Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 183: Em đang cầu hôn anh sao? Hử?!



Mặc Tử Hàn lúc này hận không thể giết bản thân.

Tại sao anh vô dụng như vậy? Anh ngay cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ được, nhưng ngược lại lại để người phụ nữ đó bảo vệ mình, đáng chết.... Tại sao anh không có chú ý tới xung quanh chứ? Tại sao anh không có đẩy tay cô ấy ra.

Bỗng nhắm hai mắt lại, nắm tay bắt đầu run rẩy tức giận, thình lình xoay người một cái, đấm một quyền vào vách tường, "rầm" một âm thanh vang lên, quanh quẩn bên trong hành lang yên tĩnh.

Chết tiệt..... Anh nhất định phải tìm được người nổ súng, đem hắn ta ra mà bầm thây vạn đoạn.

.....

Sáu giờ sau

Trời đã sáng, kiên nhẫn của Mặc Tử Hàn cũng tới cực hạn, anh không cách nào tiếp tục ngẩn ngơ chờ đợi ở đây, anh muốn đi vào, anh muốn thấy gương mặt của Tử Thất Thất, anh muốn ở cùng cô, giống như lúc anh ở Anh quốc, cô cũng ở bên bàn mổ cùng anh.

Bỗng.....

"Rầm" một tiếng, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ trẻ cao gần 1m9 đi ra từ bên trong.

Mặc Tử Hàn thấy anh ta liền bước nhanh tới trước, kích động chất vấn, "Cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không có việc gì chứ?"

"Anh là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ trẻ tuổi trấn định hỏi.

"Đúng, là tôi! Cô ấy thế nào? Không có việc gì chứ? Cô ấy không có việc gì phải không? Cô ấy đã không còn có việc gì nữa phải không?" Mặc Tử Hàn không ngừng hỏi, thanh âm run rẩy không ngừng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh ta, giống như anh ta dám nói chữ "không", anh sẽ lập tức giết anh ta.

Người đàn ông trẻ tuổi dùng ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh nhìn anh, nói, "Vâng, bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!"

Trong nháy mắt, trái tim Mặc Tử Hàn cũng thả lỏng.

Thật tốt quá, cô ấy không có việc gì! Cô ấy không có chết, cô ấy vẫn còn sống, thật tốt quá..... Thật tốt quá.....

"Tuy đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà....."

Bác sĩ lại mở miệng khiến trái tim vừa mới thả lỏng lại một lần nữa kinh hãi dâng lên khiến anh còn sợ hãi hơn lúc trước.

"Nhưng mà cái gì? Anh muốn nói cái gì?" Anh hỏi.

"Tôi muốn nói, nhưng mà viên đạn này trực tiếp bắn xuyên qua lưng bệnh nhân, bắn trúng phổi trái của cô ấy, lá phổi bên trái đã hoàn toàn bị hư hại đồng thời chảy nhiều máu, cho nên hơn phân nửa phổi bên trái đã bị tôi cắt bỏ rồi, mặc dù không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với bệnh nhân, nhưng vận động quá kịch liệt sẽ khiến cô ấy hít thở khó khăn, sẽ có chút khác biệt với người bình thường, vậy nên cần chú ý!" Bác sĩ trẻ kể lại rõ ràng tình huống bây giờ của Tử Thất Thất cho anh biết.

Mặc Tử Hàn nghe xong, lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong, trái tim lại từ từ thả lỏng. Chỉ cần cô ấy còn sống là tốt rồi, chỉ cần cô ấy có thể mở mắt ra nhìn anh, chỉ cần cô ấy còn nói chuyện được với anh, chỉ cần cô ấy có thể xuất hiện trước mặt anh giống như trước, vậy thì..... Đây chính là niềm an ủi lớn nhất với anh.

"Phanh phanh - -"

Hai cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, ba y tá đẩy Tử Thất Thất từ bên trong đi ra.

Mặc Tử Hàn thấy Tử Thất Thất nằm ở trên giường bệnh, vội vàng chạy tới, kích động nhìn gương mặt đang ngủ say của cô.

"Thất Thất....." Anh khẽ gọi.

"....." Tử Thất Thất không có đáp lại.

"Thuốc gây mê trong người bệnh nhân vẫn chưa có tan hết, hơn nữa vừa rồi còn chảy ra một lượng máu lớn rồi hôn mê thêm một lần, cho nên phải năm sáu giờ nữa mới tỉnh lại được, tiên sinh anh không nên sốt ruột, bác sĩ trưởng Bạch Trú tiên sinh là người có uy tín nhất ở phương diện này, chỉ cần anh ấy nói không có việc gì, vợ anh tuyệt sẽ không có việc gì!" Y tá điềm đạm nói, vừa ngăn thân thể anh tới giường bệnh, vừa tiếp tục đẩy giường bệnh đi tới phòng điều trị.

Mặc Tử Hàn căn bản là không nghe thấy cô ta nói cái gì, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Tử Thất Thất, mày nhíu lại thật sâu, thân thể lại một lần nữa tới gần giường bệnh, kéo tay cô, nắm chặt trong tay, sau đó vừa đi cùng với giường bệnh, vừa không ngừng nỉ non, "Thất Thất..... Thất Thất..... Thất Thất....."

Tử Thất Thất bình tĩnh nằm ở nơi đó, trên gương mặt bình tĩnh giống như mỹ nhân ngủ say trong truyện cổ tích, xinh đẹp đến mê người.

Mau dậy đi, may mở mắt nhìn anh đi, Thất Thất, mau lên..... Mau lên.....

Tay anh càng dùng sức nắm chặt tay cô, trong miệng không ngừng nỉ non tên cô, trong lòng không ngừng gọi cô.....

Bức thiết muốn khiến cô lập tức mở mắt ra, tham lam muốn nghe được giọng nói của cô, sau đó thấy nụ cười của cô, sau đó ôm cơ thể cô, sau đó hôn đôi môi cô.... Dùng các loại phương pháp muốn xác nhận cô thực sự đã không còn có chuyện gì, xác nhận cô vẫn còn sống bên cạnh anh trên thế giới này.

"Thất Thất..... Thất Thất..... Thất Thất..... Thất Thất..... Thất Thất....."

Trong hành lang không ngừng quanh quẩn âm thanh nỉ non của anh, y tá đi bên cạnh nhìn bộ dáng anh như vậy, nghe thanh âm của anh cũng có chút hâm mộ Tử Thất Thất đang ngủ mê man trên giường bệnh.

Có thể có một người yêu quan tâm mình như vậy, đời này..... nguyện vọng thế cũng đủ rồi.....

.....

Sáu giờ sau

Phòng bệnh VIP

Tử Thất Thất bình tĩnh nằm ở trên giường, trên tay phải cắm kim, Mặc Tử Hàn ngồi ở bên giường, vẫn nắm chặt tay trái cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của cô, bình tĩnh, rỗi lại vội vàng đợi tới lúc cô mở mắt ra.

Bỗng nhiên.....

Ngón trỏ trên tay trái Tử Thất Thất khẽ nhúc nhích, Mặc Tử Hàn lập tức cảm nhận được phản ứng này của cô.

"Thất Thất....." Anh lập tức khẽ gọi cô, thân thể nhích tới gần cô, khẩn trương nhìn gương mặt cô đợi cô tỉnh lại.

Chân mày Tử Thất Thất khẽ nhăn, ý thức vừa vặn khôi phục được một chút liền nghe thấy thanh âm của Mặc Tử Hàn.

Anh đang gọi cô, cô đang nằm mơ ư? Hay là nghe nhầm rồi?

"Thất Thất..... Thất Thất....."

Lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của anh, chân mày Tử Thất Thất chau chặt, ngọ ngoạy khiến mình mở mắt ra, nhưng đôi mắt mệt mỏi giống như bị khâu lại, chính là không chịu mở, chính là không chịu để cô tỉnh lại khỏi giấc mơ.

"Thất Thất..... Thất Thất..... Thất Thất....."

"Thất Thất..... Em đã tỉnh chưa?"

"Thất Thất..... Em mau mở mắt nhìn anh..... Thất Thất..... Thất Thất....."

Lại một lần nữa nghe giọng nói của anh, Tử Thất Thất dùng hết toàn lực mở mắt ra, dùng hết toàn lực kêu gào: em dậy rồi, em lập tức mở mắt, em lập tức mở mắt, anh đợi thêm một lát, đợi thêm một lát.....

Cô giống như là bị nhốt trong một không gian màu đen, tìm không thấy lối ra, tìm không thấy phương hướng. Cô phải rời khỏi đây thế nào, cô phải thế nào mới mở được hai mắt ra?

Mặc Tử Hàn thấy chân mày cô nhăn lại, vội vàng đợi cô mở mắt, nhưng gần một phút trôi qua, cô vẫn không có mở mắt ra, ngược lại biểu tình lại có vẻ càng ngày càng thống khổ, giống như là gặp cơn ác mộng, lại không có cách nào tỉnh lại.

"Thất Thất....." Anh khẽ nỉ non, đột nhiên đứng lên, sau đó nhích tới gần khuôn mặt cô, cuối cùng..... Nhẹ nhàng áp môi mình lên mắt cô, lưu lại một nụ hôn thoáng qua, giống như là công chúa ngủ trong rừng cùng hoàng tử trong truyện cô tích, khẽ gọi:

"Thất Thất..... Tỉnh dậy đi....."

Giọng nói vừa dứt, chân mày Tử Thất Thất liền chầm chậm giãn ra, giống như kỳ tích, thật sự chậm rãi mở hai mắt ra.

Cô mơ hồ nhìn gương mặt anh, sau đó nhẹ nhàng chớp chớp, tầm mắt trở nên rõ ràng, khuôn mặt anh cũng trở nên rõ ràng.....

"Vừa nãy là anh gọi em sao?" Cô khẽ mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng khi vào tai anh lại cực kỳ dễ nghe.

Mặc Tử Hàn mừng rỡ, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy cô, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương của cô cho nên liền nới lỏng hai tay.

"Đúng! Là anh đang gọi em..... Em đúng là người phụ nữ đáng chết, tại sao lại làm việc ngu ngốc như thế? Tại sao lại muốn thương tổn bản thân? Anh đã nói mọi thứ của em đều thuộc về anh, thân thể này của em cũng là của anh, không có mệnh lệnh của anh, em không được tự tiện làm nó bị thương, anh không cho phép em làm tổn thương thân thể thuộc về anh..... Em nghe kĩ đây, anh tuyệt đối tuyệt đối không cho phép em tiếp tục làm những chuyện như vậy, anh tuyệt đối tuyệt đối không cho phép em lại khiến cho thân thể em bị thương, nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, em nên tránh xa anh ra, không được tới gần anh!" Anh lớn tiếng nói, bá đạo ra lệnh, hai tay không tự chủ ôm chặt thân thể cô, sau đó cảm giác sợ hãi vẫn còn dư âm trong lòng anh, vẫn chưa hoàn toàn tán đi.

"Thật sự rất xin lỗi....." Tử Thất Thất khẽ mở miệng, từ từ nói, "Em không có biện pháp nghe lệnh của anh, cho dù chuyện như vậy lại xảy ra, em cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, dù là em biết mình sẽ chết, em cũng sẽ không do dự....."

"Em nói cái gì?" Mặc Tử Hàn nghe xong lời cô, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn cô nói, "Em dám!"

"Em có cái gì không dám chứ?" Tử Thất Thất bỗng nhiên mỉm cười, có chút vô lực vươn tay trái, nhẹ nhàng chạm vào gò má anh, không hề giữ lại thản nhiên nói, "Bởi vì em thích anh, cho nên em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, em nghĩ anh cũng giống em, tựa như lúc ở Anh quốc, anh biết rõ chính mình có thể sẽ chết, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới an nguy của mình, ôm chặt em, bảo vệ em, vậy nên..... Em cũng giống như anh, không kém chút nào biểu đạt..... tình yêu của em với anh!"

Nghe được câu cuối cùng của cô, Mặc Tử Hàn trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn gương mặt mỉm cười của cô.

Tuy rằng thần sắc có chút trắng bệch, nhưng trong mắt hắn lại xinh đẹp vô cùng.

"Lặp lại lần nữa!" Anh bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng.

"Cái gì?" Tử Thất Thất nghi hoặc.

"Anh bảo em lặp lại câu cuối cùng kia một lần nữa..... Anh muốn nghe!" Anh khát vọng nhìn cô, giống như là đứa bé không lấy được kẹo.

Tử Thất Thất khẽ cười, đưa cả tay áp lên má anh, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cô không cần phải giả bộ gì nữa.

"Em yêu anh, Mặc Tử Hàn..... Em yêu anh, rất yêu rất yêu....." Cô khẽ nói, nụ cười trên mặt biến thành vẻ hạnh phúc xinh đẹp nhất.

"Anh cũng vậy!" Mặc Tử Hàn trả lời, "Anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu..... Yêu vô cùng....."

"Thật vậy chăng?" Cô khẽ hỏi xác định.

"Thật..... Anh thề!"

"A....." Cô cười vui vẻ, tay kia chầm chậm nâng lên, đụng vào gò má bên kia của anh, sau đó hai tay vòng qua cổ anh, nói, "Vậy em sẽ cố gắng mà tin tưởng anh thôi!"

"Cố gắng? Thế nào? Em còn muốn chứng cớ gì sao?" Anh có chút bất mãn.

"Chứng cớ? Anh có sao?" Tử Thất Thất hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là có!"

Mặc Tử Hàn nói xong liền nhích gần cô hơn, nhẹ nhàng hôn môi cô nói, "Anh thề..... Cả đời này anh chỉ yêu một mình em!" Anh lại một lần nữa hôn môi cô, nói tiếp, "Anh thề..... Anh sẽ khiến em hạnh phúc!" Lần thứ ba, anh hôn nhẹ môi cô, thâm tình nói, "Anh thề..... Đời này anh..... Chỉ hôn một mình em!"

Tử Thất Thất vui vẻ cười!

"Thật chứ? Trừ em ra, anh sẽ không hôn người phụ nữ khác?"

"Ừ!"

"Vậy trừ em ra, anh cũng sẽ không..... lên giường cùng người phụ nữ khác."

"Ừ!"

"Anh thật sự..... Thật sự thật sự thật sự, quyết định muốn em làm cái dây treo cổ của mình?" Tử Thất Thất vẻ mặt thành thật hỏi.

Mặc Tử Hàn 囧!

"Tại sao em cứ muốn nói thành như vậy? Ngay lúc này em không thể lãng mạn chút được ư?" Thân là một người phụ nữ, lời so sánh của cô ở phương diện này, thật sự rất không văn nhã.

"Như thế nào? Em chính là thô lỗ, dã man, không lãng mạn như vậy đấy..... Nếu anh không thích thì đi mà chọn dây treo cổ khác đi, em sẽ không cưỡng cầu mà giữ anh lại!" Vẻ mặt Tử Thất Thất bỗng nhiên trở nên ngang ngạnh, giống như là cô bé thích làm những điều trái ngược bày ra bộ dáng không chịu yếu thế.

Nhưng cô lúc này, mang trên mặt chút vẻ xanh xao, mơ hồ lộ ra một mặt nhu nhược, nhưng cũng bộc lộ dáng vẻ kiêu ngạo, hơn nữa còn ngang ngạnh, quật cường..... Ở trong mắt anh, thật sự là đáng yêu cực kỳ.

"Được được được, anh chính là thích em thô lỗ, dã man, không lãng mạn, muốn em làm dây treo cổ của anh, vậy..... Em hài lòng chưa?" Anh thỏa hiệp, sủng nịch nói.

"Cũng tạm được!" Tử Thất Thất đắc ý, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ không che dấu.

Trên mặt Mặc Tử Hàn rốt cục lộ ra vẻ mặt tà ác, hơn nữa tâm tình cũng hơi có chút tức giận mập mờ.

"Em cố ý hả? Em muốn ép anh dưới tình huống này dùng sức mạnh với em hả?"

"Cái..... Cái gì? Dùng..... Dùng sức mạnh?" Đầu Tử Thất Thất vốn mờ mịt, hiện tại liền choáng váng, kích động nói, "Anh đang đùa sao? Em hiện tại là bệnh nhân nhé!"

"Bệnh nhân thì đã sao? Phải biết anh kể từ sau lần đó với em vẫn nhịn tới giờ, mà bây giờ em lại chọc giận anh như thế, em nói..... Thân là một người đàn ông, anh có phải nên làm gì đó, thật tốt mà trừng phạt em không nhỉ?" Vẻ mặt anh tà ác, thân thể chậm rãi đè lên cô, cố ý hù dọa cô.

"Anh nói cái gì? Vẫn nhịn tới bây giờ? Nhưng anh cùng cái cô Thủy Miểu kia không phải......" Cô bỗng nhiên kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

"Anh thật không có làm!" Mặc Tử Hàn phủ nhận trả lời.

"Không có làm? Anh cũng đã cởi hết ra như thế, còn dám nói không có làm?"

"Cho dù là cởi quần áo ra, sau đó cũng không nhất định là đã làm, cũng có thể là đã làm lúc trước!"

"Hứ..... Em hiểu, nguyên lai là em quấy rầy hai người, thật đúng là xấu hổ, sự xuất hiện của em thật không đúng lúc!" Tử Thất Thất tức giận.

"Anh nói em....." Mặc Tử Hàn im lặng nặng nề.

Rõ ràng vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn quan, gương mặt trắng bệch còn chưa có khôi phục, hôn mê vừa mới tỉnh lại, nhưng cô còn thoải mái ở đây tính toán nợ cũ với anh, hơn nữa còn không nói lý lẽ như vậy.

Anh phục em!

Những lời này vừa đúng biểu đạt tiếng lòng lúc này của anh.

"Anh thật sự là không có làm, cũng không muốn cùng cô ấy làm, em rốt cuộc muốn thế nào mới tin tưởng anh?" Anh bất đắc dĩ hỏi.

Tử Thất Thất đột nhiên cười tà.

"Thật ra thì rất đơn giản!" Cô giấu đầu hở đuôi.

"Nói đi, em muốn như thế nào?" Mặc Tử Hàn trực tiếp hỏi.

Tử Thất Thất vươn tay trái, khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh: lại đây!

Mặc Tử Hàn nghi hoặc chậm rãi cúi sát gần cô, nghiêng đầu, đưa tai mình tới gần môi cô.

Tử Thất Thất chần chờ một chút, trên khuôn mặt tái nhợt chợt bịt kín bởi một tầng ửng hồng, sau đó cô chậm chạp mở miệng, nhỏ giọng nói, "Nếu anh lấy em..... Em sẽ tin tưởng anh!"

Lấy?

Mặc Tử Hàn khiếp sợ, cái đầu liền trống rỗng.

Cô ấy vừa mới nói cái gì? Lấy cô ấy?

"Em..... Nói gì?" Anh không thể tin được hỏi.

"Lời hay không nói lần thứ hai, anh nếu không nghe thấy coi như xong, nhưng nếu anh nghe rõ rồi, lại giả vờ như không nghe thấy, vậy..... Em hiểu, em không bắt buộc anh, anh có thể trực tiếp cự tuyệt em!" Trên mặt Tử Thất Thất lộ ra biểu tình không vui.

Cô đã cố lấy dũng khí rất lớn nói ra câu nói kia, nhưng anh..... Lại không thể ngờ cho cô phản ứng như thế.....

Buồn bực!

Buồn bực! Rất buồn bực!

Hết sức buồn bực!

"A..... A a a..... Ha ha ha....."

Chẳng biết tại sao, Mặc Tử Hàn đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, nhất là khi thấy bộ dạng tức giận kia của cô, anh càng vui vẻ, quả thực toàn thân đều thư sướng.

"Em đang cầu hôn anh sao?" Anh đột nhiên cúi người, thình lình áp lên môi cô, ái muội chất vấn, "Hử?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.