Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 22: Thần thánh phương nào…



Tử Thất Thất không ngờ rằng mình có thể thấy một màn hấp dẫn như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào nửa cánh cửa phòng tắm bằng kính trong suốt, nhìn dáng người hoàn mỹ, thân hình cao to, màu da đồng thiếc đang tùy ý lay động dị thường kia… đột nhiên, trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng Mặc Tử Hàn của bảy năm trước.

Hai mắt kinh ngạc trừng lớn sau đó vội vàng xoay người.

Tim đập “thình thịch” với tốc độ kinh hoàng, giống như đang tái hiện lại đêm hôm đó vào bảy năm trước.

“Trời ạ, mình đang suy nghĩ gì vậy? Sắc nữ sao? Chẳng lẽ tới kì tư xuân? Phi phi phi… lại nói lung tung rồi. Tục ngữ nói không sai, phi lễ chớ nhì, phi lễ chớ ngôn, phi lễ chớ xem, phi lễ chớ nghĩ, phi lễ chớ sắc… sắc tức là không, không tức là sắc, sắc sắc không không, không không sắc sắc, mình nhất định phải tâm như nước, tâm không tạp niệm, A di đà Phật, thiện tai thiện tai, a lí lộ á, Jesus phù hộ…” Cô không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, hai tay nhanh chóng đem cơm trưa đặt lên bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Hỏa Diễm!”

Mặc Tử Hàn trong buồng tắm chợt lên tiếng lạnh lùng nói, “Mang bộ quần áo trên giường cho tôi!”

Hỏa Diễm? Quần áo?

Hai chân Tử Thất Thất đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu nhìn lên giường, trên đó có một bộ quần áo màu trắng.

Làm sao bây giờ?

Có nên mang cho anh ta không?

Trong phòng tắm

Mặc Tử Hàn tắt vòi hoa sen, đứng thẳng trên gạch men sứ màu trắng.

Bỗng nhiên, cánh cửa bằng kính trong suốt lộ ra một khe hở, một bàn tay cầm bộ quần áo từ khe hở chậm rãi luồn vào.

Hai mắt Mặc Tử Hàn chợt nhíu chặt, một cánh tay mảnh khảnh với nước da trắng noãn, trên cổ tay còn đeo một cái vòng tay màu bạc.

Phụ nữ?

Đột nhiên bắt lấy tay cô, chất vấn nói: “Cô là ai?”

Tử Thất Thất ngoài cửa sửng sốt nhưng giả vờ trấn định, không hoảng hốt bất loạn nói: “Tôi là nhân viên phục vụ của phòng VIP này, vừa mang cơm trưa tới nhưng ấn chuông không có ai ra mở cho nên mới tự mang cơm vào.”

Nhân viên phục vụ?

Mặc Tử Hàn nhíu mày, thanh âm này… dường như đã nghe qua ở đâu?

Chẳng lẽ là cô?

“Tiên sinh, xin anh có thể buông tay được không? Tôi chỉ là đem quần áo cho anh!” Tử Thất Thất nói, dùng lực cố rút tay lại.

Nhưng Mặc Tử Hàn lại càng dùng sức bắt lấy tay cô không có nửa điểm muốn buông.

Anh muốn nhìn khuôn mặt người phụ nữ này.

Chợt vươn tay kia ra muốn mở toàn bộ cánh cửa phòng tắm, nhưng Tử Thất Thất nhận ra có điều không ổn, loại sự tình này cô cũng đã từng thấy qua, nên trước khi cửa phòng tắm bị anh kéo ra, tay cô đang bị anh nắm xoay vào trong, nhờ nước còn đang ở trên tay trơn tuột mà nháy mắt thoát khỏi, sau đó rất nhanh rút lại lập tức đẩy xe ra ngoài.

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô giãy thoát ra, trong lòng bàn tay còn chiếc vòng tay màu bạc.

Anh nhanh chóng mở cánh cửa phòng tắm ra, nhìn lại căn phòng đã trống không.

“Chết tiệt!” Lại để cô ta chạy thoát.

“Đại ca?”

Hỏa Diễm chợt xuất hiện trước cửa, anh nghi ngờ nhìn gian phòng trống không rồi lại nhìn Mặc Tử Hàn đang lõa thể.

Đã xảy ra chuyện gì?

“Hỏa Diễm, có thấy người phụ nữ nào chạy ra không?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

“Không có!”

“A…” Mặc Tử Hàn chợt tà tứ cười nhạo, “Tưởng rằng như vậy là có thể thoát khỏi tay tôi? Tôi thật muốn xem cô là thần thánh phương nào?”

Bất thình lình anh nắm chặt chiếc vòng bạc trong tay, sau đó truyền lệnh nói “Mang cuộn băng theo dõi đến đây!”

“Vâng” Hỏa Diễm lập tức thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.