Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 207: Bệnh tim bẩm sinh, sống không tới bảy tuổi!



Dưới bầu trời đêm

Phương Lam đi suốt một con phố, mặc dù cô không quay đầu lại, nhưng cô lại có thể cảm giác được rất rõ ràng Mặc Thâm Dạ đi theo sát phía sau cô, hơn nữa khoảng cách giữa hai người chỉ có gần 1m. Tuy rằng cô rất khó chịu, rất muốn quăng hắn đi, nhưng đáng giận là, lòng cô lại lo lắng cho hắn, chân cũng không tự giác mà bước chậm lại, càng đáng giận hơn là, tai cô lại dựng lên, nghe lén tiếng bước chân tập tễnh của hắn.....

Cô làm sao vậy? Tại sao quan tâm hắn như thế?

"Hô....." Cô thở ra một hơi thật sâu, sau đó dừng lại, thình lình xoay người.

Cước bộ Mặc Thâm Dạ cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn cô.

"Anh đừng có theo tôi nữa!" Phương Lam hét lên ra lệnh.

"Anh chưa từng theo em a!" Mặc Thâm Dạ bình tĩnh trả lời.

"Anh không có đi theo tôi, thế sao cứ đi phía sau của tôi hả?"

"Anh muốn đi đường này không được sao? Luật pháp cũng không có quy định hai người không được đi cùng một đường chứ?"

"Anh....." Phương Lam á khẩu giận dữ.

"Được! Anh muốn đi đường này đúng không? OK, anh đi, tôi nhường cho anh, cùng lắm thì tôi đi đường khác!" Cô nói xong liền thay đổi phương hướng.

Mặc Thâm Dạ cũng xoay người, tiếp tục đi theo sau cô.

"Này! Anh, không phải đi đường kia sao? Thế nào lại đi cùng tôi?" Phương Lam nổi điên, xoay người trừng mắt nhìn anh chất vấn.

"Anh lại đột nhiên muốn đi bên này."

"Anh....."

Phương Lam tức giận nắm chặt tay, hận không thể dùng bạo lực để hắn thỏa hiệp, nhưng..... Đôi mắt lại nhìn chân hắn, cả đùi phải đều không ngừng run rẩy, mà trên khuôn mặt đang mỉm cười của hắn cũng đầy mồ hôi, màu da tái nhợt khác thường.

Tên ngu ngốc!

Rõ ràng chỉ cần lập tức đi bệnh viện là tốt rồi, tại sao cứ muốn đi theo cô? Rõ ràng đầu óc thông minh, có thể dùng rất nhiều biện pháp khiến cô mềm lòng, nhưng chỉ một câu nói của cô, hắn thật sự không nói lời nào cứ đi theo cô.

Thật sự không thể dây dưa với hắn nữa, cứ tiếp tục thì ý chí sắt đá cô rèn luyện nhiều năm cũng sẽ bị hắn hóa thành số không, cũng sẽ bị khổ nhục kế ngốc nghếch này của hắn làm dao động.

Đột nhiên, một chiếc xe taxi cách hơn 10m lái tới, cô xuống đường, vẫy tay chặn xe lại.

Xe lập tức dừng lại!

Mặc Thâm Dạ thấy cô đón xe, vội vàng cắn răng nhịn đau, nhanh chóng đi nhanh hơn, tới cửa khác của chiếc xe.

Hai người đồng thời mở cửa xe, đồng thời ngồi vào bên trong xe.

Phương Lam quay đầu nhìn người ngồi ở bên cạnh cô, tức giận nói, "Anh xuống cho tôi!"

"Không muốn!" Mặc Thâm Dạ vô lại cự tuyệt.

Phương Lam bỗng nhiên vươn hai tay, hung hăng nắm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh mau cút xuống cho tôi, bằng không tôi thật sự không khách khí!"

Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không quan tâm, thậm chí nhích tới gần cô, nói, "Em đánh đi, chỉ cần em không đau lòng thì em cứ việc tận tình đánh đi."

"Anh cho rằng tôi không dám?" Phương Lam buông một tay, nắm thành đấm, làm động tác chuẩn bị đánh người.

Mặc Thâm Dạ mỉm cười, vui vẻ nhắm hai mắt lại.

Phương Lam dùng sức đánh lên mặt anh, nhưng khi chạm vào chóp mũi cao thẳng của hắn liền ngưng lại.

Không hạ thủ được!

Cô vậy mà lại không hạ thủ được?

Tức chết cô mất thôi!

Lập tức buông hắn ra, sau đó thô bạo mở cửa xe, bước xuống.

Mặc Thâm Dạ giương đôi mắt, lập tức cũng đi theo mở cửa xe, bước xuống.

Phương Lam hung hăng trừng mắt hắn, lại ngồi vào bên trong xe.

Mặc Thâm Dạ cũng lập tức đuổi theo, lại ngồi vào trong xe.

Hai người cứ như vậy lặp đi lặp lại, lúc ngồi xe, lúc xuống xe, đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng đồng thời động tác của hai người lại phối hợp cực kỳ ăn ý, quả thực có thể dùng bốn chữ "hoàn mỹ vô khuyết" để hình dung.

Mà tài xế ngồi trên ghế lái, nhìn bọn họ cứ lên lên rồi lại xuống xuống, cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng oán trách, "Hai vợ chồng này náo loạn đủ chưa, rốt cuộc có ngồi hay không đây?"

Hai vợ chồng?

Phương Lam trừng lớn hai mắt.

"Ai với anh ta là vợ chồng? Mắt ông chú có vấn đề hả? Đức hạnh thế kia mà đòi xứng đôi với tôi?"

Ông chú?

Cái trán tài xế quấn vào nhau, hắn mới vừa ba mươi thôi mà.

Mặc Thâm Dạ nghe được những lời này liền vui vẻ nhìn tài xế nói, "Chú à chú rất có mắt đó, cô ấy đích thật là lão bà của cháu, chỉ là tạm thời chưa cưới thôi, nhưng mà cháu nhất định sẽ cố gắng!"

Aizz!

Tạm thời chưa cưới? Còn cố gắng? Hơn nữa còn gọi là chú của hắn ta? Hắn già đến vậy sao?

Đây có phải đang diễn kịch không vậy?

"Cố gắng cái đầu anh, anh mau cút xuống xe cho tôi, từ giờ đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Phương Lam hét lớn, tức giận chỉ vào mũi anh.

"Anh không muốn! Anh chờ mười lăm năm mới có được cơ hội này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay!" Mặc Thâm Dạ mặt dày cự tuyệt.

"Anh..... Anh..... Anh....." Phương Lam cứ anh nửa ngày, cực kỳ phẫn nộ, cũng không thể anh ra một lý do.

Tài xế hoàn toàn im lặng.

Phương Lam cả người tức điên.

Xem ra cô chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ cuối cùng rồi, đây là do hắn ép cô.

"Chú à, chú chờ chút, tôi lặp tức thu phục anh ta!" Phương Lam bình tĩnh nói, lại mở cửa xe bước xuống.

Lập tức thu phục hắn? Từ này..... Cũng quá..... Haizz! Cô gái này được!

Tài xế và Mặc Thâm Dạ đều nghi hoặc nhăn mi, sau đó Mặc Thâm Dạ cũng vội vàng xuống xe.

Phương Lam đứng ở bên cạnh xe, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Thâm Dạ đứng ở đối diện.

Bỗng nhiên cô vươn tay từ trong túi lấy ra một cái hộp nho nhỏ, mở chiếc hộp ra, sau đó lấy chiếc nhẫn ở bên trong hiện ra trước mặt Mặc Thâm Dạ.

Mặc Thâm Dạ nhìn chiếc nhẫn trong tay cô, đó là một chiếc nhẫn dùng dây đỏ tết lại, phía trên đơn giản chỉ có một hạt trân châu màu trắng, đơn giản không có bất kỳ trang sức, ngay cả thủ pháp tết cũng cực kém, lỏng loẹt, là một thứ cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói là đây là một chiếc nhẫn rẻ tiền, nhưng khi Mặc Thâm Dạ thấy chiếc nhẫn này, khiếp sợ trừng lớn hai mắt, mà trong đôi mắt lóe ra sự vui mừng.

"Em vẫn còn giữ nó?" Anh giật mình nói nhỏ.

Đó là tự tay anh tết, là cô dạy anh làm, nhưng anh rất kém cỏi, học rất lâu, tết rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành tốt, mà thành công duy nhất chỉ có cái này, mặc dù nhìn qua lỏng loẹt, nhưng vẫn có được hình chiếc nhẫn, hơn nữa còn chắc chắn, không dễ dàng bị tung ra, giống vậy..... Cô cũng tự tay tết cho anh một chiếc, mà lúc này vẫn đang đeo trên ngón út tay trái anh, chưa bao giờ lấy xuống một lần.

Anh hoàn toàn hiểu rõ chuyện đã xảy ra ngày đó, bọn họ cùng nghe được một truyền thuyết của một người Trung Quốc cổ xưa, là chuyện nguyệt lão, bọn họ biết nguyệt lão dùng dây đỏ làm tơ hồng nối nam nữ, định nhân duyên, khóa cả đời, còn biết dây đỏ nhất định phải cột vào trên ngón út nam nữ, như vậy mới có thể linh nghiệm. Mà khi đó Phương Lam cực kỳ cực kỳ thích anh, lôi kéo anh, buộc anh, nhất định anh phải tết nó cho cô, hơn nữa nhất định phải đeo trên ngón út, cuối cùng cô còn thừa dịp lúc người lớn không có, cường ngạnh uy hiếp anh, lén lút cùng anh bái thiên địa, vui vẻ nhận định mình là vợ anh.....

Thật sự không nghĩ tới cô vẫn giữ lại chiếc nhẫn này, hơn nữa còn là mang theo bên người, quả nhiên cô cũng không có quên anh, cho dù là hận anh cũng tốt, chán ghét anh cũng tốt, không tha thứ anh cũng được, nhưng cô cũng không có cách nào vứt bỏ anh ra khỏi tim mình.

Phương Lam nhìn khuôn mặt vui vẻ kia, nghe giọng nói hưng phấn của anh, trái tim có chút đau đớn.

Đột nhiên cau chặt mày, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Mặc Thâm Dạ, hôm nay tôi chính thức nói cho anh biết, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh, mà thứ này từng đại biểu cho duyên phận chúng ta, vậy nên....." Cô nắm chặt chiếc nhẫn, sau đó giơ tay lên, vừa dùng sức ném tới bãi cỏ bên cạnh đường, vừa lớn tiếng nói, "Duyên phận chúng ta đến đây là kết thúc!"

"Đừng - -"Mặc Thâm Dạ hô to, đồng thời nhanh chóng vươn tay, nhưng là hoàn toàn không thể ngăn cản cô.

Vui vẻ trong nháy mắt liền lạnh như băng, anh kích động lập tức chạy tới nơi cô ném chiếc nhẫn, hoàn toàn quên cảm giác đau đớn dưới chân, nhanh chóng xông tới, khom lưng quỳ gối ở trên bãi cỏ tìm kiếm, hoàn toàn không để ý thân phận cao cao tại thượng, gần như quỳ hai đầu gối xuống đất, tìm kiếm mỗi một tấc trên bãi cỏ.

Phương Lam nhìn bóng dáng kích động vội vàng, chân mày khẽ chau lên, hờ hững nhắm hai mắt lại, sau đó mở cửa xe taxi, nhanh chóng ngồi vào bên trong.

"Lái xe!" Cô nhẹ giọng.

Tài xế lập tức khởi động, chạy xe đi.

Mặc Thâm Dạ trên bãi cỏ nghe được thanh âm xe lái đi, hai mắt bi thống nhìn đuôi xe càng ngày càng xa.

Chết tiệt!

Tại sao lại không giữ được cô ấy? Tại sao không nắm được cô ấy thật chặt? Tại sao cô ấy tuyệt tình bỏ đi như vậy? Tại sao cô ấy muốn vứt chiếc nhẫn kia đi? Nói cái gì duyên phận bọn họ đến đây là kết thúc, anh không muốn, anh tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, không muốn kết thúc như vậy. Nhất định phải tìm được chiếc nhẫn, nhất định phải tìm được, nhất định phải tìm được.....

Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?

"Rốt cuộc mày rơi chỗ nào, đi ra cho tao!" Anh tức giận hét lớn, hai tay dùng sức lật tìm trên bãi cỏ.

.....

Trên xe taxi

Sắc mặt Phương Lam cực kỳ trầm trọng, hai mắt cũng mất đi màu sắc, cả người trở nên ảm đạm không ánh sáng, tựa như một đóa hoa ủ rũ héo úa, không có một chút sinh khí.

Tài xế xuyên thấu qua kính phản quang nhìn khuôn mặt mất mát của cô, khẽ thở dài.

"Bạn trai bạn gái, đánh là hôn, mắng là yêu, không đánh không mắng không phải yêu, vừa rồi tôi thấy cô đối với bạn trai, cũng biết cô nhất định rất thích cậu ta, nếu đã thích, cũng đừng có chọc tức cậu ta nữa, tha thứ cho cậu ta đi!" Tài xế bắt đầu làm người hoà giải, nhẹ giọng khuyên bảo.

Phương Lam nghe được, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, nói, "Bộ dáng tôi vừa rồi, thật sự biểu hiện ra rất thích anh ta sao?"

"Chuyện này người sáng suốt nhìn cũng biết rồi, phụ nữ a, thường thường đều thích dùng vũ lực để biểu hiện tình yêu với đàn ông, lão bà của tôi cũng thường xuyên như vậy, ha ha ha....." Tài xế nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mà Phương Lam lại khổ sở cau mày.

Hai mắt khẽ rũ xuống, sau đó mở tay phải vẫn nắm chặt, mà chiếc nhẫn lỏng loẹt kia vẫn ở trong lòng bàn tay cô.

Cô làm sao bỏ được chứ? Đây chính là tự tay hắn tết hết lần này đến lần khác, thật vất vả mới bện thành công chiếc nhẫn này, đây là thứ cô trân quý nhất, cô làm sao có thể ném đi được.....

Chẳng qua là nếu không dùng phương pháp này, làm sao có thể chặt đứt dây dưa của hắn?

Thích hắn nhưng không thể tha thứ cho hắn, cho nên..... Vẫn là quên đi.....

"Xin lỗi....." Cô nhẹ giọng nói xin lỗi, lại nắm chặt chiếc nhẫn kia.

※※※

Bệnh viện tư nhân

Phòng bệnh VIP

Trong phòng bệnh yên tĩnh có hai giường bệnh, Tử Thất Thất nằm ở trên giường bên trái, Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường bên phải, Mặc Tử Hàn thì ngồi ở giữa hai người, nhíu mày thật sâu, qua lại nhìn khuôn mặt hai người đang ngủ.

"Cộc, cộc, cộc!"

Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, khuôn mặt Mặc Tử Hàn trở nên lạnh lùng.

"Mời vào!" Anh nhẹ giọng.

"Cạch!" Cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu một trước một sau đi vào, song song đứng ở trước mặt Mặc Tử Hàn.

"Điện hạ!"

"Điện hạ!"

Hai người đồng thanh.

Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng nhìn khuôn mặt hai người bọn họ, nhẹ giọng, rồi lại tràn đầy tức giận mở miệng, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Chân mày Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu đồng thời nhăn lại, hai mắt quét một vòng Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường, sau đó cùng nhau cúi đầu, trầm mặc.

Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm gương mặt bọn họ, hốc mắt tức giận cau chặt.

"Nói!" Anh gầm nhẹ, kiên nhẫn đã hoàn toàn tới cực hạn.

Thân thể Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu bỗng nhiên chấn động, biết lần này đã không cách nào tiếp tục giấu giếm, mà lúc tiểu thiếu gia đi, bọn họ cũng đã chuẩn bị đón nhận trừng phạt, chỉ là không nghĩ tới tiểu thiếu gia lại té xỉu lần nữa, hơn nữa còn làm cho điện hạ phát hiện, nếu bọn họ biết tiểu thiếu gia sẽ té xỉu thì cho dù có liều mạng bọn họ cũng sẽ ngăn cản cậu ấy.

"Thưa điện hạ....." Thổ Nghiêu đầu tiên mở miệng, cúi đầu nói, "Thật ra lúc phu nhân trúng đạn, tiểu thiếu gia cũng đã biết chuyện phu nhân trúng đạn, chỉ là cậu ấy không muốn để điện hạ với phu nhân lo lắng, cho nên nhờ chúng tôi không nói chuyện này cho điện hạ!"

"Chỉ là như vậy?" Mặc Tử Hàn hỏi tới.

Thổ Nghiêu nhíu mày do dự, Hỏa Diễm tiếp tục mở miệng, cứ thực bẩm báo nói, "Lúc ấy khi tiểu thiếu gia biết phu nhân trúng đạn đã té xỉu một lần!"

Té xỉu?

Chân mày Mặc Tử Hàn nhăn lại thật sâu.

"Tại sao không nói cho tôi?" Anh hỏi.

"Bởi vì tiểu thiếu gia dùng tánh mạng của mình uy hiếp chúng tôi, cho nên chúng tôi không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giấu giếm điện hạ!" Hỏa Diễm trả lời.

"Vậy lúc ấy các anh có cho mời bác sĩ tới khám không?" Anh lại hỏi.

"Có!"

"Bác sĩ nói thế nào?"

"....." Hỏa Diễm do dự, trầm mặc không nói.

Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ, phẫn nộ trong lòng chậm rãi chuyển thành sợ hãi.

Từ lần hôn mê này anh cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng tình huống cụ thể anh vẫn không biết, bởi vì Mặc Thiên Tân che dấu quá hoàn mỹ, mỗi ngày đều vui vẻ cười, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp trêu chọc người khác, mỗi ngày đều khỏe mạnh hoạt bát như thế, cho dù ai cũng không có cách nào tin tưởng thân thể nó sẽ có vấn đề gì.

Rốt cuộc là bệnh gì? Anh muốn biết, nhưng đồng thời cũng sợ biết, bởi vì anh sợ..... Sẽ xảy ra chuyện đáng sợ hơn.

"Bác sĩ nói thế nào? Lặp lại nguyên văn nói cho tôi nghe!" Anh hỏi lại, mở miệng ra lệnh.

"....."

"....."

Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu vẫn trầm mặc, chân mày nhăn lại thật sâu. Bọn họ không phải là không muốn nói, là bọn họ nói không nên lời, nói như vậy giống như là phán tử hình, mà bọn họ nói ra, chẳng khác nào phán tử hình cho một đứa bé sáu tuổi, tuy rằng bọn họ từng giết không ít người, tuy rằng bọn họ có thể dùng bốn chữ lãnh huyết vô tình để hình dung bản thân, nhưng..... Bọn họ vẫn không đành lòng nói ra.....

Quá tàn nhẫn..... nó mới chỉ có sáu tuổi mà thôi.

"Nói! Nói cho tôi - -" Mặc Tử Hàn hét lớn, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

Bỗng!

"Ba..... Ba đừng làm khó bọn họ, ba muốn biết cái gì, con nói cho ba biết!"

Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường bỗng mở mắt, cậu nhìn anh, sau đó chậm rãi ngồi dậy, khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đáng yêu, đợi anh đặt câu hỏi.

Nó tỉnh rồi?

Mặc Tử Hàn kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, nhìn gương mặt hồng nhuận của cậu.

Nó khỏe mạnh như vậy không? Nhưng tại sao.....

"Con bị bệnh ư?" Anh chậm chạp mở miệng, nhẹ giọng hỏi.

"Vâng!" Mặc Thiên Tân gật đầu.

"Là bệnh gì?" Anh hỏi tới.

"Bệnh tim!" Cậu bình tĩnh trả lời.

Bệnh tim?

Trái tim Mặc Tử Hàn "ầm" một tiếng như trời sập xuống.

"Là từ khi nào?" Anh nhận lấy sợ hãi đang xâm nhập, tiếp tục hỏi.

Mặc Thiên Tân chần chờ một chút, sau đó hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên thật lớn, cười trả lời, "Từ khi con sinh ra, bác sĩ nói con là bẩm sinh, hơn nữa một năm trước bác sĩ cũng nói cho con biết, chú ấy nói..... Con có thể sống không tới bảy tuổi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.