, nói thông tin cô vừa bắt được "Vả lại... người nghĩ kỹ xem, ông ấy là nhân viên bảo tàng, chả lẽ lại không biết được vị trí Camera"


"Ý con là... đây là đổ tội cho ông Kubota ?" Thanh tra Megura ngạc nhiên thốt lên


Conan ngầm đồng ý với suy nghĩ của Amaya, những việc này giống như cố ý giá họa cho ông Kubota nhận tội thay


"tiếp tục đây" cô tiền đến phòng giám sát, mấy ông cảnh sát đang chăm chú xem Camera, nhìn qua như đang điều tra, nhưng có ai cho nói cho biết không đây là đang mấu chốt căng thẳng mà mấy ổng cứ như rạp chiếu phim, xem đoạn camera vừa xem vừa bình luận cười đùa, khẽ liếc qua cha cô, mặt ông đang đen lại, cô hằn giọng ra hiệu, người đang coi giật mình  tản ra hai bên mặt ai nấy điều xanh mét


Conan thì khoái trá, ai bảo hồi nãy không cho cậu coi, giờ bị quả báo rồi kìa


"Cha nhìn nhé" cô tua lại đoạn video lúc ông ấy ghi tên hung thủ "vẻ mặt của ông khi cầm mảnh giấy ấy lên như vẻ hốt hoảng, sau đó thấy cây viết không xa, ông ấy vội vàng trong như là ghi chép nhưng thực chất ông ấy muốn gạch bỏ cái tên trên mảnh giấy" 


Amaya lại cầm tấm giấy vật chứng lên "Cha nhìn kỹ xem, tên Kubota có nhiều vết hằn đè lên"


"ồ..." mọi người cùng nhìn vào đó, cảm thán một tiếng


"con chỉ mới nhìn được nhiêu đó thôi, trước mắt xác xuất ông Kubota là hung thủ rất thấp" cho dù cảnh sát đã tìm thấy bộ giáp dính máu trong tủ đồ phòng ông ta thì cũng chưa chắc chứng minh ông ta là hung thủ, chả có tên ngốc nào lại để vật chứng giết người trong phòng mình cả


Vả lại bây giờ chưa có kết quả có phải chứ viết có phải của nạn nhân không, đợi chút nữa mới biết được, trong lúc đó cô cần quay lại hiện trường tìm kiếm thêm manh mối


Conan thấy cô rời đi, mới đến chỗ thanh tra Megure tò mò hỏi "Bác ơi... chị Amaya cũng thường xuyên tham gia mấy vụ án hay sao mà cháu thấy chị ấy có thể tự nhiên nghiệm vật chứng vậy"


"À... đúng rồi... con bé đi theo bác đã 3 năm rồi, lúc đầu chỉ đi theo để tìm tài liệu viết văn thôi...sau này khả năng bộc lộ thì bác thường xuyên dẫn nó theo khi có thời gian, có thể nói tài năng của con bé không khác gì Shinichi đâu" Thanh tra tự hào kể, con gái ông nổi tiếng thế, người làm cha như ông có thể ưỡn ngực dưới sự hâm mộ các nhân viên trong công ty


"bạn ấy giỏi thế, sao cháu không thấy lên báo" Ran tò mò, nếu có thể ngang tài với Shinichi đáng lẽ cũng sẽ nổi tiếng, ấy vậy mà cô không nghe tiếng gì về những vụ ấy mà Amaya phá được


"càng nổi tiếng, càng kéo thêm phiền phức, con bé lại là người ngại phiền nên mọi công lao điều được bác nhận thay nhưng với người trong ban cảnh sát thì điều rõ ràng, không ai dị nghị gì cả" 


"Oa... cháu là bạn cùng lớp vậy mà không biết gì luôn" Ran cảm thán


"con bé vốn không giỏi giao tiếp, tính tình thì lạnh nhạt, bác còn đang lo lắng cho nó tới tuổi này còn chưa có nổi một người bạn thân"Ông thở dài lo lắng, ai trong độ tuổi 17 điều có ít nhất một hai bạn thân hay trong độ tuổi nổi loạn, con gái ông thì... haizz không nói tới, cứ như một bà cụ non vậy


Vốn tai cô rất thính từ xa nghe được, cha nuôi từ tấm bé bảo mình là bà cụ non, thật là muốn đập tường, cô đây đã ở độ tuổi gần qua cái thanh thiếu niên rồi nhé, nếu tinh tuổi thật thì cũng đã 28 tuổi rồi, sao có thể giống đám con nít loi choi được , thật uất ức mà


Quay trở lại hiện trường, cô đứng từ xa quan sát... vết máu bắn khá rộng, đáng ngạc nhiên mấy bức tranh xung quanh có có cái nào bị dính máu cả, Conan sau khi dò hỏi với các cảnh sát xung quanh thì đến cạnh cô cùng quan sát, Amaya xoa cằm hỏi 


"Conan... em nghĩ ba người kia... có ai là người yêu mấy bức tranh trong tòa nhà này nhất không ?"


Hiện trường vụ án rất kỳ lạ, khắp nơi điều là tranh, trừ bức tường thảm sát nạn nhân lại không có bức tranh nào, trống không như đã dọn dẹp nhằm tính toán không để những tranh ảnh dính bấn


"là giám đốc viện bảo toàn ạ... em có nghe ông ấy nói chuyện với Ran... ôn ấy coi mấy bức tranh này như con cháu  của mình" Conan nói xong cũng nhận ra điều bất thường


"À... chị biết rồi" Cô mỉm cười... Conan ngơ ngác "chị tìm được thủ phạm ạ" Cậu vô cùng ngạc nhiện, tốc độ cũng quá nhanh đi


"thực ra là bằng chứng không đủ" Amaya lấy quyển sổ tay trong túi sách đưa cho Conan "em giúp chị, nhờ ông giám đốc ấy viết gì trên cuốn sổ, gì cũng được"


"chẳng lẽ .... chị muốn tìm thứ đó có trong người ông ấy hay không ?"  Conan dò hỏi


Amaya xoa đầu cậu, không tiếc lời khen "đúng rồi đấy, thông minh đấy nhóc" nhân vật chính mà, sao không giỏi cho được, cô tự nhủ


Conan la lên mắc vệ sinh, nhờ giám đốc bảo tàng chỉ đường, viện lí do không nhớ đường nhờ ông ghi lại, ông ấy cũng vội vàng cầm cây bút muốn vẽ bản đồ cho Conan dong chưa kịp đặt lên quyên sổ, tay ông đã run rẩy, mồ hôi bắt đầu chảy


"sao thế ?" Amaya chậm rãi đi tới "sao bác lại run vậy, có phải biết cây bút không viết ra mực không ?" 


Nhìn sắc mặt ông không giấu được vẻ hoảng hốt, cô tiếp tục nói " biết cây bút không có mực, sao bác lại mang nó bên người ?"


Lấy lại vật chứng từ nhân viên giám sát, cô giơ trước mặt mọi người "nhớ khi nãy con đã nói không, trên giấy có vết hằn trên tên Kubota như thể có cây viết không có mực gạch lên, chứng tỏ cây viết nạn nhân cầm không có mực song cây viết Conan tìm thấy lại có có điều cha có để ý cây viết chưa được bật ngòi bút không ?"


"đúng rồi.... một người sắp chết làm sao quan tâm đến việc bật ngòi bút hay không, chứng tỏ cây việt bị đánh tráo mà hung thủ quên bật ngòi cây viết mực" Thanh tra theo lỗi suy luận của Amaya, mở ra một đáp án khác


việc tráo bút có rất nhiều cơ hội, nhân lúc mọi người đang hoảng hốt do án mạng man rợ, chỉ tập trung vào cái  xác, hung thủ nhân cơ hội tráo bút


"và người mang cây bút không mực trên người chỉ có giám đốc Ochiai" Mori nhìn sang vị giám đốc già cỗi, ánh mắt chợt không còn sự hãi ban đầu nữa, thay vào đó ông thản nhiên khai nhận mình là hung thủ


"tôi đã luyện tập với bộ giáp đó biết bao nhiêu lần, chờ đợi ngày có thể giết chết con quỷ xấu xa đó" ông đi đến bức tranh "trời phạt" ngắm nhìn nó lần cuối trước khi cong tay trước cảnh sát


"tôi biết giết người là ngu xuẩn nhưng tôi không thể chấp nhận được kẻ ích kỹ coi lợi ích đặt lợi hàng đầu của ông ta, tàn nhẫn đạp khu bảo tàng để xây dưng khách sạn, hắn coi nhưng bức tranh như con của tôi thành rác rưởi chỉ có tác dụng bán lấy tiền"Ông nhìn qua Kubota nói :tôi đổ tội cho hắn ta vì hắn dám đem tranh ra ngoài bán kiếm lời"


"Giống như ý của bức tranh, thay trời hành đạo, kiếm sỹ giết ác quỷ vì bị dính máu của ác quỷ, kiếm sĩ cũng biến thành quỷ" Cô hướng theo ánh nhìn của ông, nói lên suy nghĩ của mình


"chỉ có điều ta không thể lừa được ánh mắt đó, phải không cô gái" Ông nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Amaya, xem ra ông đã đoán được ai là người đăng sau tấm màn hỏi đường nhà vệ sinh của Conan rồi


cô cười cười không lên tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy hung thủ giết người khi bị vạch trần, không than khóc, không giằng co, đơn giản là đón nhận tội lỗi của mình, sau đó ông nở nụ cười hạnh phúc vì bảo vệ được những bức tranh ở đây


"Cô nhóc... ta tặng bức tranh đó cho cháu đấy, để nhắc nhở cháu đừng phạm sai lầm giống như ta vậy" trước khi đi, ông Ochiai ngỏ lời tặng tranh cho cô, quả là trường hợp hiếm gặp, đã bị vạch trận tội ác, ông lại tặng cho người tháo gỡ âm mưu của ông bức tranh đền ơn


Amaya vẫn nhận bức tranh song cô không treo ở nhà, vì nó quá to nên treo ở sở cảnh sát


cảnh sát giống như kỵ sĩ nhưng nếu trong giây phút bất cẩn không kiềm chế được tình tình, nguy cơ giống như kỵ sĩ là việc có thể xảy ra, dù dù là hành động chính nghĩa hay bất cứ lí do chính đáng nào, giết người vẫn là giết người, mà giết người thì phải trả giá, giống như Giám đốc Ochiai kia vậy


"A...Am...Amaya...Mai chúng ta đi học chung nhé" Ran ngập ngừng ngỏ lời, quả thật Ran nhiều lần muốn bắt chuyện với Amaya nhưng không biết sao cứ cảm giác cô có gì đó rất khó gần, như thể cô có cái vòng tự bao lấy mình, ai đến sẽ bị ngăn lại, không thể tiếp xúc với cô được


"Hả...?" lời mời có chút đột ngột, nhớ đến lời tâm sự của lão cha già, lại nhìn đến thiếu nữ thẹn thùng này, quả thật từ khi đến thế giới này, ngoài trừ cha mẹ nuôi, cô không hề có bạn bè thân thiết, dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không coi mình là người thế giới này, giống như mình là người quan sát thì đúng hơn, vì trong lòng cô vẫn luôn nhen nhóm một tia hy vọng mình sẽ có thể trở về thế giới thật của mình


Đáng tiếc đã 7 năm rồi


"được thôi... vậy hẹn nhau ở quán nước ở ngã tư nhé"  nói rồi Amaya theo  cha trở về đồn lấy lời khai, đã chừng ấy thời gian không trở về được thì không cần phải về nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.