Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 266: Cuộc sống không chịu nổi, tại sao phải như vậy!



Tay Bách Hiên không ngừng run rẩy, hắn đem hết toàn lực khống chế thân thể của mình, nhưng tay giống như không phải của hắn,, thế nhưng vuốt ve cô.

"A......" Hạ Thủy Ngưng nhẹ nhàng thân ngâm, dưới chân khẽ bước lên trước, khoảng cách đến gần hắn, sau đó cầm một cái tay khác của hắn, đặt ở eo thon của mình, để hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Hầu kết Bách Hiên không ngừng di động trên dưới, nuốt vào một ngụm lại một ngụm nước miếng, hai tay đụng vào thân thể cô, không nghe sai bảo trên thân thể di động, khiến cô phát ra thanh mềm mại tuyệt vời.

"Ừ...... Hiên ca ca......" Hạ Thủy Ngưng toàn là nhu tình cùng khát vọng, đôi tay vòng chắc cổ hắn, đem thân thể trần truồng dán lên hắn, cùng thân thể hắn đụng chạm.

Lửa dục trên người Bách Hiên đã đốt người, một chút điểm lý trí còn sót lại cũng từ từ giảm bớt.

Hắn biết rõ mình không thể đụng cô, càng rõ ràng hơn kết quả phía sau, nhưng thân thể hắn không nghe sai bảo, xuân dược trong thân thể càng thêm khu động thần kinh, đột nhiên, hai tay hắn ôm chặt thân thể cô, nhanh chóng xoay người một cái, đem sống lưng cô dựa vào cửa, đồng thời đè lên cô, đôi môi cuồng loạn hôn cổ cô, mang theo gặm cắn thô bạo, trên thân thể mềm mại lưu lại một dấu lại một dấu đỏ thẫm.

"Hiên ca ca...... Hiên ca ca......" Hạ Thủy Ngưng nhẹ giọng nỉ non tên hắn, thân thể khi môi hắn chạm vào trong nháy mắt giống như thiêu đốt, đồng thời hai chân của cô hơi nâng lên, nhấc chân phải, từ từ trèo lên hông hắn, dùng thân dưới cách quần tây ma sát vật cao thẳng đứng của hắn.

"Ừ......" Bách Hiên nhẹ giọng kêu rên, phía dưới bởi vì cô chủ động ma sát mà càng ngày càng khó điều khiển, bắt đầu từ từ gần sát thân thể cô, thậm chí muốn nhanh cởi quần tây chướng ngại, lập tức tiến vào thân thể của cô.

"Hiên ca ca...... Thân thể của em là của anh...... Anh cầm đi...... Tùy anh phát tiết thế nào đều tốt...... Nhanh một chút...... Nhanh một chút để em biến thành phụ nữ của anh thôi......" Hạ Thủy Ngưng ôm chặt hắn, leo lên eo hắn, chân phải dùng sức ôm hông của hắn, để hắn dán thật chặt mình, sau đó hơi giãy dụa hông, không ngừng cùng hắn va chạm.

Lý trí Bách Hiên bị dục vọng nuốt hết, muốn động hai tay đi tới thân dưới, đem dây lưng bên hông cởi ra, nhưng đột nhiên...... Hắn đem tất cả ý chí nắm chặt hai tay thành quả đấm, dùng sức đánh vách tường sau lưng cô.

"Phanh ——" một tiếng, Hạ Thủy Ngưng sợ giật mình, đồng thời Bách Hiên trên tay đau đớn cũng làm hắn hơi khôi phục một chút xíu lý trí.

Bàn tay nắm thân thể của cô, đột nhiên đem cô từ trong ngực kéo ra, đẩy cô ngã trên mặt đất.

"Đông" nhất thanh muộn hưởng, Hạ Thủy Ngưng thân thể trần truồng nằm trên mặt đất, thân thể trong nháy mắt đau đớn.

"Hiên ca ca!" Cô hốt hoảng kêu hắn, nhu tình đầy mặt trong nháy mắt tan rã.

Tại sao?

Hắn đã uống thuốc, thân thể hắn cũng hoàn toàn không thể tự động điều khiển, nhưng hắn tại sao vẫn có thể cự tuyệt cô? Chẳng lẽ hắn thà khó chịu như vậy, chịu nhịn thống khổ cũng không chịu đụng cô một chút?

"Hiên ca ca!" Cô lại một lần nữa kêu, lập tức từ dưới đất đứng lên, muốn câu dẫn hắn một lần nữa, nhưng Bách Hiên đột nhiên xoay người, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm cô.

"Không nên tới, cách xa tôi một chút, không cho phép dụ dỗ tôi, cút cho tôi —— cút —— cút ——" hắn lớn tiếng rống giận, thân thể bắt đầu hơi lay động.

"Hiên ca ca, như vậy anh sẽ chết, để em cứu anh, để em trở thành nữ nhân của anh đi, em sẽ không ép anh kết hôn, anh chỉ cần muốn em 1 lần này thôi!"

"Không thể nào!" Bách Hiên gầm nhẹ, tất cả bắp thịt trên người căng thẳng, hung hăng nói với cô, "Tôi cho dù chết, tuyệt đối cũng không đụng cô!"

Hắn nói xong câu đó, đột nhiên quay đầu, hai mắt nhìn khung cửa bên cạnh vách tường, dùng đầu mình đụng vào.

"Phanh ——" nhất thanh muộn hưởng, trán của hắn trong nháy mắt chảy ra máu đỏ tươi.

"Hiên ca ca, không cần ——" Hạ Thủy Ngưng rống to xông tới ngăn lại hắn.

Hai mắt Bách Hiên trong nháy mắt mơ hồ, cái trán đau đớn áp chế thân thể nóng ran, nhưng không có lập tức bất tỉnh, hắn lần nữa hất tay Hạ Thủy Ngưng ra, ngoài miệng đột nhiên cuồng tiếu.

"Ha ha ha ha...... Ha ha ha ha ha...... Các ngươi lại muốn dùng phương pháp này để tôi đi vào khuôn khổ, các ngươi cư nhiên thông đồng, một lần nữa gạt tôi, Được...... Tốt...... Tôi liền để các ngươi hối hận cả đời...... Tôi muốn khiến Bách gia đoạn tử tuyệt tôn...... Tôi muốn để các ngươi nhặt xác tôi...... Ha ha ha...... Ha ha ha ha......" Hắn điên cuồng nói xong, đôi tay thật chặt nắm thành nắm đấm, đem cái trán tràn đầy máu tươi lần nữa vọt tới khung cửa lăng giác, lần này đụng mạnh hơn gấp mấy lần so với vừa rồi, trong nháy mắt đầu như nứt ra, hai mắt liền tối đen, cả người chết ngất, thân thể theo vách tường trợt xuống, cuối cùng ngã trên mặt đất, cái trán đầy máu tươi...... Không ngừng trào ra ngoài.

Hạ Thủy Ngưng nhìn hắn té xỉu trên đất, hai mắt khiếp sợ trợn to.

Hắn cư nhiên lựa chọn chết, cũng không chịu đụng cô, hắn cư nhiên quyết tuyệt như vậy.

Tại sao...... Tại sao......

Tại sao muốn đối với cô vô tình như vậy? Cô thương hắn như thế, cô coi trọng hắn, nhưng hắn lại......

"Hiên ca ca...... Hiên ca ca......" Nhẹ giọng nỉ non hai cái, sau đó lập tức hốt hoảng hô to, "Có ai không —— cứu mạng a —— mau lại đây —— cứu mạng a —— cứu mạng a —— cứu mạng a ——"

"Phanh ——" một tiếng, cửa phòng mở ra, bọn hạ nhân khiếp sợ thấy Hạ Thủy Ngưng thân thể trần truồng, sau đó lại khiếp sợ thấy đầu Bách Hiên đầy máu tươi, bọn họ hoàn toàn không để ý thưởng thức thân thể xinh đẹp kia, tranh thủ nâng Bách Hiên lên, nhanh chóng ra khỏi cửa phòng.

Hạ Thủy Ngưng ngã ngồi trên mặt đất nhìn màu đỏ máu tươi ở cửa, hai mắt đột nhiên đờ đẫn không có giao điểm, nước mắt lần lượt từ vành mắt rơi xuống, tạo thành dòng suối nhỏ chảy dài không dứt dòng.

Mười ba năm trước......

Tình yêu trong lòng của cô đã sớm nảy mầm!

Mười ba năm sau......

Mầm móng tình yêu trong lòng cô lớn lên thành đại thụ che trời!

Mà giờ phút này......

Đại thụ che trời trong lòng cô bị nhổ tận gốc, không chỉ ngưng phát triển, mà 13 năm trong lòng nháy mắt phá hủy, trái tim cô đập đều,nhịp nhàng,,rung động, cùng nhau nát bấy.

Xong rồi...... Xong rồi......

Cái gì cũng không có, cái gì cũng biến mất, cái gì cũng mất......

"Hiên ca ca...... Tại sao...... Rõ ràng anh đã nói muốn em lấy thân báo đáp...... Nhưng là...... Tại sao anh chết cũng không chịu tiếp nhận em?"

"Tại sao...... Tại sao......"

"Rốt cuộc tại sao......"

※※※

Đêm xuống

Bệnh viện

Phòng chăm sóc đặc biệt

Bách Vân Sơn đứng trong phòng bệnh, lo lắng đi tới đi lui, hai chân thỉnh thoảng dừng lại, liếc mắt nhìn Bách Hiên còn hôn mê nằm trên giường, sau đó trầm trầm thở dài một cái, tiếp tục đi tới đi lui. Bách Mạc Lệ thần sắc có bệnh ngồi bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm mặt Bách Hiên tái nhợt, đôi tay nắm chặt tay hắn, nước mắt từ vành mắt rơi xuống. Hạ Thủy Ngưng ngồi bên kia giường, hai mắt ngơ ngác nhìn Bách Hiên trên đầu quấn vải trắng, trầm mặc không có bất kỳ ngôn ngữ, chỉ có trên mặt vô tận đau đớn.

Chợt, Bách Mạc Lệ nức nở hít một cái, sau đó nghẹn ngào nói, "Em thật sự không hiểu, hắn là con trai ruột của anh, anh tại sao một lần lại một lần ép buộc hắn, tại sao muốn giày vò hắn thành bộ dáng này, chẳng lẽ anh không đau lòng, không khó chịu sao?"

"Anh cũng là vì tốt cho hắn!" Bách Vân Sơn phiền muộn nói.

"Vì tốt cho hắn? Hắn thiếu chút nữa đã chết, anh còn nói vì tốt cho hắn? Có phải chờ hắn chết thật, anh mới hối hận, anh mới bằng lòng thu tay, anh mới bằng lòng bỏ qua cho hắn!" Bách Mạc Lệ khóc nói, nước mắt mãnh liệt chảy ra.

Vừa bắt đầu, cô cũng cho là giúp hắn tìm một người vợ môn đăng hộ đối, thuần khiết xinh đẹp, hiền lương thục đức, không hồ ngôn loạn ngữ là vì muốn tốt cho hắn, cho nên mới giúp bọn họ lừa gạt con trai mình, nhưng khuya ngày hôm trước hắn nói mình hối hận có ba mẹ như vậy, cô đã nghĩ thông suốt, cô không muốn bức bách con trai nữa, cô không muốn lừa gạt con trai nữa, cô chỉ muốn cho hắn sống vui vẻ, cười vui vẻ, vui vẻ bồi bên cạnh cô, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc, cô cái gì đều không để ý, nhưng bây giờ......

"Ô...... Hiên nhi...... con trai của tôi...... Ô......" Cô khóc, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.

"Được rồi, đừng khóc, khóc làm lòng anh phiền chết rồi!" Bách Vân Sơn gầm nhẹ.

"Anh phiền? Em còn phiền hơn, nếu không phải tại anh, Hiên nhi có thể biến thành như vầy không? Anh đem Hiên nhi trả lại cho em, anh đem con trai trả lại cho em, anh......"

"Được rồi được rồi được rồi!" Bách Vân Sơn ngắt lời cô, phiền muộn nói, "Hiên nhi không phải còn chưa chết đó sao? Có gì mà hoảng."

Bách Mạc Lệ tức giận nhìn hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói, "Lúc Hiên nhi nói với em trong thế giới của anh chỉ có Bách gia, căn bản không có hắn, em vốn còn chưa tin, em cho rằng anh thế nào cũng là ba hắn, hắn mãi mãi là con trai anh, cho nên anh ít nhất cũng sẽ yêu thương hắn, nhưng em sai lầm rồi, anh căn bản không quan tâm hắn, hắn là con trai duy nhất của chúng ta, anh cư nhiên đẩy hắn vào đường chết, em bất kể...... Em không quan tâm cái gì Bách gia, cái gì cơ nghiệp, cái gì tài sản, em chỉ muốn con trai bình an khoái lạc, nếu như về sau anh còn buộc hắn làm cái gì, em...... Em...... Em sẽ không để yên cho anh!"

Bách Vân Sơn nghe cô nói, nghe cô khóc, càng thêm phiền lòng không cách nào dẹp yên bước chân.

Hắn không nghĩ tới Bách Hiên lại tìm cái chết, hắn thà bị chết cũng không đi đụng Thủy Ngưng, thậm chí xuân dược cũng không cách nào đưa hắn vào khuôn khổ, ai...... Lần này hắn thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, nếu như hắn thật sự chết, như vậy Bách gia thật sự muốn đoạn tử tuyệt tôn rồi, cái này không thể được, hắn không thể để i chuyện như vậy xảy ra, hắn phải nghĩ phương pháp xử lí chu toàn mới được, hắn không thể để Bách gia vô hậu, tuyệt đối không thể!

Chợt!

"Ừ......" Bách Hiên nhẹ giọng thân ngâm, chân mày thật sâu nhíu lên.

"Hiên nhi...... Hiên nhi, con đã tỉnh chưa? Con đã tỉnh chưa?" Bách Mạc Lệ nhẹ giọng kêu, đôi tay càng thêm dùng sức bắt tay hắn.

Bách Hiên nghe được thanh âm truyền tới bên tai, đầu nháy mắt đau vô cùng, hắn dùng lực cau mày, giống như giãy giụa từ từ mở hai mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn ba người trước mắt.

Bách Vân Sơn, Bách Mạc Lệ, và Hạ Thủy Ngưng cũng khẩn trương nhìn hắn, nhìn hắn mở hai mắt, sau đó mừng rỡ mỉm cười.

"Hiên ca ca......" Hạ Thủy Ngưng mở miệng đầu tiên, hai mắt khẽ phiếm nước mắt, cao hứng nhìn hắn, giống như mấy giờ trầm mặc kia, cũng chỉ vì chờ đợi giờ khắc này.

Nhưng Bách Hiên thấy mặt cô thì đem tầm mắt chính mình dời đi, từ từ quẹo đầu sang phải, hai mắt nhắm lại một lần nữa.

"Hiên nhi...... Hiên nhi con thế nào? Mệt lắm không? Con mở mắt xem mẹ một chút, nói cho mẹ biết con không thoải mái chỗ nào!" Bách Mạc Lệ đau lòng nói, đôi tay lần nữa nắm chặt tay hắn.

Bách Hiên đột nhiên dùng sức đem tay mình rút ra từ hai tay của cô, sau đó bỏ vào trong đệm chăn, tiếp tục trầm mặc nhắm hai mắt.

"Hiên nhi...... Hiên nhi...... Hiên......" Bách Mạc Lệ kêu mấy tiếng, cuối cùng thương tâm ngừng nói, khóc thầm nhìn mặt hắn.

Bách Vân Sơn nhìn bộ dáng của hắn, chỉ có thể than thở thật sâu, không biết sẽ nói với hắn những gì.

Mà Hạ Thủy Ngưng nhìn mặt hắn, nhìn hắn khép chặt hai mắt, không khỏi từ từ mở đôi môi, nhẹ giọng nói, "Hiên ca ca...... Thật xin lỗi......"

"......" Bách Hiên trầm mặc.

"Hiên ca ca...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"

Đột nhiên!

Bách Hiên đôi môi khô khốc hơi run rẩy, hắn nhắm mắt nhẹ giọng nói một chữ, "Cút......"

"Hiên ca ca......"

"Hiên nhi......"

Hạ Thủy Ngưng và Bách Mạc Lệ cùng nhau kêu hắn, cõi lòng tan nát rơi xuống trong nước mắt.

Bách Hiên nghe thanh âm của các cô, chỉ cảm thấy chán ghét cực kỳ.

Hắn một lần nữa mở đôi môi của mình, rống to nói, "Cút —— tất cả đều cút cho tôi——"

Trong nháy mắt Hạ Thủy Ngưng và Bách Mạc Lệ bưng kín miệng mình, nước mắt tuôn rơi, đau lòng giống như bị người dùng đao khảm vào tim.

Đột nhiên, Hạ Thủy Ngưng đứng lên, cô hoảng hốt lui về phía sau hai bước, sau đó khóc chạy ra cửa, Bách Vân Sơn cũng ôm bả vai run rẩy của Bách Mạc Lệ, hai người theo sau, lưu lại Bách Hiên một người lẳng lặng nằm trên giường bệnh.

Tại sao hắn không chết?

Tại sao hắn vẫn còn sống?

Nếu như hắn chết, sẽ không thống khổ như vậy, sẽ không nhìn thấy ba người kia, giả như sau khi chết phải qua cầu Nại Hà, phải uống canh Mạnh Bà, như vậy hắn nhất định phải uống nhiều hơn mấy chén, đem mấy người kia quên triệt để, đem trí nhớ mình bỏ hết. Nhưng người duy nhất hắn không bỏ chính là Tử Thất Thất..... Hắn không muốn quên cô......

Đầu thật đau, thân thể thật đau, tâm cũng đau......

Tại sao cuộc đời hắn có thể như vậy?

Tại sao cuộc đời hắn gặp phải ba người này......

Tại sao......

Ông trời, ngươi có thể nói cho tôi biết tại sao không?

......

Ngoài phòng bệnh

Hạ Thủy Ngưng khóc thầm ở hành lang, bên tai không ngừng quanh quẩn thanh âm rống giận của Bách Hiên vừa rồi.

"Cút —— tất cả đều cút cho tôi——"

"Cút —— tất cả đều cút cho tôi——"

Cô biết mình làm sai, cô biết mình từ lúc bắt đầu đã sai, cho nên mới có thể chẳng biết xấu hổ ở bên giường chờ hắn tỉnh lại, cô muốn nói với hắn thật xin lỗi, nhưng không nghĩ tới...... Hắn chẳng những ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn cô, lại mở miệng bảo cô cút.

Tại sao muốn đối đãi với cô như vậy? Để cho cô cơ hội giải thích cũng không có?

Đột nhiên!

Cô chạy, hoàn toàn không nhìn đường phía trước, cho nên"Phanh ——"đụng vào một người, thân thể bắn ngược về phía sau, cả người té lăn trên đất.

Cô nước mắt đầy mặt, thân thể đau đớn cũng không cảm thấy, chỉ là không ngừng khóc thút thít.

Lại chợt, một bàn tay lớn xuất hiện trong tầm mắt cô, sau đó một thanh âm cực kỳ quen thuộc, dịu dàng vang lên bên tai cô, "Thủy Ngưng, đừng khóc,...... Đứng lên!"

Nước mắt Hạ Thủy Ngưng đột nhiên ngưng lại, cô từ từ nâng đầu, nhìn đứng ngườI đàn ông ở trước mắt, nước mắt vỡ đê, lớn tiếng khóc kêu, "Ba......"

"Đứa nhỏ ngốc, đừng khóc, có ba ở bên cạnh con, về sau ai cũng đừng nghĩ khi dễ con...... Ngoan, nghe lời...... Đừng khóc!" Hạ Mộ Phong dịu dàng nói, chầm chậm ngồi xổm xuống, đau lòng ôm lấy thân thể cô, vuốt ve tóc cô, thương yêu nói, "Bé ngoan, con gái bảo bối của ba, đừng khóc...... Dưa hái xanh không ngọt, trên thế giới này đàn ông tốt còn nhiều mà, ba nhất định sẽ tìm cho con một người tốt hơn Bách Hiên, ba nhất định sẽ cho con hạnh phúc...... Đừng khóc...... Đừng khóc...... Ba về sau sẽ bồi bên cạnh con, ai khi dễ con, ba liền liều mạng!"

Hạ Thủy Ngưng nghe lời của hắn, đem cả khuôn mặt cũng vùi vào lồng ngực nở nang của hắn, sau đó lên tiếng khóc thút thít, phát tiết tâm tình của mình, cuối cùng cô nghẹn ngào nói một câu nói, "Ba...... Con nên nghe lời ba nói...... Thật xin lỗi......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.