Bách Vân Sơn nghe những lời thao thao bất tuyệt của Phương Lam, nghe từng câu từng câu uy hiếp sắc bén của cô, nhìn khuôn mặt đắc ý kia, phẫn nộ liền bùng nổ, giận dữ chỉ về phía cô, nói, "Cô đúng là một người điên, cô dám ở trước mặt tôi nói hươu nói vượn, có ai không - - người đâu - - đuổi cô ta ra cho tôi, ném cô ta ra khỏi cửa Bách gia cho tôi....."
Phút chốc, bốn người đàn ông mặc âu phục chạy vội vào đại sảnh, cùng đi tới chỗ Phương Lam.
Phương Lam thấy đại sự không ổn, mà cô lại không thể lộ ra thân thủ của mình, cho nên đành phải nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Bách Hiên, mơ hồ trốn ở phía sau anh, cáo mượn oai hùm lớn tiếng nói, "Mấy anh đừng có làm loạn a, tôi là khách quan trọng của thiếu gia nhà các anh đó!"
Bốn người nghe được lời này quả nhiên dừng bước.
"Các anh còn do dự cái gì, còn không mau đem người phụ nữ điên này ra ngoài!" Bách Vân Sơn hét lớn ra lệnh.
Bốn người lại lập tức tiến lên.
"Các anh dám!" Bách Hiên vẫn buồn bực không lên tiếng bỗng lớn tiếng.
Bốn người lại lập tức dừng lại, trở nên tiến thối lưỡng nan.
"Con dám không nghe lời ba?" Ông chất vấn, thanh âm lạnh như băng.
"Ba, cô ấy là bạn con, cho dù ba muốn đuổi đi cũng phải hỏi ý kiến của con!" Bách Hiên to gan mạnh miệng.
"Ý kiến của con? Ta tại sao phải hỏi ý kiến của con? Đây là nhà ta, ta bảo ai đi, người đó phải đi, ta bảo ai ở lại, người đó phải ở lại, mà con là con trai ta, con phải nghe theo lệnh của ta, khó có thể..... Con thật sự không nghe theo lời ta?" Bách Vân Sơn lớn tiếng quát mắng, hoàn toàn một bộ duy ngã độc tôn.
"Ba, ba nói đạo lý một chút được không? Co dù đây là nhà ba, cho dù con là con ba, nhưng ba dựa vào cái gì điều khiển mọi thứ của con, con tại sao phải nghe theo lệnh của ba? Lẽ nào con ngay cả quyền lợi có một người bạn cũng không có ư?" Bách Hiên hét lớn chất vấn.
"Con muốn quyền lợi? Được..... Chờ đến khi nào con lên làm nhất gia chi chủ của Bách gia, chờ sau khi ta chết, con muốn làm cái gì cũng sẽ không có ai quản, con muốn giữ ai lại thì tùy, nhưng hiện tại nhất gia chi chủ của Bách gia là ta, ta còn chưa có chết, cho nên con nhất định phải làm theo lệnh ta. Nếu con muốn biết dựa vào cái gì, vậy ta nói cho con biết: chỉ bởi con là con trai ta, chỉ bởi trên người con chảy máu của ta, chỉ bởi mỗi miếng thịt trên người con là ta cho, chỉ bởi mọi thứ con có đều là Bách Vân Sơn ta cho con!" Bách Vân Sơn hét lên, thanh âm rung trời động địa vang vọng, kinh sợ màng nhĩ của mọi người.
Lại là câu này, lại là lý do này.....
Bách Hiên á khẩu không trả lời được đứng im tại chỗ, ngay cả một lời phản bác cũng không có.
Tại sao lại thế? Cũng bởi vì anh là con trai ông ta, cho nên cuộc sống của anh bị ông ta nắm trong tay sao? Cũng bởi vì ông ta là cha ruột đã sinh ra và nuôi nấng anh sao, vậy nên anh phải ngoan ngoãn để ông ta điều khiển sao?
Anh không rõ..... Giải thích như vậy thật sự đúng không?
Nếu không đúng..... Vậy anh phải phản bác thế nào?
"Là ai nói anh ta là con trai ông thì nhất định phải nghe theo lệnh ông? Là ai nói mỗi một giọt máu với từng tấc thịt của anh ta đều là ông cho thì anh ta phải hoàn toàn phục tùng ông? Là ai nói ông là cha anh ta thì có quyền lợi điều khiến, nắm giữ, khống chế cuộc sống của anh ta? Cái đạo lý này..... Ông từ cái tên ngu ngốc nào nghe thế?" Phương Lam bỗng mở miệng, nháy mắt dập tắt khí thế của Bách Vân Sơn, cũng mạnh mẽ hùng hồn hỏi ngược lại ông ta.
Hai mắt Bách Vân Sơn trừng cô, nhìn bộ dáng cực kỳ đắc ý của cô.
Miệng lưỡi người phụ nữ này rất lợi hại, hơn nữa khí thế mỗi khi cô ta nói chuyện cũng rất mạnh, dường như hoàn toàn không biết cái gì gọi là sợ, hoặc là cô ta căn bản là không biết sợ..... Càng ngày càng cảm thấy cô ta rất thần bí, kinh nghiệm gần sáu mươi năm khiến ông cảm giác được, người phụ nữ này..... Rất đáng sợ!
"Đây là đạo lý vẫn kéo dài từ xưa đến nay, lẽ nào cha mẹ cô không có dạy cô sao?" Ông khí thế to lớn chất vấn.
"Vậy thì thật xin lỗi, tôi từ lúc sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, bọn họ căn bản không dạy tôi cái đạo lý rắm chó này, nhưng bọn họ lại khiến tôi hiểu được một đạo lý khác, đó là....." Nụ cười trên mặt Phương Lam đột nhiên biến mất, trong đôi mắt xuất hiện một tầng sương lạnh như băng, nghiêm túc nói với ông ta, "Chúng tôi là con cái cũng không phải đạo cụ trong tay những người làm cha làm mẹ như ông, cũng không phải là con rối để mà các người bảo ở phải ở, bảo đi phải đi, chúng tôi đều là người như các người, là một người sống, có suy nghĩ có dục vọng, nhất là loại cha độc tài chuyên chế như ông, tôi cho ông biết, Bách Hiên anh ta không phải chuyện gì cũng phải nghe theo ông, anh ta đã là một người trưởng thành, anh ta có quyền quyết định cuộc sống của mình, mà không phải bị ông điều khiển, cho dù anh ta là con ông thì thế nào? Cho dù cuộc sống của anh ta là ông cho anh ta thì thế nào? Nhưng ông có nghĩ tới chưa, lúc ông còn chưa sinh ra anh ta, trước khi t*ng trùng ông với trứng vợ ông kết hợp, anh ta có yêu cầu ông cho anh ta sinh mạng sao? Anh ta có nói với ông anh ta muốn làm con ông sao? Rõ ràng chính là các người tự tiện sinh ra anh ta, anh ta căn bản không có lựa chọn, vậy thì..... Tôi hỏi ông: sinh mệnh bị các người bức bách sinh ra, anh ta có cần thiết phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ông ư? Anh ta có cần thiết để cuộc sống của mình bị ông nắm giữ ư? Mà ông..... Dựa vào cái gì điều khiển mọi thứ của anh ta?"
Cô nói thao thao bất tuyệt, dường như mỗi một câu đều rất có đạo lý khiến cả người Bách Vân Sơn bắt đầu mê muội.
Sinh mệnh của nó là ông tự tiện cho?
Nó là bị bức bách sinh ra?
Nó không có cần thiết phải nghe lệnh của ông?
Chờ đã..... Chờ đã..... Không đúng..... Cái lý do gì thế này? Cái lý do này phải nói là không thông mới đúng, tuy nhiên lại không biết nó không đúng ở chỗ nào.
"Thế nào? Không phản đối?" Phương Lam đột nhiên hỏi.
Bách Vân Sơn cau mày, phẫn hận trừng mắt nhìn cô, "Cô đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn nữa, lý do của cô căn bản là nói không thông!"
"Chỗ nào không thông?" Cô hỏi.
"....." Bách Vân Sơn im lặng.
"A....." Phương Lam cười khẽ, châm chọc nói, "Hiện tại ông cảm nhận được rồi chứ gì? Con ông cũng cảm giác giống hệt ông lúc này, rõ ràng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại nói không ra chỗ nào không đúng, rõ ràng tuyệt đối không phải như vậy, nhưng cũng không cách nào phản bác, vậy nên mọi người liền gọi cảm giác này là "ngụy biện", kỳ thật là người một nhà, là cha con, hai người cần phải, suy nghĩ, tôn trọng cảm thụ của đối phương mới đúng, hãy suy nghĩ khi đứng trên lập trường của đối phương, nếu ngay cả chính mình cũng không thể tiếp nhận, vậy ông càng không thể bức bách con mình? Ông hiểu được đạo lý này chứ? Con cái sinh ra là để ông thương yêu, chứ không phải để ông điều khiển..... You know?"
Bách Vân Sơn nghe Phương Lam nói liền trở nên hoàn toàn im lặng.
Đạo lý này ông làm sao lại không hiểu? Nhưng có quá nhiều gánh nặng đặt trên vai ông khiến ông phải trở thành một người cha ngang ngược chuyên chế như thế, mà người kế thừa Bách gia cũng chỉ có một mình nó, vậy nên ông mới không chấp nhận việc nó làm xằng làm bậy, vậy nên từ lúc nó hiểu biết, ông đã dạy nó thành một người dịu dàng, ôn hòa, hơn nữa nhất định sẽ nghe lời ông, nhưng ai biết sau khi nó gặp cô gái tên Tử Thất Thất kia liền càng ngày càng phản nghịch, càng ngày càng ngỗ ngược..... Cuối cùng hoàn toàn trở thành một người không như ý nguyện của ông.....
Nếu bảy năm trước con ông không có gặp được cô gái Tử Thất Thất này thì sẽ không thay đổi thành như thế, con ông nhất định sẽ trở nên cực kỳ ưu tú, nhất định sẽ làm theo kế hoạch của ông, đầu tiên là tiếp nhận khách sạn Rich, sau đó tiếp nhận những phân hãng khác, cuối cùng kế thừa toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Bách, cuối cùng lấy một người vợ không chê vào đâu được, hai người cùng tăng thêm nhân số cho nhà họ Bách..... Đây chính là mơ ước của ông, nhưng mà giấc mộng của ông hoàn toàn bị dập nát.
Toàn bộ đều là lỗi của người phụ nữ gọi Tử Thất Thất kia, vậy nên ông tuyệt đối sẽ không mặc kệ nó lại đi tìm người đàn bà kia, ông tuyệt đối không cho phép người đàn bà kia tiến vào cánh cửa nhà họ Bách của bọn họ, tuyệt đối không thể.....
"Được!" Ông bỗng mở miệng, nghiêm túc nói, "Ba sẽ thử suy nghĩ cho con, ba sẽ tôn trọng cảm thụ của con, cũng sẽ suy nghĩ trên lập trường của con, có thể cho con tự do, con muốn làm gì ba sẽ không quản, nhưng có một yêu cầu duy nhất..... Con nhất định phải lấy Hạ Thủy Ngưng làm vợ, sinh ra một đứa con trai kế thừa sự nghiệp của Bách gia!"
Phút chốc hi vọng, phút chốc lại trở thành thất vọng.
Trên gương mặt Bách Hiên bịt kín một tầng bất đắc dĩ và trầm trọng.
Lại là kết hôn!
Ông ấy nhất định phải bắt anh kết hôn với Hạ Thủy Ngưng sao?
Tại sao?
Tại sao phải buộc anh kết hôn với người anh không thích?
Bách Vân Sơn nhìn gương mặt trầm mặc của anh, lại một lần nữa mở miệng, "Chỉ cần con đáp ứng một yêu cầu này của ba, vậy cuộc sống của con..... Ba trả lại cho con!"
Sau khi nghe được câu này, gương mặt Phương Lam cũng trở nên trầm trọng.
Thật không hổ là lão hồ ly trong giới buôn bán, lại trực tiếp ném cho anh một vấn đề khó xử như thế, nhưng mà cô cũng không có biện pháp chen miệng vào, dù sao người ta cũng đã nhượng bộ, còn lại, cũng chỉ có thể xem lựa chọn của Bách Hiên.
Bách Hiên trầm mặc nhìn ông ta, trong lòng rối rắm vạn phần.
Nếu anh lựa chọn cuộc sống tự do, vậy anh sẽ phải mất đi tình yêu của mình, nếu anh lựa chọn tình yêu, vậy anh sẽ mất đi cuộc sống tự do..... Phải làm sao bây giờ? Cái nào quan trọng? Cái nào có thể vứt bỏ? Anh phải lựa chọn như thế nào?
Không..... Không đúng.....
Anh tại sao phải lựa chọn? Tại sao lại rối rắm vấn đề như thế? Nếu anh lựa chọn vậy thì cuộc đời của anh không phải lại bị ông ta điều khiển hay sao? Không phải là làm theo ý muốn của ông ta sao? Không..... Anh muốn không phải bỏ qua một người mà nhận được một người khác, anh muốn là hoàn toàn tự do, hoàn toàn.....
"Con muốn cuộc sống của con....." Anh kiên định mở miệng, "Nhưng con cũng muốn lựa chọn kết hôn với người mình thích!"
"Con đây là ý gì?" Bách Vân Sơn hỏi.
"Ý con chính là, con không có cách nào trả lời vấn đề của ba, con không có cách nào lựa chọn, nếu nhất định phải lựa chọn con sẽ chọn con đường thứ ba..... Cuộc sống của con phải do con làm chủ!" Bách Hiên kiên định nói, trong lòng âm thầm quyết định chuyện gì đó.
Bách Vân Sơn cũng có ý nghĩ của mình, ông ta lạnh lùng nói, "Bách Hiên, nghi thức đính hôn ba ngày sau, mặc kệ con muốn đi hay không đi đều nhất định phải tham gia!"
"Con sẽ không đi!" Bách Hiên kiên định cự tuyệt.
"Con nhất định sẽ đi!" Bách Vân Sơn cũng kiên định giống vậy.
"Con nói con không đi, cho dù ba trói con đến đó, con cũng sẽ không....."
"Tử Thất Thất cũng tới!" Bách Vân Sơn đột nhiên cắt đứt lời của anh.
Bách Hiên khiếp sợ trừng lớn hai mắt, Phương Lam cũng khiếp sợ, hai mắt khẽ trừng lớn.
Tử Thất Thất?
Tại sao cô ấy lại đi?
Bách Vân Sơn nhìn biểu tình của hai người bọn họ, chậm rãi lộ ra bộ dáng đắc ý, nhẹ giọng nói, "Con không phải là rất muốn thấy cô ta sao? Chỉ cần ba ngày sau con tới địa điểm đính hôn, con có thể gặp lại người mong nhớ ngày đêm, thế nào..... Bây giờ còn muốn đi hay không?"
Bách Hiên chau mày, trong lòng ngũ vị hỗn độn.
Ông ta vậy mà sẽ lấy Tử Thất Thất ra uy hiếp anh, ông ta vậy mà làm ra chuyện hèn hạ như thế, ông ta cứ nhất định phải phá hủy cuộc sống của anh mới bằng lòng bỏ qua sao? Ông ta nhất định phải nhìn con trai mình thống khổ ông ta mới cao hứng sao?
Ghê tởm - -
Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm!
Nếu có thể động thủ, anh thật sự muốn đánh người đàn ông này, nếu quả thật có thể giết, anh thật sự muốn lập tức giết người đàn ông này.....
Phương Lam đứng ở bên cạnh anh, âm thầm thở dài một hơi, có thể giúp cô cũng đã giúp, hiện tại cô cũng không có năng lực nữa. Quả nhiên gừng càng già càng cay, hồ ly càng già thì càng giảo hoạt, thiên tính vạn tính cũng không nghĩ ra, ông ta lại mời Tử Thất Thất, hơn nữa còn dùng giọng điệu kiên định như vậy nói cô ấy sẽ đến, đây đối với Bách Hiên mà nói, không chỉ là một hấp dẫn, đồng thời còn là một thương tổn, càng là một khảo nghiệm.....
Lần đầu tiên sau khi bị người ta bỏ gặp lại, bọn họ..... Sẽ như thế nào?
Không tự giác, Phương Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay anh, nhỏ giọng nói, "Tự giải quyết cho tốt, gặp lại sau!"
Nói xong, cô liền đi nhanh rời khỏi biệt thự, mà bốn hộ vệ kia theo sát phía sau cô.
Bách Hiên xoay người, nắm chặt nắm tay, trở về cầu thang lầu hai.
Bên trong phòng khách lớn như thế, chỉ còn lại một mình Bách Vân Sơn, khóe miệng ông ta lại một lần nữa giương lên, cầm lấy chén trà đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tâm tình trở nên vui vẻ.
※※※
Biệt thự nhà họ Mặc
Một chiếc BMW màu đỏ thong thả dừng ở cửa chính.
Hạ Thủy Ngưng mặc một bộ áo đầm màu hồng từ ghế lái đi xuống, khẽ lắc vòng eo mảnh khảnh, đi tới trước cửa lớn đóng chặt, vào bên trong nhìn xung quanh.
"Xin hỏi vị tiểu thư này, cô muốn tìm ai?" Một người đàn ông mặc âu phục từ phòng nhỏ bên cạnh đi ra, đứng ở trước mặt cô.
"Tôi muốn tìm một người phụ nữ tên là Tử Thất Thất!" Hạ Thủy Ngưng dùng thanh âm ngọt ngào của mình, nhẹ nhàng nói.
Tử Thất Thất?
Người đàn ông đó nhăn mày, sau đó lạnh lùng trả lời, "Xin lỗi, ở đây không có người cô muốn tìm!"
"Cái gì? Không có? Anh xác định không có người phụ nữ nào gọi là Tử Thất Thất sao? Đây không phải nhà họ Mặc gia? Không phải đây là nhà của người đàn ông tên Mặc Tử Hàn ư?" Hạ Thủy Ngưng có chút, trực tiếp hỏi thẳng.
"Người ở đây họ Mặc, nhưng không có người cô muốn tìm!"
"Không thể nào!" Hạ Thủy Ngưng kiên định chối bỏ.
Khuôn mặt cô kích động, nhíu mày thật sâu!
Bác Bách rõ ràng nói cho cô người phụ nữ Tử Thất Thất sẽ ở trong biệt thự nhà họ Mặc, nhưng mà tại sao hắn lại nói không có người này? Chẳng lẽ là không muốn để cô gặp cô ta sao? Nhưng khi nhìn dáng vẻ của hắn không hề giống gạt người a?
"Anh xác định nơi này thật không có một người tên là Tử Thất Thất? Nghe nói cô ấy còn có một đứa con lớn sáu tuổi, bọn họ hẳn đều ở đây mới đúng!" Hạ Thủy Ngưng lại một lần nữa hỏi.
Lần này, người đàn ông bắt đầu do dự.
Một người phụ nữ mang theo đứa con sáu tuổi? Nói như vậy, nơi này thật sự có một người, nhưng lại cực kỳ thân mật với điện hạ, nhưng điện hạ vẫn chưa có nói tên người phụ nữ đó với bất kỳ ai, chỉ là để cho bọn họ gọi cô ấy là "phu nhân", lẽ nào cô ta nói Tử Thất Thất, chính là phu nhân?
"Cô chờ một chút, tôi đi gọi một người tới, anh ta có thể sẽ biết!"
"Được!"
Sau khi trả lời Hạ Thủy Ngưng, người đàn ông kia liền lập tức trở về phòng nhỏ liên lạc với người trong biệt thự, đổi cho một người khác tới canh chừng cô ta.
Ba phút sau.....
Hỏa Diễm đứng ở trước mặt Hạ Thủy Ngưng, anh lạnh như băng quét mắt một lần toàn thân của cô, sau đó nhìn thẳng hai mắt cô, nói, "Xin hỏi cô là Hạ Thủy Ngưng con gái duy nhất của Hạ Mộ Phong tập đoàn Hạ thị sao?"
"Vâng, là tôi!" Hạ Thủy Ngưng trả lời. "Xin hỏi cô tìm Tử Thất Thất tiểu thư có chuyện gì?" Hỏa Diễm lại hỏi.
"Tôi muốn một mình nói chuyện với cô ấy!"
"Xin lỗi, Tử Thất Thất tiểu thư hiện tại không ở đây, nếu cô có chuyện muốn nói có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời giúp cô!" Hỏa Diễm máy móc nói.
Hạ Thủy Ngưng chau mày.
Cô ta không có ở đây?
Thật hay là giả?
"Vậy có cách nào có thể liên lạc trực tiếp với cô ấy không? Tôi có chuyện quan trọng phải chính miệng nói với cô ấy!"