Bách Hiên nghe câu trả lời của hắn, trong lòng vô cùng vui mừng.
Nếu như có hắn hỗ trợ, vậy kế hoạch của hắn nhất định thuận lợi thành công, có thể đoạt được Bách gia từ trong tay Bách Vân Sơn thì cuộc đời của hắn sẽ được tự do, hắn sẽ không bị Bách Vân Sơn khống chế nữa.
"Cám ơn!" Hắn kích động cảm tạ.
"Không cần cám ơn tôi, chẳng qua tôi muốn cậu hiểu một điều, tôi là vì cái gì mà đi giúp cậu!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói, hai mắt của hắn liền chuyển dời đến Tử Thất Thất.
Bách Hiên theo tầm mắt của hắn mà nhìn đến hướng của Tử Thất Thất.
Tử Thất Thất nghi ngờ nhìn hai người bọn họ.
Bách Hiên lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Ý Mặc Tử Hàn muốn nói cho hắn biết, hắn cũng không phải đang giúp đỡ gì, mà là đang thay Tử Thất Thất trả món ân tình của bảy năm trước, mặc dù hình thức không giống nhau, nhưng hắn muốn giải thoát để cho hắn tự sinh, như vậy từ đó về sau, Tử Thất Thất sẽ thuộc về một mình Mặc Tử Hàn, cô sẽ không cảm thấy áy náy với hắn nữa, đối với hắn sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào.....
Thật là một người đàn ông bá đạo, thế nhưng lại tham lam muốn đem Tử Thất Thất hoàn toàn chiếm đoạt thành của mình, ngay cả chút điểm ràng buộc này, cũng muốn hoàn toàn cắt đứt.
"Ha ha......" Hắn lại một lần nữa nhẹ giọng cười, sau đó hai mắt thâm thúy nhìn hắn nói "Tôi biết rồi, tôi thu hồi câu cám ơn kia vậy, mong chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Không, người lần này hợp tác với cậu không phải là tôi, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Mặc Tử Hàn lần nữa thần thần bí bí mở miệng.
Bách Hiên nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu ý tứ của hắn.
"Dạ!" Vẫn không rời phòng Kim Hâm lập tức trả lời, khẽ cúi đầu.
"Lần này cùng Bách tổng giao dịch, tôi cho cậu toàn quyền xử lý, chỉ cho phép thành công, không cho thất bại, hiểu không?" Mặc Tử Hàn hạ lệnh.
"Dạ!" Kim Hâm lĩnh mệnh.
Hai mắt Bách Hiên nhìn Kim Hâm. Tập đoàn King nhiều năm như vậy cũng đều là do hắn trông coi, năng lực của hắn cũng không cần hoài nghi, chỉ là hắn còn có chút nghi ngờ, Mặc Tử Hàn còn có chuyện gì quan trọng hơn đây? Nhìn kỹ sắc mặt của hắn, cũng không phải là vô cùng tài giỏi, rõ ràng ở dưới hai mắt mệt mỏi thâm quầng, hơn nữa cả khuôn mặt giường như cũng gầy đi, nhìn một cái cũng biết là liên quan đến thức khuya. Hắn đang vội cái gì?
Tử Thất Thất vẫn trong trạnh thái mơ hồ đột nhiên thả chén cháo trong tay ra, chất vấn hỏi "Các người đang nói gì đấy? Rốt cuộc là đang giao dịch cái gì? Thần thần bí bí!"
Hai người kia ở chung một chỗ nói chuyện làm ăn, nghe cũng đã thấy kinh ngạc rồi, hơn nữa lúc nãy bộ dáng của hai người bọn họ còn rất ăn ý, càng khiến người khác kinh ngạc hơn
Mặc Tử Hàn cùng Bách Hiên nghe cô chất vấn, cùng nhìn lẫn nhau một cái, sau đó vô cùng ăn ý đồng thanh nói:
"Đàn ông có chuyện của đàn ông, phụ nữ không nên nhúng tay vào!"
"Đàn ông có chuyện của đàn ông, phụ nữ không nên nhúng tay vào!"
Cái gì?
Hai mắt của Tử Thất Thất trợn to nhìn hai người bọn họ!
Đây là thật sao!
Tại sao hai người bọn họ lại đồng thanh như vậy? Hai người bọn họ đều hiểu rõ nhau sao? Cùng ăn ý như vậy sao? Đây tuyệt đối không phải sự thật, chắc là cô đang nằm mơ?
"Anh...... Hai anh...... Hai anh......" Cô giật mình không cách nào nói chuyện bình thường.
"Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!" Mặc Tử Hàn một tay khoác qua bả vai của cô, vừa tay kia nắm thành quyền đưa lên trước mặt vừa cười nói "Bắt đầu từ bây giờ anh nên ăn uống cho thật tốt, để có sức khỏe mà làm việc, tôi chỉ sợ công việc giao dịch của chúng ta chưa có hoàn thành thì cậu chết trước rồi, khi đó cuộc đời của anh chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung......"
"Hai chữ?" Bách Hiên nghi ngờ tái diễn.
Nụ cười trên mặt Mặc Tử Hàn tràn đầy châm chọc, đùa cợt mà nói "Thất.... Bại!"
Trong nháy mắt!
Bách Hiên hai mắt hung ác trừng lên.
"Tôi sẽ không để cho mình bị đói chết, cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không thất bại đâu!" Hắn kiên định nói, trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt tràn đầy tự tin.
"Vậy thì tốt, như vậy chúng tôi có thể yên tâm đi rồi, hẹn gặp lại!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền ôm Tử Thất Thất xoay người, sải bước hướng cửa phòng đi.
"Đợi đã nào...!" Tử Thất Thất hai chân dừng lại.
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn cô, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Tử Thất Thất dùng sức gỡ tay hắn ra, sau đó xoay người vội vàng hấp tấp trở lại trước mặt của Bách Hiên,vẻ mặt lo lắng nói "Em đã biết anh cùng Hạ Thủy Ngưng giải trừ hôn ước rồi, mặc dù em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đã có con của anh, hơn nữa em thấy cô ấy là thật lòng yêu anh, cho nên..... Anh suy nghĩ lại xem có nên cho cô ấy một cơ hội không đây? Có lẽ...... Anh biết....."
"Cô ấy không có mang thai con của của anh!" Bách Hiên đột nhiên cắt đứt lời của cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ trợn to cặp mắt.
Không có mang thai con của hắn?
"Nhưng cô ấy rõ ràng nói cô ấy đã có con với anh!" Cô nghi ngờ mở miệng.
"Cô ấy lừa gạt em thôi, Căn bản anh và cô ấy cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Lừa gạt?" Tử Thất Thất giật mình.
"Không sai, người phụ nữ kia lúc bắt đầu đã nói láo, đã nói rất nhiều lời điều dối trá, a....." Bách Hiên chê cười nói tiếp "Chúng tôi cũng bị cô ấy đùa bỡn!"
Tử Thất Thất thấy bộ dáng thương tâm của hắn, không khỏi cau mày lại.
Mặc dù cô không rõ ràng chuyện giữa hai người bọn họ, mặc dù người phụ nữ kia lừa gạt cô, dù cô ấy không có mang thai, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tại bữa tiệc, cô cũng nhìn ra được cô ấy đối với hắn là thật tâm, cô thương hắn thật lòng, cho nên......
Cô chợt nâng lên khóe miệng, dịu dàng cười nói "Em biết rõ em không có lập trường bất luận anh nói gì, nhưng mà em chỉ muốn nói cho anh biết...... Là Hạ Thủy Ngưng gọi điện thoại nói cho em biết chuyện anh nằm viện, là cô ấy nhờ vả em tới khuyên anh ăn uống cái gì đấy!"
Bách Hiên đột nhiên sửng sốt.
Là cô?
Là cô ấy gọi cô tới?
"Được rồi, lời của em đã nói xong rồi, em đi đây anh nên nghỉ ngơi đi!" Tử Thất Thất nói xong liền xoay người trở về bên người Mặc Tử Hàn, hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Một mình Bách Hiên lẳng lặng nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trong lòng đang rối rắm phức tạp dây dưa không rõ.
Hạ Thủy Ngưng là thật lòng thương hắn, hắn biết rõ điểm này, mà cô ấy có thể làm ra những chuyện hoang đường này, phần lớn đều là do Bách Vân Sơn xúi giục, thật ra thì cô chỉ là một cô gái ngây thơ trong sáng, giống như lần đó cô chủ động hôn hắn, cô nói nhất định muốn hắn vậy, chỉ tiếc là.... Hắn không cách nào đáp lại tình cảm của cô.
"Thật xin lỗi......" Hắn nhẹ giọng nói xin lỗi, đối với câu nói đùa của mình mười ba năm trước mà nói xin lỗi.
......
Ngoài phòng bệnh, trên hành lang dài
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất sóng vai mà đi.
"Vừa nãy em nói giúp cho Hạ Thủy Ngưng sao?" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng.
"Em chỉ nói lời thật mà thôi!" Tử Thất Thất tránh né trả lời.
"Những chuyện của người phụ nữ kia, về sau không cần em xen vào nữa, còn có chuyện của Bách Hiên, về sau cũng không cần em quan tâm nữa rồi!"
Tử Thất Thất quay đầu nhìn cái khuôn mặt ghen của hắn, đột nhiên nói sang chuyện khác " Rốt cuộc lúc nãy anh cùng Bách Hiên nói chuyện buôn bán gì thế? Mau thành thật khai báo!"
"Đã nói là chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ không nên nhúng tay vào rồi, sao em còn hỏi!"
"Em muốn biết không được sao?"
"Được! Chẳng qua anh sẽ không nói cho em biết, nhưng....." Mặc Tử Hàn thở mạnh, sau đó cười nhìn cô nói "Nếu như mà cuộc trao đổi này thành công, thì về sau em sẽ không còn thiếu nợ hắn nữa!"
"Ý tứ chính là, món nợ bảy năm trước hắn cứu em, anh muốn thay em trả lại cho hắn, cho nên nói như vậy chính là em sẽ thiếu ân tình của anh, cho nên về sau em chỉ có thể nghĩ tới anh, hay là em cẩn thận suy nghĩ một chút xem em còn thiếu nợ ai nữa không, anh sẽ thay em trả hết, sau đó em chỉ thiếu một mình anh mà thôi, cũng chỉ có thể nghĩ tới một mình anh mà thôi!" Mặc Tử Hàn đắc ý nói, khóe miệng nâng lên nụ cười mê hồn.
Tử Thất Thất nhìn mặt của hắn, khóe miệng khẽ cười cười.
Không nghĩ tới hắn để bụng chuyện đêm hôm đó cô đứng ở cửa sổ nghĩ về chuyện của Bách Hiên, không nghĩ tới hắn hẹp hòi như vậy, mời vừa rồi xem ra cũng là giả vờ rộng lượng? Chỉ là...... Nhỏ mọn như hắn, cô rất thích!
"Em không thiếu nợ nhân tình của ai nữa, ngược lại là anh, tựa hồ thiếu không ít nhân tình của em đó!"
"Anh thiếu nợ em?"
"Không sai, lần trước chính em đỡ cho anh một viên đạn, cứu mạng của anh!"
"Anh nhớ lần trước ở Anh quốc đã cứu em thì sao?"
"Vậy bảy năm trước? Anh lợi dụng em thì sao? Chính em thay anh giữ vật đó bảy năm, có phải hay không anh đã thiếu em một nhân tình rất lớn đây?" Tử Thất Thất bắt đầu đắc ý.
Gương mặt của Mặc Tử Hàn vẫn bình tĩnh nói "Được rồi, xem như là anh nợ nhân tình của em, nhưng mà anh cũng đã trả sạch rồi a!"
"Anh trả lúc nào?"
"Anh đã đem toàn bộ con người của anh tất cả đều cho em, như vậy còn chưa đủ sao?"
"Anh...." Hai gò má của Tử Thất Thất trong nháy mắt ửng hồng cô tức giận nói "Ai muốn anh chứ, em không cần!"
"Không muốn cũng không được, đồ của Mặc Tử Hàn cho đi, cho tới bây giờ cũng không có lấy lại, đây chính là mang tính cưỡng chế, anh nhất định theo em!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền đem môi của mình ghé sát lỗ tai của cô, cố ý kiên định nói.
Nhất định theo?
"Anh..... Anh nói chuyện đừng có vào dán lỗ của em, cách xa em ra, đừng chạm em!" Tử Thất Thất hốt hoảng rống to.
"Anh không muốn, anh muốn kề cận em!"
"Anh là phụ nữ sao? Sao anh lại có tật xấu này chứ?"
"Em nói sao thì chính là vậy đi!"
"Anh.... Anh thật muốn mất mặt sao, buông em ra á!"
"Ai...... Mới vừa nãy anh thấy em đút cháo cho người ta ăn, anh thật hâm mộ đó, hay là anh cũng bị thương, đi nằm viện cũng tốt lắm!"
"Mặc Tử Hàn!"
"Đến lúc đó em phải dùng miệng để đút anh nha!"
"Anh đi chết đi!"
"Ha ha ha......"
"......"
Rõ ràng là hành lang đang vắng ngắt, nhưng bởi vì thanh âm của bọn họ mà thành ra náo nhiệt. Đưa tới không ít ánh mắt nhìn, mà ở trong những người đó cũng xen lẫn ánh mắt của Bách Mạc Lệ, bởi vì bà nghe thấy giọng của Tử Thất Thất mà nhìn về phía cô, mà khi nhìn thấy bộ dáng của cô cùng Mặc Tử Hàn vui vẻ thì trong lòng bà dâng lên cảm giác hối hận. Nếu như bảy năm trước bà không ngăn cản Bách Hiên, nếu bảy năm trước bà không có xem thường cô, nếu bảy năm trước bà để cô ở lại trong Bách gia để cho cô cùng Bách Hiên từ từ bồi dưỡng tình cảm, như vậy thì hiện tại người đàn ông đứng ở bên cạnh cô vui vẻ mỉm cười có phải sẽ là Bách Hiên hay không đây?
Có phải từ lúc bắt đầu bà đã làm sai rồi hay không?
Thật ra cô bé này...... Cũng rất tốt......
※※※
Một tháng sau
Tất cả mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, tập đoàn King của Mặc Tử Hàn đã dần dần bước vào chánh quỹ, mà chuyện hắn ngày đêm mưu tính cũng chỉ sắp đến giai đoạn cuối cùng. Chuyện Bách Hiên cùng Kim Hâm ‘giao dịch’ cũng tiến hành vô cùng thuận lợi, một nửa cổ phần của tập đoàn Bách thị đã âm thầm chuyển đến tên của Bách Hiên, nhưng ở mỗi người bọn họ đồng thời đang tiến hành công việc của mình, Bách Vân Sơn cũng không có không lo lắng mà sống qua ngày, hắn đem tất cả lên đánh cuộc ở ván cuối cùng này, hơn nữa còn tự tin nắm chắc phần thắng.
Biệt thự Bách gia
Nửa đêm
Thư phòng lầu hai
Bách Vân Sơn cũng không có ngồi ở bàn đọc sách, mà ngồi trên ghế salon trong thư phòng, người ngồi đối diện với hắn chính là hắc đạo tam triều nguyên lão Chung Khuê, gương mặt hắn trước sau như một thong dong tường hòa, hai tay cầm cây gậy đầu chim ưng, nhưng hai mắt tràn đầy hắc ám khiến người ta sợ hãi.
"Ông tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?" Chung Khuê dùng thanh âm trầm thấp mở miệng, khóe miệng khẽ mỉm cười hỏi.
"Thật vô cùng xin lỗi, còn làm phiền ông đích thân tới đây một chuyến, bởi vì nếu tôi mà đến chỗ của ông nhất định sẽ bị Mặc Tử Hàn biết, cho nên......"
"Không cần giải thích, tôi cũng đã tới đây, có gì thì cứ việc nói thẳng đi!" Hắn trực tiếp hỏi, thanh âm thay đổi sắc bén.
Bách Vân Sơn nhìn mặt của hắn, hai mắt chống lại tầm mắt của hắn, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm.
"Là như vậy, tôi tìm ông là muốn ông cho người giúp tôi một tay!"
"Giúp một tay?" Chung Khuê nghi hoặc nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Nói tiếp!"
"Tôi muốn ông cho người bắt Tử Thất Thất dùm tôi!" Bách Vân Sơn nói thẳng ra mục đích của mình.
"Bởi vì có cô ấy trong tay, tôi có thể khống chế Hiên nhi, tôi muốn hắn làm cái gì, hắn nhất định cũng sẽ nghe tôi!" Bách Vân Sơn vô cùng thẳng thắn nói ra quỷ kế của mình.
Chung Khuê nghe hắn nói, khóe miệng cười vui vẻ.
Hắn rất thích chuyện như vậy, nắm nhược điểm của người khác để bức người, sau đó nhìn bộ dạng hai người đều thống khổ, đây đơn giản chính là một loại hưởng thụ.
"Rất thú vị! Chỉ là ông đối xử với con của ông như vậy có được hay không? Chẳng lẽ mấy lần trước ông còn chưa nếm đủ sao? Nếu như ông ép buộc hắn lần nữa, có thể hắn sẽ chết thật!"
"Tôi sẽ không để cho hắn chết, hắn là người thừa kế duy nhất của Bách gia, nhất định tôi sẽ không để cho hắn chết, những việc tôi làm cũng là vì muốn tốt cho hắn, cũng là vì muốn tốt cho Bách gia." Bách Vân Sơn kiên định nói.
"A......" Chung Khuê khẽ cười, châm chọc nói "Bách gia Bách gia, loại người chỉ để ý đến quyền thế như ông tôi đây rất ưa thích, chẳng qua là tại sao tôi phải giúp ông chứ? Giúp ông thì tôi có được lợi lộc gì?"
Bách Vân Sơn đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, cho nên mới phải tốn thời gian suốt một tháng, tìm ra vật mà hắn muốn.
"Vật này, tôi cảm thấy ông có hứng thú với nó!" Hắn nói xong liền đem một phần tài liệu điều tra được đặt ở trên khay trà, đẩy về phía đối diện.
Chung Khuê cầm lấy tài liệu, lật ra từng trang, hai mắt đột nhiên trợn to, nếp nhăn chung quanh khóe mắt trong nháy mắt căng thẳng.
"Thế nào? Chuyện này có thể để cho ông đến trợ giúp tôi không? Hơn nữa ông còn có thể bắt Tử Thất Thất ra uy hiếp hắn, cũng như phá hư kế hoạch của hắn, mà tôi cũng có thể kiềm chế Hiên nhi,đều rất có lợi!" Bách Vân Sơn tà ác nói xong, khóe môi nhếch lên nụ cười tự tin, bởi vì hắn tin tưởng, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng.
Chung Khuê nắm thật chặt tài liệu trong tay, đột nhiên buông lỏng sức lực, sau đó lần nữa treo lên nụ cười tà ác, đem tài liệu đặt ở trên khay trà, nhìn hắn nói, "Được, tôi đáp ứng ông, tôi sẽ giúp ông bắt Tử Thất Thất, nhưng tôi cũng muốn ông đáp ứng tôi một chuyện!"
"Chuyện gì?" Bách Vân Sơn hỏi.
"Không thể tổn thương Tử Thất Thất, nếu như cô ấy bị thiếu một sợi tóc, tôi sẽ tiễn đưa cả nhà ông đến địa ngục!" Chung Khuê uy hiếp nói, trong đôi mắt nghiêm túc không có một chút đùa giỡn.
Bách Vân Sơn khiếp sợ nhìn hắn không hiểu "Tại sao ông lại quan tâm đến Tử Thất Thất?"
"Ông không cần biết nhiều, chỉ cần ông làm theo là tốt rồi!" Chung Khuê thanh âm trầm thấp, giọng nói ra lệnh.
"Được, tôi đáp ứng ông!" Bách Vân Sơn đáp ứng.
Chung Khuê đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, vừa đi về phía cửa thư phòng, vừa lạnh giọng mà nói "Chờ tin tức tốt của tôi đi."
"Vậy tôi chúc ông thành công trước!" Bách Vân Sơn cười đắc ý.
Chung Khuê đem cửa phòng mở ra, đầu chim ưng bước ra cửa phòng trước sau đó chân của hắn cùng theo ra, nhưng hắn mới vừa bước ra một bước, chân đột nhiên dừng lại sau đó hai mắt nhìn qua hành lang phía bên phải.
"A......" Hắn khẽ cười quay đầu lại nhìn Bách Vân Sơn nói "Quản tốt người của ông đi, không nên để cô ấy nhiều chuyện!"
Nói xong, hắn liền sải bước rời đi.
Người của hắn?
Bách Vân Sơn cuống quít chạy ra cửa phòng, nhìn đến hành lang không có người.