Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 114: Ba khi dễ mẹ, chúng ta bỏ trốn...



Không biết là khóc mệt đến lúc nào, cũng không biết là tiếng khóc ngưng lúc nào, có lẽ là do đêm qua không ngủ, có lẽ là cả người mệt mỏi, Tử Thất Thất nhắm lại hai mắt tràn đầy nước mắt, trầm trầm ngủ thiếp đi.

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, mày nhăn lại thật sâu.

Rõ ràng buổi sáng còn tốt lắm, mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, cùng nhau cười, nhưng bây giờ đột nhiên trở thành như vậy.

Nếu anh không hỏi cái vấn đề này có phải là vẫn có thể vui vẻ bình tĩnh như vậy?

Nhưng mà... Anh thật sự rất muốn nghe được cô chính miệng nói ra ba chữ kia, cũng rất muốn xác định trái tim của cô.

"Thất Thất...." Anh nhẹ giọng kêu cô, dịu dàng đủ điều.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hồng, lau đi những giọt nước mắt đã khô cạn, đau đớn nhìn khuôn mặt cô ngủ.

"Em thật sự không thích anh sao? Em nói những lời đó đều là sự thật đấy sao? Nếu em nói những lời kia đều là gạt người, thì... Tại sao không nói lời thật cơ chứ? Tại sao? Tại sao... Em có thể nói cho anh nguyên nhân tại sao?" Anh nhẹ giọng nói ra với cô, trong thanh âm mang theo vô tận đau đớn.

Từ từ đem trán của mình tới gần cô, cuối cùng nhẹ nhàng để ở trên trán cô, gần gũi nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, nhìn khóe mắt cô vẫn vương nước mắt.

Anh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, rời khỏi cái trán của cô, hôn lên mắt, hấp thụ những giọt nước mắt... Mặn mặn.

"Đừng khóc... Đừng khóc...."

Thanh âm của anh dịu dàng, hai tay bưng lấy mặt cô, tham luyến nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Nói em yêu thích anh... Thật sự khó khăn như vậy sao?

Cặp môi mỏng này, tựa hồ nhẹ nhàng đụng vào cũng sẽ chảy ra máu tươi, tại sao phải kiên cường như vậy chứ?

"Thất Thất...." Anh lại một lần nữa kêu tên cô, trái tim, vô tận đau đớn.

Cho nên anh mới chán ghét yêu đương, cho nên anh mới chán ghét thừa nhận mình thích cô, cho nên anh mới không có động tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì tình yêu.... Thật sự là rất phiền toái.

Loại phiền toái này, anh nên xử lý như thế nào?

Anh nên... Làm sao bây giờ?

※※※

Lại một lần nữa mở đôi mắt, trước mắt như cũ là gương mặt tuấn tú của Mặc Tử Hàn.

Tử Thất Thất ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi ngủ.

Cô ngủ bao lâu? Tại sao mặt trời giống như vừa mới mọc lên? Lẽ nào cô ngủ suốt một ngày một đêm? Thiên Tân đâu? Cô đã nói sẽ đi tìm nó, nó còn đang đợi cô sao?

Không xong!

Cô đột nhiên rời khỏi lồng ngực Mặc Tử Hàn ngồi dậy, cái chăn tuyết trắng trên người cô rớt xuống, lộ ra thân thể trần truồng của cô.

Trên da thịt trắng nõn chi chít dấu hôn màu đỏ tươi, dấu răng thưa thớt, lấm tấm máu ứ đọng, toàn bộ đều là căn cứ xác thực ngày hôm qua Mặc Tử Hàn tức giận lưu lại, bất quá, vết tích yêu tràn đầy trên thân thể vậy mà vô cùng sạch sẽ, thật giống như có người tỉ mỉ vì cô mà lau, hạ thân cũng không còn để lại bất kỳ chất lỏng nào, hơn nữa... Còn mơ hồ bay ra mùi thơm ngát nhàn nhạt...

Là anh làm sao?

Hai mắt cô đột nhiên dừng trên khuôn mặt đang ngủ của anh.

Là anh giúp cô lau khô sạch sẽ thân thể đấy sao?

Anh tại sao phải làm chuyện tình không hợp với cá tính của mình?

Không tự chủ vươn tay, muốn vuốt ve hai gò má anh tuấn của anh, nhưng nhẹ nhàng nâng tay lên lại dừng giữa không trung, không cách nào hạ xuống.

Đã không muốn sẽ tiếp tục hãm sâu, cô phải thừa dịp không bị kiềm chế, mau chạy trốn khỏi lồng giam của anh.

Thiên Tân....

Cô muốn đi tìm Thiên Tân!

Nhanh chóng thu hồi tay, sau đó quay đầu xuống giường.

"Em muốn đi đâu?" Mặc Tử Hàn đột nhiên lên tiếng bắt lấy tay cô.

Tử Thất Thất kinh ngạc.

"Anh... Tỉnh?" Anh tỉnh lúc nào?

Hoàn hảo!

Hoàn hảo không có đụng vào anh.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Tử Hàn dùng hai mắt lạnh như băng nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Tôi không phải là tỉnh, căn bản là không ngủ được!"

"Không ngủ được?" Cô nghi ngờ lặp lại.

"Đúng vậy, tôi không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền thấy khuôn mặt em, mở mắt ra cũng gặp khuôn mặt em... Đầy trong đầu tôi toàn bộ đều là em, mà trong lỗ tai tôi cũng đều là thanh âm của em, em không ngừng nói, em không thích tôi, em chán ghét tôi, em không thích tôi, em chán ghét tôi... A...." Hắn giễu cợt, thản nhiên nói tiếp, "Tôi lần đầu tiên bị phụ nữ châm chọc như vậy."

"Lần đầu tiên?" Tử Thất Thất lại một lần nữa nghi hoặc lặp lại.

"Đúng vậy, em là người đầu tiên nói không thích làm người phụ nữ của tôi, em là người đầu tiên chán ghét làm người phụ nữ của tôi, em là cô gái đầu tiên thấy tôi bỏ chạy, em cũng là cô gái đầu tiên nói tôi là tên khốn kiếp.... Tôi thật sự không rõ, em rốt cuộc tại sao không thích tôi? Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Em xác định em thật sự không thích tôi sao? Em có thể... Nói cho tôi biết nguyên nhân?" Thanh âm của hắn thanh thanh đạm đạm, mang theo đau đớn mỏng manh, làm cho người ta nghe xong không khỏi mềm lòng cùng với đau đớn.

Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ưu thương kia, nhìn đau đớn nồng đậm trong con ngươi thâm thúy của anh, trái tim, cũng không tự giác đau đớn.

Hỏi cô tại sao?

Hỏi cô nguyên nhân?

"Vậy thì...." Cô không tự chủ mở miệng, hỏi ngược lại, "Anh tại sao nhất định phải muốn tôi nói thích anh chứ?"

Rốt cục vẫn phải nói ra!

Nguyên nhân của anh là gì chứ? Cô cũng rất muốn biết.

Mặc Tử Hàn nghe cô hỏi ngược lại, đột nhiên kinh ngạc.

"Anh...." Hắn mở miệng nhưng là chậm chạp không có nói hết.

Đó là bởi vì anh thích cô, cho nên mới phải hi vọng cô cũng thích mình. Nhưng mà những lời "anh thích em" này, rõ ràng ở bên miệng vậy mà lại khó nói ra khỏi miệng như vậy.

Tử Thất Thất hai mắt nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.

Nhưng một giây lại một giây trôi qua, cuối cùng chờ tới lúc anh vẫn còn trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc vô tận...

"Quên đi, anh không cần trả lời, tôi muốn đi tắm!" Cô nói xong liền quay đầu, không nhìn tới anh.

Mặc dù thân thể đã được anh lau vô cùng sạch sẽ, nhưng cô hiện tại vẫn muốn tắm rửa, cô muốn tắm, tốt nhất có thể rửa đi phần yêu say đắm kia đối với anh.

"Chờ một chút!" Mặc Tử Hàn lại nắm lấy tay cô.

Tử Thất Thất khẽ dừng lại, nhưng không có quay đầu.

Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng trần trụi của cô, nhìn huyết long đỏ tươi trên sống lưng, chân mày đột nhiên nhăn lại.

Nếu anh nói lý do, như vậy cô cũng sẽ nói cho anh biết lý do sao? Nhưng nếu anh biểu lộ ý tứ phía sau, mà lý do cô đưa ra càng làm cho anh đau lòng thì nên làm thế nào cho phải?

Anh chưa bao giờ bị phụ nữ cự tuyệt qua, cũng không bị bất luận kẻ nào cự tuyệt, nhưng mà cô gái này...

Không tự chủ, anh lại bắt đầu do dự, mà nội tâm thấp thỏm bất an, giống như thiếu niên u mê, ngượng ngùng, khiếp đảm...

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nguyên lai mình cũng có một ngày nhát gan như vậy. Lại là một đoạn trầm mặc kéo dài vô tận...

Trái tim Tử Thất Thất giống như tảng đá rơi xuống đáy biển, càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, cho đến dưới cùng đại dương, vĩnh viễn không lên được.

Lại một lần nữa mở to miệng, cô muốn hất tay anh ra, nhưng bỗng nhiên...

" Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên,, kèm theo giọng nói tức giận của Mặc Thiên Tân:

"Mẹ? Mẹ? Mau mở cửa... Mau mở cửa cho con... Ngày hôm qua không phải nói sẽ tìm đến con sao? Nhưng mà mẹ tại sao một ngày cũng không có đi ra khỏi phòng? Còn có ba, ba cũng ở bên trong sao? Ba rốt cuộc làm gì với mẹ? Ba mau thả mẹ ra ngoài? Con nói cho ba biết, hôm nay con nhất định phải vào căn phòng này, con nhất định muốn gặp mẹ... Mở cửa... Mở cửa... Mở cửa cho con...."

" Cộc cộc cộc... cộc cộc cộc... cộc cộc cộc cộc cộc cộc"

Nghe tiếng đập cửa cùng âm thanh ồn ào của Mặc Thiên Tân không ngừng vang lên, Tử Thất Thất thình lình hất tay, kích động đi xuống giường, mặc vào áo ngủ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó chịu đựng đau đớn mơ hồ dưới thân, nhanh chóng đi tới cửa phòng, mở cửa phòng ra.

Trong nháy mắt, tiếng gõ cửa biến mất, âm thanh ồn ào cũng đã biến mất.

Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, đột nhiên cau chặt chân mày, nói, "Mẹ, làm sao mẹ hiện tại mới mở cửa a?"

"Xin lỗi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng nói xin lỗi.

"Ngày hôm qua mẹ sau khi tắm xong tại sao cũng không tới tìm con? Con chờ mẹ thật lâu!" Hắn oán trách.

"Xin lỗi!"

"Mẹ làm gì mà cứ nói xin lỗi a? Mẹ, mẹ rất kỳ quái!"

"Xin lỗi!"

Tử Thất Thất nhìn cậu, trừ nói xin lỗi, cô cũng không biết phải nói cái gì.

Rất muốn ôm thật chặt cậu, rất muốn ôm cậu vào trong ngực thật chặt, sau đó khóc trên bả vai nho nhỏ của cậu, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, nhưng...

Cô không thể!

Chân mày Mặc Thiên Tân càng chau càng chặt, cậu nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, nhìn vẻ mặt bi thương trên mặt mẹ, sau đó tầm mắt từ từ chuyển dời đến trong phòng, nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên giường.

"Me, có phải ba khi dễ mẹ không? Nếu ba khi dễ mẹ, mẹ nhất định phải nói cho con biết, con... Sẽ dẫn mẹ rời khỏi ba!" Cậu đột nhiên kiên định nói, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng đủ để cho Mặc Tử Hàn nghe được rõ ràng.

Mà nghe được lời của cậu, Mặc Tử Hàn đột nhiên cả kinh, hai mắt nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng nói, "Ngươi nói cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.