Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 239: Ông trời ơi. . . . . . Còn chưa đủ sao. . . . . . !



Phương Lam đá Mặc Thâm Dạ xong, liền trực tiếp xoay người, sải bước tránh ra.

Mặc Thâm Dạ ôm bắp chân của mình, một chân nhảy nói, "Tiểu Lam em chờ tôi một chút...... Này, chờ tôi một chút...... Tiểu Lam...... Tiểu Lam...... Lam Lam......"

Phương Lam hoàn toàn không nghe thấy âm thanh sau lưng, sải bước đi xuống lầu.

Mặc Thâm Dạ vội vội vàng vàng để chân của mình xuống, khập khễnh đi theo sau cô.

......

Sau bữa điểm tâm

Bình thường Mặc gia vốn là vắng ngắt, đột nhiên thay đổi vô cùng náo nhiệt, mọi người cư nhiên đều nghe một đứa trẻ sáu tuổi chỉ huy, lúc thì đi lấy cái này, lúc thì cầm cái đó, một hồi đi mua cái này, một hồi đi mua cái đó, ngay cả thợ chụp hình tối hôm qua hắn cũng đã hẹn trước, sau ba giờ đồng hồ bận rộn, vừa vặn giữa trưa tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, năm người cùng đứng ở trong vườn hoa của biệt thự Mặc gia, chuẩn bị chụp hình, nhưng....

"Tôi có ý kiến......" Gương mặt Phương Lam mây đen giăng đầy, cô cúi đầu nhìn bộ đồ đang mặc trên người mình mà nói "Tại sao lại muốn tôi mặc áo cưới?"

"Đương nhiên vì đây là y phục đẹp nhất trên thế giới a!" Mặc Thiên Tân lẽ thẳng khí hùng trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm một thân áo cưới trắng như tuyết của cô, làn váy thật dài, thiết kế cúp ngực, điểm kim cương, một màu trắng như tuyết ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, giống như thiên sứ hạ phàm, làm cho tim người ta đập thình thịch, nhất là mái tóc dài của cô ấy, bình thường đều là đơn giản búi thành một búi tóc, nhưng hôm nay nhà tạo mẫu tóc đặc biệt ở sau ót bên trái cắm vào một đóa hoa bách hợp màu trắng, ở đỉnh đầu phía bên phải cài một cái vương niệm nho nhỏ.

Phương Lam nghe Mặc Thiên Tân nói, vốn định muốn phản bác, nhưng nhìn đến bộ mặt vui vẻ kia, cũng phải nhịn xuống.

Thôi, hôm nay hắn là đại ca, hắn vui vẻ là được rồi!

"Vậy mẹ đây?" Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, trợn to hai mắt nhìn mình y phục trên người nói "Tại sao mẹ cũng phải mặc áo cưới chứ? Hơn nữa cùng Tiểu Lam giống nhau như đúc." Ngay cả đồ trang sức, trang điểm, kiểu tóc đều là giống nhau, chỉ là trên đầu cô hoa bách hợp bên phải, mà vương miện bên trái, ngược lại với cô.

"Nguyên nhân giống nhau là..... chỉ có một nguyên nhân là bởi vì hai người là chị em tốt nha, đương nhiên là phải mặc quần áo giống nhau!" Mặc Thiên Tân lẽ thẳng khí hùng giải thích, sau đó thật cao ngẩng đầu lên, tư thế giống như không cho phép ai có thêm ý kiến.

Tử Thất Thất cùng Phương Lam nhìn bản mặt phách lối của hắn, bất đắc dĩ nhìn nhau.

"Nhịn một bước sóng im sóng lặng!" Tử Thất Thất nhỏ giọng lầm bầm.

"Lùi một bước biển rộng trời cao!" Phương Lam phối hợp cũng nhỏ giọng nỉ non.

Sau đó hai người cùng nhau nắm chặt quả đấm, cũng nhỏ giọng đồng thanh:

"Tôi nhẫn!"

"Tôi nhẫn!"

Mặc Thiên Tân cười đắc ý, Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ đứng ở một bên vẫn nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân xinh đẹp hai mắt lộ ra thâm tình, nhìn người mà bản thân mình thích nhất.

Đẹp...... Thật sự là quá đẹp, quả thật giống như cô dâu chuẩn bị gả cho bọn họ, làm cho xuân tâm của bọn họ không ngừng rung chuyển, nhưng...... Khi hai mắt của bọn họ liếc nhau, hơi hơi quay đầu, nhìn y phục của của nhau, sau đó lại nhìn y phục trên người mình, không chỉ có Tử Thất Thất cùng Phương Lam giống nhau như đúc, ngay cả y phục của bọn họ cũng giống nhau, kiểu tóc càng thêm giống nhau như đúc, chỉ có một điểm duy nhất không giống nhau, đó là túi bên trái áo vest của Mặc Tử Hàn cài một bông hồng màu đỏ, còn Mặc Thâm Dạ gài hoa ở túi bên phải.

Hai người đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tức giận giống như tia lửa.

"Này, hai người......" Mặc Thiên Tân chợt mở miệng, khí thế hung hăng nói, " Hai người ở trong bóng mát liếc mắt đưa tình cái gì đây? Mau qua đây!"

Trong nháy mắt Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ chiến tranh tạm lắng xuống, hai người đồng thời dời đi tầm mắt, sải bước đi đến bên người Mặc Thiên Tân.

Mặc Thiên Tân đối với lần chụp ảnh gia đình này vô cùng coi trọng, hơn nữa rất giống như trước đây rất lâu đã tính toán xong, từ đầu đến cuối toàn bộ đều là một mình hắn sắp xếp, mà y phục của đội hình năm người bọn họ rất sớm hắn cũng đã chọn xong......

"Mẹ, mẹ đứng nơi này...... Cha, cha tới đây đứng!" Hắn đem Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn đặt chung một chỗ, cũng bắt Tử Thất Thất thân mật khoác tay Mặc Tử Hàn, sau đó còn nói "Mẹ Tiểu Lam,mẹ đứng nơi này...... Đại bá đứng nơi này......"

Mặc Thâm Dạ dựa theo sự phân phó đứng ở bên người Phương Lam, khóe miệng nâng lên một nụ cười thật vui vẻ, chờ đợi người khác khoác cánh tay của hắn.

"Thiên Tân, con có lầm hay không?" Phương Lam đột nhiên mở miệng.

"Sao Thế? con sai chỗ nào? Không có sai nha!" Mặc Thiên Tân tự hỏi tự đáp.

"Cái đó......" Phương Lam chần chờ mở miệng, lúng túng nói " Mẹ không quen đứng chung với người đàn ông này, hơn mỗi lần mẹ nhìn đến hắn thì cảm thấy vô cùng ghét hắn, hiện tại mẹ mặc y phục này cùng y phục của hắn là vô cùng không xứng đôi, hơn nữa để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ hiểu lầm, cho nên mẹ cảm thấy, mẹ đứng cùng với con tương đối tốt hơn, để mẹ Tiểu Lam ôm con được không? Nếu không con ngồi lên đùi của mẹ đây? hay là con thích đứng ở bên cạnh mẹ?" Cô không ngừng kiếm cớ, chỉ muốn cách xa con sói nguy hiểm này.

Nhưng bộ dáng Mặc Thiên Tân cũng là một bộ mặt phớt lờ, hai hàng lông mày nghiêm túc nhíu lại, hoàn toàn không để cho cô một chút thể diện, lập tức phủ quyết, "Không được!"

Sắt mặt Phương Lam trong nháy mắt hắc ám, hiện tại cô không chỉ có mây đen giăng đầy, mà còn bắt đầu có sấm chớp cùng!

Vào giờ phút này trong cô như có chấn động, muốn hét to nói không sợ, sau đó lập tức thật chảnh hất đầu bước đi. Nhưng đây là ảnh gia đình mà Thiên Tân vẫn hằng mong đợi, là bức ảnh gia đình mà hắn luôn hy vọng, hơn nữa nhìn hắn vì tấm ảnh gia đình này mà chuẩn bị nhiều thứ như vậy, nên cô thật không đành lòng phá hư, chỉ có thể dùng sức đem lấy lửa giận từ trong lòng của mình đè xuống, không ngừng tự nói với mình, vì Thiên Tân đây coi như không là gì cả, đừng nói khoác tay cái tên đàn ông ngu xuẩn này, coi như là ôm eo của cái tên đàn ông này ngu xuẩn này cô cũng có thể làm được, thôi được rồi, hôm nay cô hãy phóng túng mình thôi.

"Phù......" Cô thở dài, sau đó trong nháy mắt nâng lên khuôn mặt rực rỡ như nắng mặt trời của mình nói "OK! Mẹ hiểu rồi!" Cô vừa nói vừa đưa tay của mình ra, tay khẽ ngập ngừng khoác qua cánh tay của Mặc Thâm Dạ.

Mặc Thiên Tân hài lòng mỉm cười, bộ dáng tiểu đại nhân gật đầu một cái.

Mà Mặc Thâm Dạ không dám nói lời nào chỉ là mím môi cười trộm, hai mắt nhìn về mặt của Mặc Thiên Tân, ám hiệu nháy mắt với hắn cảm tạ, ám hiệu: làm rất tốt!

Mặc Thiên Tân cũng nháy mắt đáp lại, trả lời: chút lòng thành!

Phương Lam nhìn bộ dáng vui vẻ của hai người bọn họ, lửa giận trong lòng lại một lần nữa dâng lên, cái tay kia dùng sức kéo lấy cổ tay của hắn, cùng lúc sử dụng móng tay vừa dài vừa nhọn của mình hung hăng cào lấy cổ tay, nhéo hắn một cái.

Bộ mặt Mặc Thâm Dạ trước mặt đột nhiên trở rối rắm, nhưng lại cố gượng cười như cũ, sau đó từ từ quay đầu, nhìn cô nhỏ giọng nói "Thân yêu, mời em buông tay ngọc có được hay không!"

Thân ái?

Nghe hắn gọi như thế, Phương Lam nháy mắt tăng thêm sức lực.

"Không thể!" Cô quyết liệt trả lời.

Khuôn mặt Mặc Thâm Dạ buồn vui lẫn lộn, cũng phải rang nhịn.

"Bà cô nhỏ của tôi, xem như tôi cầu xin em, rất đau...... Thu tay lại đi! Có được hay không?" Hắn nhỏ giọng răng môi không động đậy nói, dùng sức đễ nhịn tiếng kêu của mình, cuối cùng xuất một đầu mồ hôi.

Hắn thật không phải khoa trương, mười lăm năm không gặp, hơi sức của cô thật lớn vô cùng, giống như trong phim hoạt hình nhìn Đại Lực Thủy Thủ yếu đuối ăn rau chân vịt vậy, trong nháy mắt biến thành người đàn ông bắp thịt cường tráng, thật thật thật...... Siêu đau.

"Mặc Thâm Dạ tôi cho anh biết, hôm nay tôi nể mặt Thiên Tân mà tha cho anh, nhưng anh nhớ kỹ cho tôi, qua hôm nay anh chính là anh, tôi vẫn là tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước song, anh đừng quấn lấy tôi nữa!" Phương Lam nhỏ giọng hung hăng nói xong, trên tay không ngừng tăng thêm sức lực.

Cái trán Mặc Thâm Dạ hờ hững lưu lại một giọt mồ hôi lớn, bộ mặt co giật nói "Tôi...... Tôi...... Tôi không muốn!"

Cái gì?

Phương Lam tức giận, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn, đồng thời Mặc Thâm Dạ cũng quay đầu, hai mắt hắn gần sát với mắt cô.

Trong nháy mắt Phương Lam kinh ngạc sửng sốt, tay cũng buông lỏng ra, trái tim đột nhiên bùm bùm nhảy loạn, trái tim đã niêm phong nhiều năm qua ầm ầm xông lên.

Lập tức, cô thu hồi tầm mắt cuống quít của mình, nhưng trái tim của cô lại nhảy, như cũ không ngừng chạy trốn, càng lúc càng nhanh.

Bên kia

Tử Thất Thất nhẹ nhàng kéo tay Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người treo lên nụ cười hạnh phúc, hơn nữa gò má cũng hơi ửng hồng, hiện tại bọn họ không giống như đang chụp hình, mà là giống như đang cử hành hôn lễ cho bọn họ.

Chợt, hai mắt Tử Thất Thất liếc tới băng gạc trên tay phải của hắn, không khỏi lo lắng nhỏ giọng hỏi "Tay của anh thế nào rồi?"

"Đã không sao!" Mặc Tử Hàn trả lời.

"Có thật không? Không đau sao?" Cô hỏi tới.

"Thật, không đau!"

"Về sau anh phải cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương nữa, biết không?" Cô không khỏi oán trách dặn dò.

"Ừh, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm mình bị thương nữa, tôi cũng sẽ không để em đau lòng nữa!"

Đau lòng?

Tử Thất Thất vừa nghe đến hai chữ này, liền nghĩ đến chuyện ngày hôm qua ở trên bàn cơm, mà hai má lần nữa ửng đỏ.

"Ai đau lòng chứ, anh tạm thời bớt tự mãn đi!" Cô cứng rắn không thừa nhận, còn làm ra một bộ dáng ghét bỏ.

"A......" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có bất kỳ phản bác, chỉ là nhìn chằm chằm mặt của cô, thâm tình nhìn cô.

Tử Thất Thất lơ đãng chống lại tầm mắt nóng bỏng của hắn, vội vàng quay đầu đi, xấu hổ giống như cô gái mới lớn vậy, len lén vui vẻ.

Mặc Thiên Tân đứng ở trước mặt của hắn, nhìn bộ dáng của bọn họ một đôi thì ân ân ái ái, một đôi thì cãi nhau ầm ĩ, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Thật sự...... Hắn cảm thấy cuộc đời của hắn như vậy là đủ rồi!

Nếu bây giờ nói mình còn có tâm nguyện gì không hoàn thành được, thì đó chính là còn thiếu một tiểu oa nhi hay khóc nhè, nếu như cha cùng mẹ có thể sinh thêm một đứa, như vậy tất cả đều hạnh phúc, mà hắn cũng có thể yên tâm ra...... Đi!

Chợt!

Thời điểm đang suy nghĩ,thì trái tim đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Đau đớn lần này cũng không giống như bình thường, cùng cảm giác đau trong người cũng bất đồng, giống như cái chuông lớn, gõ vang vào lúc nửa đêm mười hai giờ, giống như đang báo hắn biết tính mạng của hắn đã kết thúc vậy, vô cùng nặng nề, vô cùng đau thương......

Mặc Thiên Tân vội vàng quay đầu, đứng ở chính giữa Tử Thất Thất cùng Phương Lam, bắt được tay các cô, kiên nhẫn với cơn đau đột ngột này.

Tử Thất Thất cùng Phương Lam đột nhiên hồi hồn, khẽ cúi đầu nhìn hắn, mà hai tay hắn nắm tay các cô, có chút run rẩy.

"Thiên Tân?"

"Thiên Tân?"

Hai người lo lắng trăm miệng một lời.

"Bắt đầu chụp đi!" Mặc Thiên Tân vội vàng mở miệng, lên tiếng hướng về phía thợ chụp hình nói.

Tử Thất Thất cùng Phương Lam không khỏi hơi cau mày.

Hắn sao vậy? Tại sao tay lại run vậy? Tại sao mới vừa rồi bọn họ gọi hắn, hắn lại trốn tránh trả lời?

"Mọi người đến gần một chút, người bạn nhỏ cậu đứng ở trước mặt của hai vị tiểu thư, để tay các cô ấy đặt ở trên vai của cậu...... Tiên sinh bên trái xích lại gần thêm một chút nữa, gần thêm một chút nữa, tốt lắm, chính là như vậy...... Cánh tay kia của hai vị tiểu thư thân mật khoác vào tay hai vị tiên sinh...... Đúng đúng rồi, chính là như vậy......" Thợ chụp hình rốt cuộc cũng tìm được hình ảnh hoàn mỹ.

Lòng của Mặc Thiên Tân càng ngày càng đau, sắc mặt cũng thay đổi càng ngày càng trắng bệch, thế nhưng hắn vẫn cố nhịn đau, mặt đối mặt trước ống kính mỉm cười vui vẻ.

Hắn muốn chụp được tấm ảnh gia đình này, hắn muốn mỉm cười chụp được tấm ảnh gia đình này, hắn muốn lưu lại làm kỉ niệm, để lưu lại cái hạnh phúc này, cho nên hắn phải chịu đựng...... Không đau...... Hắn không thấy đau...... Một chút cũng không thấy đau.

"Mọi người cười một cái, cười vui vẻ lên!" Thợ chụp hình vừa nói, vừa đưa ngón trỏ lên.

Canh được nụ cười hạnh phúc và dịu dàng trên mặt của năm người, tìm được hình ảnh hoàn mỹ, ngón trỏ từ từ dùng sức, chuẩn bị bấm máy.

Trán của Mặc Thiên Tân lấm tấm mồ hôi, đau đớn trong tim tăng thêm gấp đôi, hô hấp càng ngày càng mỏng manh, nhịp tim cũng cũng càng ngày càng chậm chạp, cơ năng trong thân thể giống như đang giảm xuống, đem hơi sức trên người hút sạch, cuối cùng...... Trước thời điểm thợ chụp hình ấn núp chụp một giây, hai chân hắn vô lực quỳ gối trên cỏ, thân thể lập tức tê liệt ngã xuống.

"Thiên Tân!"

"Thiên Tân!"

"Thiên Tân!"

"Thiên Tân!"

Bốn người khiếp sợ trăm miệng một lời, cũng lập tức đem Thiên Tân vây lại, mà lúc này thợ chụp hình ấn nút chụp, cũng chỉ chụp được hình ảnh xốc xếch không trọn vẹn.

"Thiên Tân...... Thiên Tân...... Thiên Tân...... Con làm sao vậy? Thiên Tân con sao thế?" Tử Thất Thất hốt hoảng nói, đôi tay nắm thật chặt tay của hắn.

Hai đầu gối Phương Lam vội vàng quỳ xuống đất, kiểm tra hô hấp của hắn, kiểm tra thân thể khẽ run của hắn, sau đó đem lỗ tai của mình áp lên trái tim của hắn, nghe tần số nhịp tim của hắn.

Rõ ràng vừa nãy mới uống thuốc không tới nửa giờ, tại sao đột nhiên lại phát bệnh chứ? Tại sao tim lại đập kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ...... Đã chống đỡ không nổi nữa rồi?

Không! Không! Không!

"Nhanh lái xe tới đây, mang Thiên Tân đi bệnh viện!"

Câu nói này của Phương Lam vừa ra khỏi miệng, Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn cùng Mặc Thâm Dạ cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, mà Mặc Thâm Dạ nhanh chóng hồi hồn chạy đi lái xe, Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn vẫn còn sững sờ không cách nào từ trong sợ hãi hồi hồn.

"Không cần......" Mặc Thiên Tân khó khăn mở miệng.

Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn nghe thanh âm của hắn lập tức hồi hồn, hai mắt khẩn trương nhìn hắn.

Mặc Thiên Tân đưa bàn tay nho nhỏ của mình ra nắm lấy tay Phương Lam, hắn hô hấp từng ngụm từng ngụm, van xin mà nói "Mẹ Tiểu Lam...... Mẹ...... Con...... Con không cần...... Đi...... Bệnh viện...... Con...... Con...... muốn...... Con muốn...... Chụp...... Ảnh gia đình......"

Phương Lam đau lòng không cách nào mở miệng.

"Thiên Tân!" Tử Thất Thất khóc gọi hắn, đôi tay ôm lấy thân thể hắn, hốt hoảng nói "Đứa trẻ ngốc nghếch, nếu như con muốn chụp ảnh gia đình, chúng ta tùy thời tùy chỗ cũng sẽ cùng chụp chung với con, nhưng hiện tại quan trọng nhất là bệnh của con, chúng ta phải đưa con đi bệnh viện trước, sau đó chờ con khá hơn một chút, chúng ta sẽ lại chụp ảnh gia đình!"

"Không...... Không...... Con không cần...... Con muốn bây giờ chụp...... Con...... Con...... " Hắn vô lực tái diễn một chữ, quật cường muốn đứng lên, nhưng toàn thân lại mềm nhũn không có một chút hơi sức, giống như chân của hắn bị người khác chém đứt vậy, hoàn toàn không có cảm giác, mà tay của hắn cũng giống như bị chặt bỏ vậy, không cảm giác giống nhau, tứ chi của hắn đều không nghe mệnh lệnh của hắn nữa, giống như phế nhân.

"Thiên Tân!" Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay hắn, dùng sức nắm, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh nói "Chuyện chụp ảnh gia đình sau này chúng ta sẽ lại nói, hiện tại quan trọng nhất là đi bệnh viện, con mau nghe lời, con ngoan, cha bảo đảm nhất định sẽ chụp ảnh gia đình với con, cha thề nhất định sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì đâu!"

"Cha......" Mặc Thiên Tân nhìn hắn, hai mắt chợt mơ hồ, trái tim thêm đau làm cho hắn chau mày lại thật chặt, hắn chịu đựng đau đớn từng ngụm từng ngụm hô hấp, mở ra đôi môi hơi mỏng nói "Con...... Con...... Con không cần...... Không muốn......"

"Thiên Tân con đừng nói chuyện nữa, cha dẫn con đi bệnh viện, chúng ta mau đi bệnh viện!" Mặc Tử Hàn hốt hoảng nói, đem hắn từ trên mặt đất ôm lấy, nhanh chóng chạy ra cửa lớn Mặc gia, mà Tử Thất Thất cùng Phương Lam theo sát ở phía sau hắn.

Mặc Thiên Tân ý thức rõ ràng mình không chống đỡ nổi, hai mắt mông lung nhìn thợ chụp hình đứng tại chỗ, nhìn máy chụp hình trong tay hắn, nước mắt đau thương hờ hững chảy xuống......

Hắn chỉ muốn chụp ảnh gia đình mà thôi, tại sao không để cho hắn chụp xong? Tại sao lại phát bệnh vào lúc này?

Ông trời......

Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này ông cũng muốn tước đoạt sao? Ông lấy đi mạng sống của tôi, ông đã để tôi đau khổ bảy năm nay, chẳng lẽ những cái này còn chưa đủ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.