"Hai người đừng có ồn ào nữa, em đang có chuyện rất quan trọng muốn nói, không có thời gian nghe hai người nói chuyện tình tứ đâu!" Tử Thất Thất không nhịn được cố ý lớn tiếng nói, bày tỏ tâm trạng đang gấp của mình.
『Tình tứ? Ai nói chuyện tình tứ với người đó chứ? Tử Thất Thất cậu đừng dùng từ loạn xạ như thế nhé!』 Phương Lam tức giận oán trách.
『Mọi người ai cũng đều nhìn ra tình cảm của hai chúng ta rồi, còn giả bộ cái gì nữa chứ, em mau thừa nhận đi! 』
『 Em giả bộ? Anh..... 』
"Dừng lại! Tất cả im lặng cho em!" Tử Thất Thất đột nhiên gào lên.
Trong giây lát, giọng nói của hai người đều dừng lại.
Tử Thất Thất thở dài, sau đó nghiêm túc nói "Tiểu Lam, cậu mau gọi anh Thâm Dạ đến nghe điện thoại đi, đừng đấu khẩu nữa!"
『 AH! 』Phương Lam ngoan ngoãn trả lời, sau vài giây Thâm Dạ bắt máy nói『 Sao vậy? Tìm anh có chuyện gì thế? 』
"Em muốn báo cho anh một tin vui!" Tử Thất Thất nói.
『Tin vui gì thế? Chẳng lẽ em cùng Mặc Tử Hàn kết hôn sao? Hay là em lại mang thai? 』
Trong nháy mắt sắc mặt của Tử Thất Thất liền trở nên khó coi, cái trán trượt vài hắc tuyến.
"Tại sao hai người đều thích đùa giỡn với em vậy? Hai người thích khi dễ em lắm sao?"
『 Ha ha ha..... Anh chỉ đùa với em thôi, đó là một cách thể hiện tình yêu đối với em! 』
『 Cái gì? Tình yêu? Không cho phép anh nói như vậy với Tử Thất Thất!』Phương Lam lại chen miệng vào.
『 Anh nói yêu cô ấy, và nói yêu em là hai chuyện khác nhau, hơn nữa cô ấy là em gái của anh, anh làm sao có thể phát sinh loại tình cảm đó chứ?』Mặc Thâm Dạ phản bác.
『 Một chút cũng không được, đối với loại người như anh thì ai đến anh cũng không từ chối, em sẽ không tin anh đâu!』
『Anh thấy em đang lo sợ anh sẽ yêu người khác, sẽ không để ý tới em nữa phải không?』
『 Anh nói sao? 』Phương Lam tức giận.
"Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, hãy nghe em nói đi!" Tử Thất Thất lần nữa ngắt lời của bọn họ.
『Ok! Em nói đi! 』
Phương Lam cùng Mặc Thâm Dạ đồng thanh nói.
Ai......
Trong lòng Tử Thất Thất thở dài, sau đó nói vào vấn đề chính ngay "Thật ra em muốn nói cho anh biết, ba anh chưa chết, ông ấy sống rất tốt, em mới gặp ba xong, cho nên em muốn hỏi anh có muốn quay về gặp ba hay không, nếu ba còn sống thì dù sao đi nữa anh cũng phải gặp mặt ba một lần đó!"
『Ba?』Mặc Thâm Dạ kinh ngạc cùng nghi ngờ lặp lại.
"Chính là Mặc Hình Thiên, cha ruột của anh đó!" Tử Thất Thất giải thích.
『...... 』
Điện thoại đột nhiên im lặng, Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam cũng không có lên tiếng, ngược lại với không khí sôi nổi lúc nãy.
Im lặng hơn ba mươi giây, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của Mặc Thâm Dạ.
『Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? không phải là ba đã chết cách đây mười hai năm rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn sống chứ? Em đã gặp ông ấy chưa? Người ấy có phải là ba thật không? Em có gạt anh không đây?" 』 Giọng nói của Mặc Thâm Dạ có chút run, giống như đang rất khẩn trương, nhưng trong lời nói cũng rất nghiêm túc, giống như đang sợ mình nghe nhầm vậy.
"Em không có gạt anh, dĩ nhiên em sẽ không đem ba của chính mình ra đùa giỡn, anh không cần nghi ngờ lỗ tai của anh đâu, những điều anh vừa nghe đều là thật, nhưng nếu anh muốn biết nguyên nhân chuyện này, thì hãy tự mình đi hỏi ba đó, ba sẽ nói cho anh biết tất cả!" Tử Thất Thất nói chuyện cố tình dùng từ bí ẩn, nhằm thả mồi câu chuẩn bị câu một con cá lớn.
『...... 』Mặc Thâm Dạ lại một lần nữa im lặng, lần này thì suy nghĩ lâu hơn.
"Anh không muốn gặp ba sao?" Tử Thất Thất có chút nóng nảy hỏi.
『Anh cũng không biết, lần đầu tiên anh có loại cảm xúc này, cảm thấy rất lạ, Nên..... Em để anh suy nghĩ một chút nhé!』
"Được, vậy anh cứ từ từ suy nghĩ đi, nhưng em muốn nói với anh một điều nếu đã là máu mủ ruột thịt, cho dù anh muốn hay không muốn gặp, thì đến một ngày nào đó cũng sẽ gặp được nhau, có lẽ đây chính là huyết mạch dẫn đường!" Tử Thất Thất dùng từ ngữ sâu xa nói, cũng không có ép hắn trở lại.
『Anh biết rồi, nếu như anh trở về thì sẽ liên lạc với em!』
"Ừh, được!"
『Cứ như vậy đi, anh cúp máy nhé! 』
"Được!"
Điện thoại liền cúp máy, Tử Thất Thất nhìn màn hình điện thoại di động đã ngắt kết nối, cô khẽ mỉm cười.
Cô biết, anh ấy sẽ trở về, cô chắc chắn anh ấy sẽ trở lại gặp ba, nhất định......
Đột nhiên!
Vũ Chi Húc cho xe từ từ dừng trước cổng chính biệt thự Mặc gia, Tử Thất Thất cũng vừa nói chuyện điện thoại xong
"Đến nhà rồi, mời xuống xe!" Vũ Chi Húc nhẹ giọng nói, đem cửa xe mở ra.
Hỏa Diễm điều tra cả ngày cũng không tìm ra Tử Thất Thất, bây giờ hắn đang đứng trước ghế sofa, chờ trừng phạt.
Mặc Tử Hàn tức giận nhìn hắn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Còn nhớ tôi đã nói gì trong điện thoại không? Nếu như không tìm được phu nhân, tất cả đều phải chết!" Hắn sắp phát điên rồi, toàn thân bừng bừng sát khí giống như một con quái vật đang muốn giết người.
"Dạ, xin điện hạ hãy ban cho tôi cái chết!" Hỏa Diễm không chút sợ hãi cúi đầu nói. Hắn chưa bao giờ sợ chết, từ trước đến nay cũng vậy, hắn chỉ trách mình thất trách, khiến hắn hối tiếc không thôi.
"Được, vậy cậu hãy đi chết đi!" Mặc Tử Hàn tức giận rút ra khẩu súng lục màu đen, nhắm ngay đầu của hắn,ngón tay chuẩn bị bóp cò.
Hỏa Diễm nhìn Mặc Tử Hàn, hai mắt từ từ nhắm lại, chờ chết, nhưng.....
"Rắc rắc" cửa phòng đột nhiên được mở ra.
Tử Thất Thất đứng ở cửa phòng, nhìn Mặc Tử Hàn đang cầm súng chỉ vào đầu Hỏa Diễm, hốt hoảng vội nói "Mặc Tử Hàn, anh đang làm gì thế?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Mặc Tử Hàn liền quay đầu.
Tử Thất Thất?
Em về rồi sao?
Lập tức thu hồi súng, vội vã đến bên cạnh cô nói "Em đi đâu vậy? Sao em lại muốn chạy trốn?"
"Chạy trốn? Em không có chạy trốn, không phải em đã bình an trở về rồi sao!" Tử Thất Thất nhẹ giọng nói xong, liền đến bên ghế sofa đứng đối diện với Hỏa Diễm nháy mắt, muốn hắn mau lui xuống.
Hỏa Diễm lập tức lui ra khỏi phòng, đồng thời cũng thuận tay đóng cửa phòng lại, để lại hai người bọn họ.
Mặc Tử Hàn chau mày thật chặt, quan sát mặt của cô, tức giận bắt lấy tay của cô, gầm nhẹ nói "Không có chạy trốn? Vậy tại sao lại không nói lời nào với anh, mà lại rời khỏi? Nếu như em muốn đi đâu thì cứ nói với anh, anh sẽ dẫn em đi, nhưng em..... Tại sao vậy? Tại sao lại muốn gạt anh chứ? Có chuyện gì mà em không thể nói với anh? Rốt cuộc em đang nghĩ gì? Nói cho anh biết đi..... Mau nói cho anh biết đi" hắn gào lên.
Tử Thất Thất nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, hốt hoảng của hắn, cô cũng biết mình rất có lỗi, Nhưng lại cố ý làm nũng nói "Thật xin lỗi, thật ra thì em cũng không muốn làm như vậy, nhưng Vũ Chi Húc......"
Vũ Chi Húc?
Nghe đến cái tên đó, Mặc Tử Hàn kích động hơn.
"Là tên đó ép buộc em đi sao? Tên đó đã dẫn em đi đâu vậy? Tên đó đã làm gì em? Đáng chết, anh phải đi giết người đàn ông khốn nạn đó!" Mặc Tử Hàn nói xong, hùng hổ muốn đi ra khỏi phòng tìm Vũ Chi Húc.
"Đợi chút, Mặc Tử Hàn anh hãy nghe em nói, đừng kích động như thế......" Tử Thất Thất kéo tay của hắn, nhẹ nhàng nói "Chúng ta hãy ngồi xuống đây rồi từ từ nói, em sẽ nói cho anh biết hôm nay em đã đi đâu và đã làm gì, em cũng sẽ cho anh biết toàn bộ mọi chuyện!"
Nghe giọng cô dịu dàng, lửa giận trong lòng Mặc Tử Hàn cũng tiêu tan, liền đi theo cô đến bên giường, sau đó ngồi bên cạnh cô.
"Đầu tiên....." Tử Thất Thất mỉm cười nhìn hắn nói "Đầu tiên em muốn nói cho anh biết, là chuyện em không nói gì với anh mà đã đi ra ngoài. Chuyện bắt đầu từ sáng hôm qua, em đến phòng của Vũ Chi Húc vốn là muốn gọi anh ấy cùng ăn điểm tâm, nhưng cửa phòng của anh ấy lại bị khóa, em cảm thấy có chút kỳ lạ, nên đã dùng cách để mở cửa phòng, khi đi vào phòng của anh ấy, em phát hiện anh ấy đang ở trong phòng tắm bí bí mật mật cùng người nào đó nói chuyện điện thoại, còn nghe lén được anh ấy gọi người trong điện thoại là điện hạ, cho nên em tò mò muốn biết người kia là ai, sau khi gặng hỏi anh ấy mấy lần, Vũ Chi Húc phải liên lạc người kia thêm một lần nữa, người kia nói muốn gặp mặt em, cho nên hôm nay em mới đi ra ngoài, nhưng em cũng không có ý định rời xa anh, thực ra em chỉ muốn đi ra ngoài một lát rồi trở về!"
Nghe cô nói, Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi "Em đã đi gặp ai thế? Tại sao lại làm như thế? Nếu như Vũ Chi Húc lừa gạt em, muốn hãm hại em thì sao......"
"Anh ấy sẽ không hại em đâu!" Tử Thất Thất lập tức cắt lời của hắn, rất kiên định mà nói.
Lòng của Mặc Tử Hàn có chút ấm ức. Hắn không thích cô đi tin tưởng hay ở cùng bất kỳ người đàn ông khác, cái tên Vũ Chi Húc và tên An Tường Vũ đó, hắn rất muốn đuổi hai người đó đi khỏi đây, hoặc là bắt hai người đó lại,sau đó nhốt vào ngục giam giữ cả đời.
Tử Thất Thất quan sát mặt của hắn, nghe thấy mùi dấm ghen tuông của hắn, cô đột nhiên cười lớn, sau đó thần thần bí bí nói "Em có thể nói cho anh biết người hôm nay em gặp là ai, bởi vì em tin tưởng anh, khi em nói cho anh biết có nghĩa là em đã đem tính mạng của người đó giao cho anh rồi, cho nên anh không được nói cho người khác biết chuyện này, anh phải hứa đó!"
Thấy bộ dáng của cô khẩn trương cùng trịnh trọng như vậy, Mặc Tử Hàn chắc chắn trả lời "Được rồi, anh hứa với em!"
"Thật ra thì..... Người đó chính là cha của em!" Tử Thất Thất mỉm cười nói ra không có chút dấu diếm nào.
Cha?
"Người em muốn nói là Mặc Hình Thiên sao?" Mặc Tử Hàn khiếp sợ.
"Không sai, chính là người cha đã nuôi em hai mươi năm, chính là thủ lĩnh đầu rồng đời trước, mười hai năm trước cha không có chết, thời gian qua cha vẫn sống rất tốt, bởi vì quá lâu không gặp mặt cho nên hai cha con đã tâm sự rất nhiều, cho nên mới về trễ như vậy, em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng!" Tử Thất Thất dịu dàng nói, có chút xấu hổ liền đưa tay của mình ra, nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo của hắn, giống như đang thỉnh cầu hắn tha thứ cho cô vậy.
Mặc Tử Hàn quan sát mặt của cô, nhẹ giọng nói "Em đem bí mật này nói cho anh biết, em không sợ anh sẽ giết chết cha nuôi của em giống như giết cha ruột của em sao?"
"Anh sẽ không làm như vậy!" Tử Thất Thất nhìn hắn kiên quyết nói "Em đã biết nguyên nhân anh giết cha ruột của em, là cha nuôi đã nói cho em biết!" Cô nói xong liền buông ống tay áo của hắn ra, sau đó hai cánh tay của cô từ từ ôm lấy thân thể của hắn, chân mày hơi nhíu lên, có chút sầu não nói "Ba của em đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, thật là có lỗi, chắc anh đau lòng lắm phải không? Nhưng còn em thì lại cố moi vết thương của mình ra để hành hạ anh, thật xin lỗi..... Là em đã quá tự ý rồi, nếu như em chịu nghe lời giải thích của anh, cũng sẽ không thành ra như vậy, thật xin lỗi..... Em phải làm sao mới có thể bù đắp sai lầm của em đây? Em phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại những đau khổ mà anh phải chịu trong năm năm qua đây? Em phải làm sao mới phải đây?"
Mặc Tử Hàn nghe giọng nói của cô, cảm nhận hơi ấm của cô, hắn từ từ đưa ra hai tay của mình ra, sau đó ôm lấy cô chặt hơn.
"Cái gì cũng không cần làm, chỉ cần em đồng ý không rời xa anh là được, một lần anh đã không chịu nổi rồi, nếu như em lại biến mất nữa, anh sẽ đau lòng đến chết mất, Tử Thất Thất..... Em hãy hứa với anh, sẽ không bao giờ rời bỏ anh, vĩnh viễn cũng không rời xa anh!"
"Ừh, em hứa với anh!" Tử Thất Thất trả lời, khóe miệng hơi cong lên.
Rốt cuộc Mặc Tử Hàn cũng an tâm, tảng đá ở trong lòng cũng đã bỏ xuống.
"Đúng rồi!" Tử Thất Thất đột nhiên đẩy lồng ngực hắn, từ trong ngực của hắn thoát ra, khuôn mặt nham hiểm nói "Em đã hứa với anh rồi, vậy anh cũng phải đồng ý với em một chuyện có được hay không?"
"Chuyện gì thế?" Mặc Tử Hàn tò mò hỏi.
"Chính là chuyện giám sát em! Anh đừng nghĩ là em không biết, nói dễ nghe thì anh kêu Hỏa Diễm bảo vệ em, nhưng kỳ thật là giám sát em, chính xác là em đi ra khỏi Mặc gia một bước thì theo sát một bước, cái này chính là giam giữ em, em không muốn một cuộc sống như vậy, em muốn được tự do!" Thời điểm Tử Thất Thất dứt lời còn giơ tay của mình lên, giống như đứa trẻ đang kháng nghị phản đối vậy.
"Anh phân phó Hỏa Diễm đi theo em, là muốn bảo vệ an toàn cho em, còn anh không cho em rời khỏi Mặc gia đó là vì Chung Khuê có phái người giám sát biệt thự Mặc gia, anh sợ em gặp nguy hiểm!" Mặc Tử Hàn giải thích.
"Em sẽ không gặp nguy hiểm, em đã có Vũ Chi Húc và An Tường Vũ bảo vệ rồi, hai người đó còn giỏi hơn Hỏa Diễm nhiều, với lại thêm mấy ngày nữa Thâm Dạ cùng Tiểu Lam sẽ trở về, có bốn người này giúp em, coi như là Chung Khuê muốn làm gì thì cũng không dám ra tay!" Tử Thất Thất tự tin nói, chứng minh mình đã có tính toán.
"Nhưng....."
"Cầu xin anh đó, Làm ơn đi!" Tử Thất Thất chắp hai tay lại đặt ở phía trước môi của mình, sau đó giống như một đứa trẻ dùng ánh mắt đáng yêu nhìn hắn, làm nũng nói "Đồng ý em đi, em bảo đảm sẽ không để mình gặp nguy hiểm, em sẽ thông báo cho anh biết và khi nhận được sự cho phép của anh mới hành động! Cho nên...... Anh làm ơn đi....Cầu xin anh.... đừng giám sát em như vậy có được hay không!" giọng Tử Thất Thất mềm nhũn nói một câu lại cố ý kéo dài, giọng điệu buồn nôn khiến người ta nổi gai ốc.
Mặc Tử Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn vẻ mặt đáng yêu cùng đôi mắt to tròn của cô mà nói "Hôm nay anh mới phát hiện ra...... Em thay đổi rất lớn?"
"Thay đổi lớn?" Tử Thất Thất nghi ngờ lặp lại, chợt đổi giọng cố ý trêu cợt nói "Không giống ở chỗ nào chứ? Mắt lớn? Lỗ mũi to ra? Miệng đẫy đà hả? Hay là..... Em đã mập hơn?" Cô nói xong, liền nghịch ngợm nhe răng của mình ra.
Mặc Tử Hàn thấy cô nghịch ngợm như vậy, liền mỉm cười nói "Trở nên ngây thơ hơn!"
"Cái gì?" Tử Thất Thất tức giận.
"Ha ha ha......" Mặc Tử Hàn vui vẻ cười.
Thật ra hắn nói thay đổi, ý nói cô thay đổi trở nên vui vẻ, vui vẻ hơn rất nhiều so với năm năm trước, trên khuôn mặt cũng đã thay đổi không giống trước, ngay cả giọng nói cũng vậy.
"Hừ!" Tử Thất Thất khẽ tức giận hừ một tiếng, nghe giọng cười của hắn, cô khoan dung độ lượng mà nói "Thôi được rồi, hôm nay tâm tình của em rất tốt, không thèm so đo với anh nữa!"
"Thật sự không so đo với anh nữa sao?"
"Dĩ nhiên, anh xem xem em có giống hạng người không có chút độ lượng không?"
"Chính xác ‘ độ lượng ’ của em rất lớn, đã sinh cho anh ba đứa con!" ( Anh Hàn đang chơi chữ, độ lượng còn có nghĩa là độ rộng.)
"Ha ha ha...... Đúng rồi!" Mặc Tử Hàn chiếm lợi thế, liền lảng sang chuyện khác mà nói "Mới vừa rồi anh nhớ em có nói, em muốn bù đắp năm năm đau khổ cho anh, vậy thì anh nói sao em cũng sẽ đồng ý chứ?"
Tử Thất Thất nhìn mặt của hắn, biết rõ trong đầu của hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
"Không sai, anh nói sao, em cũng đáp ứng anh!" Cô sảng khoái trả lời.
"Thật sao?"
"Dĩ nhiên!"
"Được!" Mặc Tử Hàn liền nâng chân của mình lên, đặt lên trên giường, sau đó cả người đều nằm trên giường, tà ác nói "Vậy đầu tiên là em leo lên đây, ngồi lên người của anh, dĩ nhiên là...... Phải dạng chân ra!"
Tử Thất Thất lúng túng xấu hổ.
Cô biết ngay sẽ là như vậy mà, hơn nữa cái tên háo sắc này cũng không thể nghĩ ra được chuyện khác đâu!
"Được rồi!" Cô to gan trả lời.
"Đợi đã nào...!" Mặc Tử Hàn đột nhiên ngăn cô lại, sau đó đưa tay của mình ra, nhẹ nhàng kéo váy của cô nói "Cái này cản trở anh, anh muốn em cởi nó ra, dĩ nhiên là...... Cởi hết toàn bộ!"