Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 270: Cô ấy là con nuôi của hắn ? Không thể nào!



Vừa nãy có người nghe lén sao?

Là ai?

Ông cụ cũng đã nói như vậy, vậy rõ ràng lúc nãy nhất định có người ở đây, mà hắn nhìn về phía hành lang phía bên phải, cái hướng này là.....

Chân mày của Bách Vân Sơn đột nhiên nhíu lên, sau đó âm trầm đi ra khỏi thư phòng, bước về phía phòng ngủ của mình.

Bên trong phòng ngủ

"Rắc rắc!" Cửa phòng mở ra.

Bách Mạc Lệ cuống quít nằm ở trên giường, đem chăn đắp lên trên người của mình, giả bộ ngủ.

Hai mắt của Bách Vân Sơn lạnh lùng nhìn người nằm ở trên giường, chân mày chau chặt, sau đó bước vào, cũng nặng nề đóng cửa phòng lại, sau đó đứng ở bên giường, nhìn về phía lưng của Bách Mạc Lệ.

"Vừa nãy em ở ngoài cửa nghe lén chúng tôi nói chuyện?" Hắn chất vấn.

"......" Bách Mạc Lệ không trả lời, tiếp tục giả vờ ngủ.

"Đừng tưởng rằng em không nói chuyện thì anh sẽ không biết em đang ở đây giả bộ ngủ, từ trước đến giờ em cũng không đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, mỗi buổi tối lúc ngủ em cũng sẽ hướng ra cửa phòng, bởi vì em từng nói với anh, bất kể công việc của anh có trễ đến đâu, thì em cũng sẽ chờ anh, coi như em có ngủ thiếp đi, thì khi ngủ em cũng phải quay ra hướng cửa phòng, như vậy chỉ cần vừa mở mắt, em sẽ trông thấy anh!" Bách Vân Sơn nói xong, lại đột nhiên gầm nhẹ "Đứng lên cho anh, đừng giả bộ ngủ!"

Bách Mạc Lệ nghe hắn gầm nhẹ, thân thể đột nhiên chấn động, sau đó im lặng mở hai mắt ra, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoay người đối mặt với hắn, nhìn khuôn mặt đang tức giận.

"Không sai, vừa nãy là em có đứng ở ngoài cửa nghe lén, vậy thì thế nào?" Cô bình tĩnh hỏi.

"Vậy thì thế nào? Em nên rất rõ ràng, anh ghét nhất chính là phụ nữ thích nhúng tay vào công việc của anh!" Bách Vân Sơn tức giận.

"Công việc của anh?" Bách Mạc Lệ châm chọc, nói tiếp "Từ lúc nào công việc của anh là thiết kế con của chúng ta vậy? Con cũng đã bị anh hành hạ thành cái dạng kia rồi, gần đây hắn vừa khôi phục lại tinh thần, anh lại muốn hành hạ hắn, anh còn là người sao? Anh là cha của hắn sao?"

"Em......" Bách Vân Sơn tức giận, "Chuyện của anh không cần em xen vào, anh cảnh cáo em, chuyện này không cho phép em nói cho hắn biết, nếu như em dám phá hư chuyện tốt của anh, anh quyết không tha cho em!"

"A...... không tha cho em?" Bách Mạc Lệ chê cười mà nói "Em với anh đã làm vợ chồng hơn 30 năm rồi, cuối cùng đổi lấy chính là câu này? A...... Ha ha ha...... Em rất muốn xem anh sẽ không buông tha cho em như thế nào!"

"Em...... Em...." Bách Vân Sơn tức giận, Nhưng cũng đành bó tay với cô, như cô đã nói, bọn họ làm vợ chồng đã hơn ba mươi năm, làm sao hắn lại có thể đối với cô như thế nào đây? Nhưng.....

"Mạc Lệ....." Hắn nhẹ giọng kêu tên của cô, sau đó từ từ ngồi ở bên giường, vươn tay vòng qua thân thể của cô, ôm bả vai của cô, dịu dàng mà nói "Em cũng biết chúng ta chỉ có một mình Hiên là con, mà con trai chúng ta cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ em muốn để mặc cho hắn liều mạng sao? Theo tính tình của đứa nhỏ này, hắn còn có thể nói chuyện yêu đương với người con gái khác sao? Em cẩn thận nghĩ lại xem, bảy năm qua hắn vì Tử Thất Thất kia, không có chạm qua người phụ nữ nào, hơn nữa hiện tại Tử Thất Thất lại cùng người đàn ông khác, nhưng hắn lại tình nguyện đi tìm chết, cũng không muốn cùng Thủy Ngưng, nếu như đời này hắn cũng không muốn lấy vợ sinh con, vậy tương lai của Bách gia chúng ta phải làm sao đây? Em muốn xem giang sơn mà anh vất vả lắm mới có được, cuối cùng không có người thừa kế sao?"

"Em...." Bách Mạc Lệ nghe hắn nói, trong lòng bắt đầu dao động "Mặc dù anh nói không có sai, nhưng anh cũng không nên dùng thủ đoạn kia, nếu làm ra chuyện đó, Hiên nhi nhất định sẽ hận anh hơn, anh nên cùng hắn nói chuyện đi, em sẽ giúp anh khuyên hắn một chút!"

"Khuyên? Em có thể khuyên hắn sao? Em bảo đảm có thể khuyên được hắn sao?" Bách Vân Sơn đột nhiên chất vấn.

"......" Bách Mạc Lệ á khẩu.

Cô không có chắc chắn, bởi vì Bách Hiên bây giờ đã không phải là Bách Hiên nhu thuận trước kia nữa rồi, hắn cố chấp, lạnh như băng, kiên định, ngỗ nghịch, hoàn toàn đã biến thành một người khác khiến cô không thể nhận ra, nhưng coi như hắn có thay đổi như thế nào, thì hắn vẫn là con trai của cô.

"Coi như em không có khuyên được hắn, em cũng sẽ không để cho anh tổn thương hắn, coi như đời này hắn không cưới vợ, em cũng không muốn lại thấy hắn vào bệnh viện nữa!"

"Mạc Lệ, em hãy nghe anh nói...." Bách Vân Sơn lần nữa khuyên "Chỉ lần này thôi, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, hơn nữa chỉ cần Hiên nhi có con, thì Bách gia chúng ta sẽ có người thừa kế, đến khi đó hắn muốn thế nào thì làm như thế đó, anh thề sẽ không bức bách hắn làm bất cứ chuyện gì nữa!"

"Vậy kế tiếp anh sẽ bức bách cháu của chúng ta phải không?" Bách Mạc Lệ sắc bén hỏi.

Bách Vân Sơn khiếp sợ nhìn cô, sau đó khuôn mặt dịu dàng giả dối trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.

"Vân Sơn......" Bách Mạc Lệ nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn, trong lòng thấp thỏm hỏi "Bách gia đối với anh quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn so với con trai ruột của mình?"

"Đúng!" Bách Vân Sơn kiên định trả lời, không chần chờ mà nói "Bách gia đối với anh mà nói chính là tất cả, bởi vì...... Đây là nguyện vọng cuối cùng của cha anh trước khi qua đời!"

"Vân Sơn......"

"Không cần nói nữa!" Hắn ngắt lời cô, lạnh lùng nói "Em đã không đồng ý cách làm của anh, như vậy chúng ta cũng không cần nói tiếp nữa, mấy ngày nay em nên ngoan ngoãn ở trong phòng, không được sự đồng ý của anh, không cho phép em đi ra ngoài, em cũng không được cùng gặp ai cả!"

Hắn nói xong, buông thân thể của cô ra, sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Bách Mạc Lệ khiếp sợ cặp mắt trợn to, cô vội vã chạy đến cửa phòng, nhưng cửa phòng đã bị khóa lại, đồng thời ngoài cửa phòng mơ hồ truyền đến thanh âm của Bách Vân Sơn.

"Người đâu, đem cửa phòng ngủ khóa lại, trông chừng phu nhân cho thật kỹ, không cho phu nhân tiếp xúc với bất kỳ ai!"

"Dạ!"

Bách Mạc Lệ nghe đối thoại ngoài cửa, lập tức dùng sức đập vào cửa phòng.

"Vân Sơn...... Vân Sơn...... Anh không được làm như vậy, anh hãy thả em ra, anh không thể đối xử với em và con trai như vậy..... Vân Sơn...... Bách Vân Sơn......"

Cô không ngừng gọi, không ngừng gõ, nhưng cuối cùng vẫn là hoàn toàn yên tĩnh, không người nào để ý tới.

Hai chân của Bách Mạc Lệ vô lực hai đầu gối quỳ trên mặt đất!

Trong lòng bất an,trái tim nhảy bùm bùm, vừa đau đớn vừa kịch liệt, cảm thấy có một cảm giác vô cùng xấu, giống như sắp xảy ra chuyện lớn vậy.....

※※※

Biệt thự Mặc gia

Buổi trưa

Tử Thất Thất nhàm chán ngồi ở trong phòng, theo thói quen đứng ở cửa sổ nhìn về phía cửa chính.

Đã hai ngày hai đêm không thấy qua bóng dáng của Mặc Tử Hàn rồi, hắn gần đây càng ngày càng bận rộn, trước kia bất kể công việc làm đến mấy giờ cũng sẽ về nhà ngủ một chút, hoặc trở về nhìn cô một chút, trước đây một ngày về nhà một lần nhưng gần đây hai ngày hắn mới về nhà một lần, mà hôm nay là ngày thứ ba, theo lý thuyết hắn nên trở về mới đúng, nhưng sao đã trưa rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Rốt cuộc hắn đang bận rộn việc gì? Có nghỉ ngơi thật tốt không đây? Nhưng ngàn vạn lần cũng không để kiệt sức!

"Ai......" Cô thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Đông, đông, đông!"

Cửa phòng đột nhiên gõ vang, cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Mời vào!" Cô xoay người, nhẹ nhàng mở miệng đối mặt với cửa phòng.

"Rắc rắc!" Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm đẩy xe thức ăn vào phòng, đầu tiên hắn cung kính khom lưng cúi chào, sau đó cứng nhắc nói "Phu nhân, đây là bữa trưa mà điện hạ dặn tôi chuẩn bị cho ngài, mời ngài từ từ dùng!"

Điện hạ?

Tử Thất Thất vui mừng hỏi "Hắn gọi điện thoại về sao?"

"Đúng vậy!" Hỏa Diễm trả lời.

"Hắn nói những gì?" Tử Thất Thất hỏi.

"Điện hạ nói, hôm nay điện hạ sẽ không trở về, muốn phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ hắn, hắn còn nói một ngày ngài nhất định phải ăn ba bữa cơm, nếu như lúc hắn trở lại mà thấy ngài gầy đi, thì gầy một cân sẽ phải...." Hỏa Diễm cố ý muốn nói lại thôi, lần nữa hơi thấp giọng nói tiếp "lên giường một lần!"

Hai gò má của Tử Thất Thất trong nháy mắt ửng đỏ, lúng túng rất muốn tìm một cái lổ để chui vào.

Cái tên biến thái sắc lang Đại Hỗn Đản, hắn lại kêu người khác truyền đạt lời nói ghê tởm như vậy, chỉ là..... Nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp tâm tình vui vẻ, trong lòng sầu muộn lập tức rộng mở.

"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!"

"Dạ!"

Hỏa Diễm lập tức lĩnh mệnh thối lui khỏi phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại.

Tử Thất Thất nhìn bữa trưa trên xe, không muốn ăn nhưng cũng mở ra xem, thức ăn hôm nay so với bình thường đẹp mắt và ngon hơn, hơn nữa là cái tên Đại Hỗn Đản đó đặc biệt vì cô mà an bài, như vậy cô sẽ cố gắng ăn vài miếng thôi.

Cô vui vẻ kéo xe thức ăn qua, tới trước ghế sô pha đem xe thức ăn trên xe đặt ở trên khay trà, sau đó vui vẻ thưởng thức, khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, nhưng đột nhiên......

"Ông ông ông...... Ông ông ông......"

Xe đẩy thức ăn đột nhiên rung lên, hơn nữa còn phát ra thanh âm kỳ quái, Tử Thất Thất kinh ngạc không ngừng nhìn chiếc xe đẩy thức ăn, nghi ngờ đem thức ăn ở trên tay để xuống, sau đó từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới bên cạnh chiếc xe, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn phía dưới xe thức ăn, có một cái điện thoại di động được ai đó dùng băng keo trong dán chắc chắn ở gầm xe, mà khi có ai gọi tới xe thức ăn sẽ chấn động, cho nên mới phát ra tiếng kêu kỳ quái như vậy. Nhưng tại sao dưới xe thức ăn lại có cái điện thoại di động này?

Là kiệt tác của Mặc Tử Hàn? Là một trò đùa? Hay nguyên nhân nào khác?

Cô nghi ngờ cầm lấy cái điện thoại di động, điện thoại di động vẫn không ngừng rung, hơn nữa trên màn hình còn hiện lên một dãy số xa lạ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cô nghi ngờ ấn phím kết nối, sau đó đem điện thoại di động đặt ở bên tai, nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.

『 Tử tiểu thư, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không? 』 trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của người già.

Tử Thất Thất nghe đến thanh âm đó, đột nhiên trừng lớn hai mắt của mình.

Là hắn?

Là Chung Khuê?

Người này cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên!

Tại sao hắn lại đem điện thoại di động đặt ở phía dưới xe thức ăn? Nơi này là nhà của Mặc Tử Hàn, hắn và Mặc Tử Hàn là Thủy Hỏa Bất Dung, tại sao hắn lại có thể để điện thoại ở dưới xe thức ăn đây? Chẳng lẽ có người nằm vùng? Chẳng lẽ là Hỏa Diễm sao? Không, không phải là Hỏa Diễm, nhất định là người khác, mà người có thể chạm vào cái xe thức ăn này chỉ có người của phòng bếp mà thôi, chẳng lẽ là người làm?

『 Tại sao không nói chuyện vậy? Chẳng lẽ đã quên mất tôi rồi sao? 』 Chung Khuê lại một lần nữa mở miệng.

"Ông muốn gì?" Tử Thất Thất lạnh lùng hỏi.

『 A..... Vừa mở miệng khí thế đã hung hăng như vậy, làm sao có thể trở thành một cô gái tốt đây? Dù nói thế nào tôi cũng là trưởng bối của cô, có nên lễ phép một chút hay không đây? 』

"Nói chuyện với thứ người như ông, thì không cần nói lễ phép làm gì, có chuyện gì thì ông cứ nói mau, nếu không tôi sẽ cúp máy đó!" Tử Thất Thất tức giận, chỉ cần nghĩ tới hắn từng ở bên tai cô nói qua mấy chuyện kia, uất hận từ đáy lòng cô liền xông ra, hận không thể tới giết chết người đàn ông này.

『 ha ha ha...... Quả nhiên là người trẻ tuổi a, khí diễm tràn đầy, được rồi vậy tôi cũng không quanh co với cô nữa, hôm nay tôi tìm cô chính là muốn gặp mặt cô một lần! 』

"Gặp tôi?" Tử Thất Thất nghi ngờ.

『 không sai, tôi muốn gặp cô, chẳng qua tôi muốn đơn độc gặp cô mà thôi, hơn nữa cô không nên nói chuyện này cùng bất kỳ ai. 』

"Tại sao tôi phải nghe lời ông chứ!"

『 bởi vì tôi biết cô rất muốn tìm hiểu chuyện quá khứ của cha mẹ cô! 』

"Ông còn muốn gạt tôi!" Lửa giận của Tử Thất Thất càng thêm nồng đậm.

『 Lần này tôi sẽ không lừa gạt cô nữa, tôi sẽ nói thật với cô, tôi dùng cục xương già này của tôi ra thề với cô! 』

"Ông cho rằng tôi sẽ tin ông sao?"

『 Cô sẽ tin tôi, bởi vì tôi biết cô là một hiếu nữ, hơn nữa tôi còn biết cô là người phụ nữ tràn đầy lòng hiếu kỳ, cô cùng mẹ của cô Ninh Ngọc Nhi giống nhau như đúc! 』

"Không cho phép ông gọi tên tuổi của mẹ tôi ra!"

『 Tại sao không cho phép tôi gọi? Cô ấy còn là con gái nuôi của tôi a, tôi thân là cha nuôi của cô ấy, tại sao lại không thể gọi tên của con gái của mình đây? 』

Con gái nuôi?

Tử Thất Thất khiếp sợ trong nháy mắt hai mắt trợn to.

"Ông nói..... Mẹ tôi là..... Bà ấy là......"

『 Là con gái nuôi của tôi! 』 Chung Khuê lần nữa xác định.

"Chuyện này không thể nào!" Tử Thất Thất không tin.

『 Tại sao không thể nào? Mẹ của cô ấy cùng cha cô ấy là người trong hắc đạo giống như tôi vậy, hơn nữa còn là sát thủ giống tôi, còn là bạn thân của tôi, thời điểm mẹ cô được sinh ra tôi liền nhận cô ấy làm con gái nuôi của tôi, cô ấy là do một tay tôi bồi dưỡng trở thành một sát thủ ưu tú nhất! 』

"Không...... Không...... Chuyện này không thể nào..... Ông gạt tôi, ông gạt tôi, mẹ tôi không phải là sát thủ, ông chỉ ở đây nói láo!" Tử Thất Thất kích động phủ nhận.

Mẹ dịu dàng như vậy, tại sao có thể là một sát thủ chứ? Lúc trước hắn cũng nói ba là sát thủ, cái lão già ghê tởm này, hắn một lần lại một lần dùng lời nói để lừa gạt cô, cô không tin lời của hắn, cô không tin lời nói dối của hắn, mẹ chỉ là một người bình thường, ba cũng là một người bình thường...... Bọn họ không phải là sát thủ, bọn họ không phải người trong hắc đạo, bọn họ..... Không phải......

『 Tôi không có nói láo, cô không tin có thể đi điều tra, ở ba mươi mấy năm trước, mẹ của cô rất ít dùng tên thật của mình, cô ấy chỉ dùng một tước hiệu rất êm tai, gọi là ‘tay ngọc cây tường vi’ bởi vì dáng dấp cô ấy rất xinh đẹp, cho nên mới được gọi là cây tường vi, mà tay ngọc ý tứ cũng không phải rõ ràng, tôi nhớ khi đó mẹ của cô có một tuyệt kỷ lợi hại nhất, tay phải xinh xắn của cô đeo một cái bao tay đặc thù, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp đưa tay vào lồng ngực người khác, đem tim của người sống từ trong thân thể lôi ra, cuối cùng dùng sức bóp vỡ tim trong tay.... Tôi cũng không biết cô có biết hay không, bàn tay phải xinh đẹp kia của mẹ cô đã từng ôm cô, vuốt ve cô, rốt cuộc đã bóp vỡ bao nhiêu quả tim của người ta!』

"Không...... Đừng nói nữa ahh... Tôi không tin, tôi không tin lời của ông..... Mẹ tôi không phải người tàn nhẫn như vậy, mẹ tôi không phải...... Bà ấy không phải......" Sắc mặt của Tử Thất Thất trong nháy mắt tái nhợt, trong đầu không tự chủ bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng lúc mẹ giết người, tưởng tượng ra cảnh trong tay bà cầm quả tim của người sống vẫn còn đập, và bóp vỡ quả tim đó.

"Không thể nào...... Không phải...... Ông đang gạt tôi...... Ông gạt tôi......"

『Tôi không gạt cô, chỉ cần cô tới gặp tôi thì tôi sẽ chứng minh cho cô xem, tôi sẽ để cho cô biết rõ chân tướng ba mẹ kính yêu nhất của cô, rốt cuộc là người như thế nào!』

"Không..... Không...... Tôi sẽ không tin lời của ông, ông đang gạt tôi, tôi sẽ không đi, tôi không đi......"

『 Có tới hay không cũng tùy cô, chẳng qua tôi chuẩn bị cho cô một thứ, để ở trong món súp bữa trưa, còn những cái khác.... Nhìn cô làm sao thôi, hẹn gặp lại! 』

Chung Khuê nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Tử Thất Thất sững sờ nghe điện thoại truyền đến âm thanh khá dài "Tút tút ——" một tiếng, hai mắt cô tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Con nuôi?

Mẹ cô là con nuôi của hắn?

Không thể nào...... Không thể nào...... Không có khả năng này......

Cô vô lực ngã ngồi trên mặt đất, bên tai vẫn còn vang vảng lời Chung Khuê nói, hai mắt đờ đẫn không biết nhìn địa phương nào, ánh mắt nhìn đến khay thức ăn trên bàn trà.

Súp?

Trong món súp có đồ?

Cô hốt hoảng lập tức đem tay đưa vào trong tô canh nóng bỏng kia, hoàn toàn không cảm thấy nóng, bên trong canh lấy ra một kim tiêm nhỏ xíu, mà ở bên trong kim tiêm có một giọt chất lỏng màu đỏ.

"Đây là...... Cái gì?" Cô kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.