Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 195: Nhớ lại quá khứ………Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thật đẹp!



Vốn là Bách Hiên muốn đi tìm Bách Vân Sơn để nói chuyện một lát, nhưng mà không ngờ lại gặp Thủy Ngưng ở cửa thư phòng.

Tại sao cô lại ở đây?

Cô đến tìm Bách Vân Sơn sao?

Hai người bọn họ muốn lên kế hoạch gì?

“Hiên……anh Hiên!”. Hạ Thủy Ngưng căng thẳng mở miệng, khẽ nắm chặt hai tay, thấp thỏm nhìn anh.

“Em đến từ bao giờ?”. Bách Hiên lạnh lùng hỏi.

“Khoảng, một tiếng trước!”. Hạ Thủy Ngưng trả lời.

“Em đến tìm bố anh?”. Anh hỏi tiếp.

“Vâng!”. Cô nhẹ nhàng trả lời, trong lòng càng ngày càng thấp thỏm.

“Vừa đúng lúc, chúng ta nói chuyện một chút đi!”. Bách Hiên nói xong, liền lập tức lạnh lùng xoay người, sải bước đến hướng cầu thang.

Hạ Thủy Ngưng do dự đứng tại chỗ, hai mắt nhìn bóng lưng của anh, chân mày cũng dần dần cau lại, trái tìm bùm bùm đập loạn, giống như vừa làm một việc trái với lương tâm.

Vì sao đột nhiên lại không dám đối mặt với anh? Vì sao vừa nhìn thấy mặt anh, trái tim của cô liền thấp thỏm không yên, cũng ẩn ẩn đau, còn tràn đầy cảm giác tội lỗi? Đã không phải là lần đầu tiên cô lừa gạt anh, hiện tại đối mặt với anh cô chỉ toàn nói những lời nói dối, mỗi một câu đều là lời nói dối, mỗi một câu cũng đều là lừa gạt anh. Cô không muốn như vậy, nhưng mà……..Đã không thể quay đầu lại.

Đột nhiên hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay một lần nữa, sau đó đôi chân dài mảnh khảnh bước ra, giương lên nụ cười ngọt ngào, sải bước đi theo phía sau anh.

…………..

Tầng một.

Phòng tiếp khách.

Bách Hiên cũng không ngồi xuống, mà đứng thẳng ở trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh băng quan sát gương mặt cô, lạnh lùng mở miệng, nói: “Bữa tiệc đính hôn ba ngày sau, là chủ ý của em hả?”.

“Không, không phải là em nói ra!”. Hạ Thủy Ngưng bình tĩnh trả lời.

“Có nghĩa là, em đã sớm biết trước!”. Anh truy hỏi.

“Đúng, trước khi bác Bách quyết định, có đến tìm em, cũng hỏi qua em về chuyện này”.

“Em đồng ý?”.

“Vâng!”.

Chân mày Bách Hiên ngay lập tức nhíu lại, tức giận trong lòng đột nhiên tăng cao, nhưng anh vẫn đè nén lửa giận của mình, cố gắng trấn an bản thân, không để cho mình bộc phát ra.

“Vì sao?”. Anh hỏi lại một lần nữa, ngay lập tức chất vấn: “Tại sao em lại đồng ý? Không phải anh đã nói với em rất rõ ràng rồi sao? Anh không kết hôn với em, căn bản anh cũng không thích em, căn bản anh không có cách nào đón nhận em……..Vì sao em lại đồng ý? Vì sao em lại ép anh? Vì sao em nhất định phải gả cho anh?

“Bởi vì em yêu anh!”. Hạ Thủy Ngưng trực tiếp trả lời.

“……….” Đột nhiên hai mắt Bách Hiên nhắm lại, hướng mặt đến bên cạnh, hoàn toàn không nghĩ đến cô sẽ nói những lời như vậy.

“Anh Hiên, em thật sự rất yêu anh, em muốn được ở chung một chỗ với anh, em muốn làm bạn cả đời bên cạnh anh, làm vợ của anh…..Em van xin anh, mở to con mắt ra nhìn em đi, xem tình yêu của em đối với anh, xem chân tâm của em đối với anh………Cầu xin anh đấy, đừng nghĩ đến người phụ nữ kia, đón nhận em đi!”. Giọng Hạ Thủy Ngưng run rẩy, nước mắt nhanh chóng hiện lên ở hốc mắt cô, không ngừng van xin anh, đưa hai tay ra, dùng sức cầm lấy cánh tay anh, nhưng mà hai mắt anh…….Vẫn không chịu nhìn về phía cô.

Tại sao?

Tại sao lại không chịu nhìn đến cô?

Tại sao lại không chịu cho cô một cơ hội?

“Anh Hiên……..Anh Hiên……Xin anh hãy nhìn em…….Nhìn em thật lòng đối với anh, nhìn tình yêu của em với anh…………Anh Hiên………Anh Hiên…….”

Lời của cô còn chưa nói ra hết, đột nhiên Bách Hiên dùng sức hất hai tay cô ra, lùi về phía sau hai bước giữ một khoảng cách với cô.

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không thể đón nhận tình cảm của em, cũng không thể đón nhận tình yêu của em, trái tim của anh không thể giả vờ với bất kỳ cô gái nào khác được…….Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi……Xin hãy buông tha anh đi, em còn trẻ, đường về sau còn dài, anh nghĩ em nhất định sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn so với anh, cho nên…..”

“Em không cần-------“

Hạ Thủy Ngưng lớn tiếng từ chối, hét to cắt đứt lời anh, cũng tiến thêm một bước về phía trước đến gần anh nói: “ Em chỉ cần anh………Em không cần người đàn ông khác”.

Tầm mắt Bách Hiên chuyển đến trước mặt cô, nhìn cô rơi nước mắt không ngừng, trái tim ẩn ẩn có chút thương tình……..Thương cô, cũng cùng cảnh ngộ với mình.

Thật sự là rất giống, rất giống, hai người bọn họ cùng giống một loại người, đều cố chấp, đều ngoan cố, đều tuyệt vọng…..

“Thật xin lỗi……” Anh dịu dàng nói xin lỗi, tuyệt tình lắc đầu mà nói: “Anh không thể đón nhận em, kể cả anh thật sự kết hôn, anh cũng không thể trở thành vợ chồng chân chính, anh không thể chạm vào người phụ nữ anh không thích, anh không thể mỗi ngày đều ngồi ăn cơm chung trên một cái bàn, anh không thể ngủ trên giường cùng người phụ nữ anh không thích, anh càng không thể gọi người phụ nữ mình không thích là vợ, nếu như em thật sự khăng khăng phải gả cho anh…..như vậy………Ngay cả đến người xa lạ nhất cũng không thể làm!”.

Không thể làm người xa lạ?

Nghe câu này, trong lòng Hạ Thủy Ngưng đột nhiên xiết chặt.

Đây là ý gì?

Không làm người xa lạ thì có thể làm gì?

Bách Hiên quan sát nét mặt cô, nhìn nước mặt trên mặt cô, tiếp tục mở miệng, còn cắt đứt quan hệ nói: “Em sẽ là người anh ghét nhất!”.

Nghe được anh nói những lời này, Hạ Thủy Ngưng hốt hoảng lùi chân về phía sau hai bước, nước mắt bỗng ngưng chảy, hai mắt kinh ngạc nhìn anh, giống như bị đả kích rất lớn, không thể từ trong đau khổ phục hồi lại tinh thần.

Người anh ghét nhất?

So với người xa lạ còn không bằng, hóa ra là anh ghét mày nhất.

Nếu như nhất định gả cho anh, sẽ trở thành người anh ghét nhất, nếu như không gả cho anh, còn có thể làm em gái anh, tuy nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không thể làm người yêu…….

Tại sao lại bắt cô phải lựa chọn tàn nhẫn như thế? Tại sao anh muốn đối xử như thế với cô? Chẳng lẽ cô thương anh cũng là sai sao? Chẳng lẽ cô nỗ lực thể hiện tình yêu của mình, là sai sao? Tại sao…….Tại sao lại không chịu đón nhận cô? Tại sao muốn một lần lại một lần tổng thương cô? Anh rõ ràng làm cho cô yêu anh, rõ ràng là anh nói muốn cho cô lấy thân báo đáp, rõ ràng là anh gieo vào trong lòng cô mầm mống tình yêu thuần khiết từ khi còn nhỏ, nhưng mà vì sao anh không muốn gốc cây lớn lên khỏe mạnh lại tàn nhẫn chặt đứt nó!

Cô không muốn……Cô không muốn…..Cô không muốn từ bỏ, cô không muốn thành em gái, cô không muốn biến thành loại quan hệ kia, cô muốn anh yêu, cô muốn cơ thể anh, muốn trái tim anh!

Nếu như không được sinh ra đã chết, như vậy cô sẽ đặt cược vào cơ hội cuối cùng này!

Cô muốn gả cho anh, cho dù bị anh ghét bỏ cả đời, cô vẫn muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, làm phu nhân chân chính của nhà họ Bách, vĩnh viễn vĩnh viễn làm cho anh nhớ cô, không được quên lãng nữa……

“Ba ngày sau…….Em sẽ tham dự tiệc đính hôn của chúng ta, hai tháng rưỡi sau……Em cũng sẽ quyết định như vậy tham dự hôn lễ của chúng ta, em Hạ Thủy Ngưng nhất định phải gả cho anh Bách Hiên, em Hạ Thủy Ngưng nhất định phải làm vợ của anh Bách Hiên, em Hạ Thủy Ngưng đời này sinh ra là người của anh Bách Hiên, chết cũng muốn thành quỷ của nhà họ Bách…..Em phải ở lại bên cạnh anh, đời đời kiếp kiếp đều không rời bỏ!”. Cô kiên định nói xong, hung hăng nắm chặt hai quả đấm của mình, hạ quyết tâm lớn nhất.

Bách Hiên nhìn khuôn mặt cô cứng đầu, nhìn cô thà rằng ngọc đá đều cháy, bộ dạng của cô giống như không thể quăng đi hy vọng mịt mờ, anh trở thành không còn gì để nói, anh đã không còn gì để khuyên bảo người phụ nữ này rồi.

Hạ Thủy Ngưng hít một hơi thật sâu, thu hồi toàn bộ nước mắt của mình, hơi hơi giật giật khóe miệng nở nụ cười, sau đó giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “ Thời gian không còn sớm nữa, nếu như anh Hiên không còn chuyện khác, như vậy…..Em đi trước!”.

Cô nói xong, liền xoay người.

“Chờ một chút!”. Bách Hiên bỗng gọi cô lại.

Đôi chân Hạ Thủy Ngưng dừng lại, hai mắt hơi kinh ngạc, nghĩ rằng anh có thể có một chút ý muốn đón nhận cô, nhưng mà.

Đôi môi Bách Hiên từ từ mở ra, chần chừ phát ra âm thanh, nói: “ Ba ngày sau…..Tử Thất Thất cô ấy……Thật sự sẽ đến sao?”.

Trong lòng Hạ Thủy Ngưng đột nhiên vị tảng đá lớn lớn nặng nè đè xuống mặt đất, biến thành một bãi bùn lầy, cô đau đớn dùng sức cắn chặt răng của mình.

Không ngờ vào lúc này, anh cư nhiên lại còn có thể muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, chẳng lẽ hắn một chút xíu cũng không để ý đến cảm nhận của cô sao? Chỉ cần quan tâm một chút như vậy……. Anh cũng sẽ không thể hỏi cô như vậy.

“Thật không? Cô ấy thật sự sẽ đến chứ?” Bách Hiên lại mở miệng một lần nữa, nhẹ giọng hỏi, nhìn về phía trước chờ đợi câu trả lời của cô

Lại nghe thấy giọng nói của anh một lần nữa, Hạ Thủy Ngưng cảm thấy vết thương của mình lại bị rắc thêm một lớp muối.

Cô dùng sức cắn răng, khuôn mặt rối rắm sắp bùng phát lửa giận, nặng nề chỉ phun ra một chữ: “Có!”.

Trong lòng Bách Hiên đột nhiên sinh ra cảm giác hưng phấn.

Anh muốn gặp cô ấy, muốn gặp cô ấy khẩn cấp, muốn gặp cô ấy đến mức ngay cả suy nghĩ của chính anh cũng không kiềm chế được, nhưng mà nhất định phải gặp ở tiệc đính hôn sao? Bọn họ chỉ có thể gặp mặt ở loại tình huống này sao?

Không khỏi, anh có chút thất vọng, trái tim cũng ẩn ẩn đau.

“Anh Hiên…….”. Hạ Thủy Ngưng nhẫn nại tất cả khuất nhục, nhẫn lại nước mắt sắp rơi xuống, đưa lưng về phía anh nhỏ giọng nói: “Anh thật sự đã quên lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta sao? Anh thật sự đã quên mất những lời anh đã từng nói với em sao? Anh thật sự không nhớ rõ anh đã cứu một cô gái nhỏ từng tìm đến cái chết sao? Hơn nữa khi đó anh còn nói với em những câu kia, anh nói…….anh nói………..Anh muốn sau này em lớn lên lấy thân báo đáp……..”

Lấy thân báo đáp?

Nghe thấy câu này, Bách Hiên đột nhiên sửng sốt, trong óc bắt đầu không ngừng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ năm xưa.

Hạ Thủy Ngưng đứng yên đưa lưng về phía sau anh thật lâu, đã chờ đợi rất lâu, thế nhưng anh lại không có bất kỳ câu nào, ngay đến một chữ trả lời cũng không có.

Nước mắt……..Không nhịn được rơi xuống lần nữa.

Cô lấy tay lau đi thứ nước mắt không có tiền đồ kia, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “ Nếu như không nghĩ ra coi như không có, em đi, bai bai!”.

Cô nói xong, đôi chân dài của mình lại một lần nữa bước đi, sải bước vội vã ra khỏi cửa phòng, mà khi tay cô đặt ở nắm xoay, những giọt nước mắt kia không kiêng kỵ gì cả từ trong hốc mắt xông ra, khóc lem cả gương mặt trang điểm xinh đẹp.

………….

Bên trong phòng khách.

Bách Hiên vẫn sững sờ như cũ đứng nguyên tại chỗ, đại não không ngừng nhớ lại.

Lấy thân báo đáp?

Lúc nào anh nói ra những lời này?

Anh nhớ cô nói bọn họ đã từng gặp mặt từ mười ba năm trước, mà mười ba năm trước anh tiếp quản khách sạn Rick, một năm đấy bọn họ đã gặp mặt? Ở chỗ nào? Hình như cô vừa mới nói là cứu sống một cô bé nhỏ tự tử, cô gái nhỏ tự tử? Tự tử……….

Trong chớp mắt hai mắt anh trợn to, cuối cùng trong óc cũng nhớ ra cái ngày mười ba năm về trước, anh lái xe đến khách sạn Rich, đấy là lần đầu tiên anh đi làm, lần đầu tiên tiếp nhận một khách sạn lớn như vậy, khi ấy anh mới mười sáu tuổi, tuổi còn rất trẻ, rất căng thẳng, vì thế đi được nửa đường kích động đi vào trong toilet một lúc, kiểm tra biểu cảm cách ăn mặc của mình, mà ngay khi anh từ toilet đi ra, lúc vừa mới định lên xe, lại thấy một cô gái nhỏ đứng ở trên đường cái, đôi mắt nhìn chằm chằm xe tải đang phóng nhanh, đột nhiên vọt đến giữa đường, mở hai tay ra muốn tự tử!

“Cẩn thận-------“

Anh một bên hét to, một bên thần tốc vọt tới, sau cùng đột nhiên giật mình, ôm lấy cơ thể cô gái nhỏ, cũng may chưa bị chui vào đầu xe tải.

“Phù…..”. Bách Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hốt hoảng đỡ cô dậy, vừa kiểm tra toàn thân cô, vừa lo lắng nói: “Sao rồi? Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không? Có đau chỗ nào không?”

Cô gái nhìn bộ dạng anh lo lắng cho mình, đột nhiên há miệng khóc rống lên: “Ô……….Ô ô………Vì sao anh cứu tôi? Vì sao không mặc kệ để tôi chết? Vì sao không để cho tôi đi tìm mẹ, anh trả mẹ lại cho tôi, trả lại cho tôi……..”

Bách Hiên nhìn cô đột nhiên khóc lớn, nước mắt như bão tố không ngừng từ hốc mắt rơi ra, cả người nhanh chóng luống cuống cả tay chân.

Muốn gặp mẹ cái gì? Muốn anh trả lại mẹ cho cô cái quái gì? Rốt cuộc là cô đang nói cái gì hả?

“Em gái nhỏ, anh hỏi em rốt cuộc làm sao vậy? Không bằng em nói cho anh nghe một chút, có lẽ anh có thể giúp được em”.

“Anh có thể giúp em?”. Nước mắt của cô hơi ngừng, nức nở nói.

“Dĩ nhiên, em phải tin anh, anh nhất định có thể giúp em”.

“Thật? Vậy anh trả mẹ lại cho em!”

“Mẹ? Mẹ em cô ấy………thế nào?”. Bách Hiên mơ hồ nhận ra nguyên nhân cô tìm đến cái chết.

“Mẹ em chết rồi, là tại cái lối đi bộ này, là tại cái chỗ này, bị xe đâm chết rồi!”. Cô nói xong, nước mắt lại trôi ra ngoài.

“Ách……Nếu như người chết, anh cũng không có cách làm sống lại, vì thế anh không có cách nào trả mẹ lại cho em, thật xin lỗi!”.

“Ô…………Ô ô………..Oa ô ô ………..Mẹ……….Mẹ………”

Nhìn cô lại khóc rầm rầm rào rào, Bách Hiên vội vàng an ủi.

“Coi như mẹ của em không còn ở đây, nhưng mà em còn có ba nhé, em suy nghĩ một chút, một người đã chết ở bên ngoài rồi, vậy ba của em rất đau lòng, nguyên là chú ấy cũng đau lòng giống em, nhưng mà con gái lại đột nhiên chết đi, không phải chú ấy càng đau lòng thêm sao?........Chẳng lẽ em không quan tâm đến ba của mình hả? Em muốn để cho chú ấy khóc sao? Em cũng muốn bố em đi tìm cái chết ở chỗ này hả? Sau đó đi tìm các người?”.

“Ba?”. Tiếng khóc của cô bé từ từ ngưng lại, cô cau mày, nghĩ đến người ba yêu thương của mình, nghĩ đến bố đối xử với mình rất tốt, vô ý thức lại líu ríu một câu: “Ba……”.

“Đúng vậy, em suy nghĩ cho ba mình một chút, em suy nghĩ đến bộ dạng đau lòng của ba, em cũng không chịu được ba em đau lòng khóc lóc nức nở chứ? Hơn nữa………Kể cả em chết, cũng không gặp được mẹ của em nha!”.

“Không gặp được?”. Cô gái nhỏ đột nhiên kinh ngạc nhìn hắn, lập tức hỏi: “Vì sao?”.

“Bởi vì người sau khi chết sẽ biến thành cát bụi, theo gió phiêu tán đi xung quanh, nếu như thi thể chôn cất xuống mồ, như vậy sẽ từ từ thối rữa, biến thành một đống xương trắng, phải trải qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm ăn mòn, mới trở thành một vùng đất có chất dinh dưỡng, vì thế coi như là em chết, em cũng sẽ không nhìn thấy cô!”.

“Nhưng mà trên sách không phải nói, người sau khi chết sẽ biến thành linh hồn sao? Nếu như mà em cũng biến thành linh hồn theo sách nói, không phải có thể sẽ gặp được mẹ sao?”.

“Đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, không có căn cứ khoa học đâu!”.

“Căn cứ khoa học? Đấy là cái gì?”.

“Chính là chứng minh, em suy nghĩ một chút, nếu như người thật cũng sẽ biến thành linh hồn như lời nói? Như vậy vì sao mẹ em chưa đi tìm em? Coi như loài người dùng mắt không thể nhìn thấy được, thế thì cô phải đi vào trong giấc mơ nói chuyện chứ? Khi cô mất đi đã vào trong giấc mơ của em nói chuyện với em ngày nào chưa? Có an ủi em đừng khóc không? Có giống như trước kia cười dịu dàng với em không?”.

Cô gái nhỏ lắc đầu một cái!

“Đó không phải là thật rồi, chuyện này không có bất kỳ người nào chứng thực được hết, nếu như em tin, em chết đi, cái gì cũng không được, cũng không nhìn thấy được mẹ, cũng không thấy được ba, đấy không phải là thua thiệt lớn sao!”.

Cô gái nhỏ nhíu chặt chân mày, suy nghĩ lời của anh, hình như……..có chút lý lẽ.

Cô dùng sức hít lỗ mũi một cái, sau đó dùng hai tay lau nước mắt trên mặt, kiên cường nói: “Vậy em không chết đâu!”.

“Việc này đúng lắm, em sống là chuyện tốt nhất, em nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có sống mới có hi vọng, nếu như chết rồi, cái gì cũng sẽ không có!”.

“Vâng!”. Cô nặng nề gật đầu, nhưng vẫn khổ sở nhíu mày, nói: “Nhưng mà em vẫn muốn gặp mẹ!”.

“Em yên tâm, chờ em trưởng thành, tìm được người trong lòng mình, em nhất định sẽ có một người giống như mẹ em yêu thương em, hơn nữa chờ đến khi các em kết hôn, đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người yêu thương em, thích em, khiến cho em không bỏ đi tự tử nữa!”.

“Thật không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.