Tử Thất Thất dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, sau đó hai mắt nhìn Mặc Hình Thiên đang ngồi bên cạnh, liền bừng tỉnh hiểu ra.
"Anh...... Anh cảm thấy chỗ này là an toàn nhất, cho nên mới quyết định ở đây, anh không muốn để chú Chung biết anh đã trở về, hơn nữa mấy ngày nữa nếu có cơ hội anh sẽ đi, thì...... Chính là như vậy!" Anh vội vàng giải thích, cũng là vừa vẽ vừa dài dòng.
Tử Thất Thất khuôn mặt giảo hoạt mỉm cười: "Em biết, em biết hết rồi, anh nên ngoan ngoãn ở đây đi, sau đó thì ôn chuyện với ba!"
Sắc mặt của Mặc Thâm Dạ liền thay đổi, dường như đang xấu hổ.
"Được rồi, em đi đây, ba.... Lần sau con sẽ đưa Mặc Tử Hàn cùng bọn nhỏ tới thăm ba, ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha!" Tử Thất Thất mỉm cười, vui vẻ nói.
"Ừh, ba biết rồi!" Mặc Hình Thiên dùng bàn tay to thô của mình nhẹ nhàng tháo tay cô, đồng thời vỗ vỗ tay của cô, có chút lưu luyến không rời.
"Con đi đây, hẹn gặp lại!"
Tử Thất Thất nói xong, liền hướng cửa phòng đi.
Vũ Chi Húc đi theo sau cô.
Trong phòng, rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai cha con bọn họ.
Mặc Hình Thiên nhìn Mặc Thâm Dạ, sau đó khẽ nhìn hơi nóng đang bốc khói trên ly trà, mỉm cười đem ly trà cầm lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, rồi để xuống.
"Thâm Dạ......" Mặc Hình Thiên gọi tên anh, đồng thời nhìn mặt của anh mà nói: " Con ở lại đây chắc cũng không phải là muốn ở cùng với ba, cũng không phải chỉ là cảm thấy chỗ này an toàn, mà bởi vì con có vài lời muốn nói với ba phải không?"
Mặc Thâm Dạ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi trở nên nặng nề.
Quả nhiên không hổ danh là thủ lĩnh đầu rồng đời trước, anh đã dùng hết sức để che đậy cùng ngụy trang, nhưng không nghĩ tới ba lại sáng suốt như vậy, còn bị ba nhìn thấu tất cả.
"Dạ, con có chút chuyện, cũng muốn hỏi ba!" Mặc Thâm Dạ mở miệng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt của ông.
"Con nói đi!" Mặc Hình Thiên nhẹ giọng.
"Con muốn hỏi ba, bao nhiêu năm qua ba ẩn thân kín như vậy, có phải vì muốn giết chú Chung hay không?" Mặc Thâm Dạ nghiêm túc hỏi, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc.
"Không sai!" Mặc Hình Thiên trả lời ngay.
Nhưng Mặc Thâm Dạ đột nhiên lại im lặng, mà hai mắt của anh đang nhìn Mặc Hình Thiên cũng chầm chậm rũ xuống, biểu tình có miệng nhưng lại khó trả lời, thậm chí vẻ mặt cũng vô cùng rối rắm.
Mặc Hình Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Mặc Thâm Dạ, ông cầm ly trà lên, thản nhiên hớp một ngụm nữa, sau đó mở miệng, thay Mặc Thâm Dạ nói ra lý do khó nói đó: "Con muốn ba bỏ qua cho ông ấy?"
Mặc Thâm Dạ đang cuối đầu, đột nhiên ngước lên.
Hai mắt của Mặc Hình Thiên hơi nhíu chặt. Quả nhiên là như vậy. Mặc dù Chung Khuê là một lão hồ ly khiến mọi người hận thấu xương, nhưng khi đối xử với người mà mình yêu thích thì lại tốt vô cùng, có thể nói ông ta đối đãi với ông giống như con cháu của mình vậy, cưng chiều cùng sủng ái. ông ta có thể bỏ tất cả vì người mình thích, đồng thời ông ta cũng tận lực mà trợ giúp tạo thành nghiệp lớn. Chính bản thân mình cũng đã trải nghiệm qua sự nuông chiều cùng sủng ái của Chung Khuê, Mặc Thâm Dạ cũng sẽ như thế, có thể nói Mặc Thâm Dạ còn được sủng ái hơn cả ông......
"Thâm Dạ, ba muốn hỏi con, đối với con mà nói, Chung Khuê là người như thế nào?" Ông đột nhiên hỏi.
Mặc Thâm Dạ nghe ba ông hỏi như vậy, sắc mặt nặng nề cũng từ từ hòa hoãn, nhẹ giọng trả lời: "Ông ấy giống như ông nội của con vậy, cho dù con làm sai chuyện gì, ông ấy cũng không trách cứ con, hơn nữa còn tỉ mỉ chỉ dạy cho con rất nhiều điều, khi con còn nhỏ, con rất thích ngủ cùng ông ấy, nửa đêm ông ấy luôn dậy đắp chăn cho con, cũng bởi vì ông ấy rất đáng yêu, nên đã cho con có một tuổi thơ rất vui vẻ cùng tốt đẹp, cho đến ngày hôm nay...... Con cũng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn qua!"
Anh biết rõ Chung Khuê đối xử với những người khác như thế nào, cũng biết rõ tính tình của ông ấy, nhưng bất kể ông ấy xấu xa như thế nào, thì tình thương sự che chở của ông ấy đối với anh là chân thật. Anh thiếu nợ ân tình của người đàn ông này, nên anh cũng không cách nào trơ mắt nhìn ông ấy bị người khác giết chết.
Mặc Hình Thiên nghe anh tâm sự những lời thật lòng đối với Chung Khuê, trong lòng Mặc Hình Thiên mơ hồ có chút đau, nhưng đồng thời cũng có chút ấm áp. Điều khiến ông đau đớn là con trai của mình lại che chở cho kẻ thù không đội trời chung của ông, Và khiến lòng ông ấm áp chính là cuộc đời của con trai ông cũng không chịu nhiều đau khổ cùng thiệt thòi. Nên làm gì bây giờ? Nghe con trai nói những lời như vậy, ông phải làm thế nào mới tốt đây?
Ông hận Chung Khuê, hận gã đàn ông đó đã chia rẽ gia đình của ông, để tâm nguyện cuối cùng trước khi chết của Ngọc Nhi không hoàn thành, khiến cô phải ra đi trong tiếc nuối......
"Thâm Dạ......" Ông nhẹ giọng gọi, giọng trầm nặng nề khiến người khác khó chịu: "Nếu như ba không đồng ý, con có hận ba không?"
Mặc Thâm Dạ chau mày, nhưng lại gượng cười mà nói: "Đương nhiên sẽ không, dù sao ba cũng có lý do riêng của ba, con hiểu!"
"Như vậy con định làm thế nào? Giúp ông ấy hay là giúp ba?"
"Con không giúp ai cả. Dù sao đối với chuyện của hắc đạo con cũng không có hứng thú, hai ngày nữa con sẽ rời khỏi đây, cùng người trong lòng của con du lịch khắp thế giới!" Chỉ cần anh nghĩ tới Phương Lam, thì tâm tình liền tốt lên.
"Người trong lòng?" Mặc Hình Thiên nghi ngờ.
"Ba cũng biết người đó đấy, hơn nữa còn rất quen thuộc với ba, cô ấy là Phương Lam!" Mặc Thâm Dạ mỉm cười nói cho ông biết.
"Tiểu Lam àh! Đúng rồi, ba nhớ ra rồi, lúc còn nhỏ cô bé ấy thường nói với ba, cô ấy thích con, còn nói sau này lớn lên nhất định sẽ cưới con!"
"Cái gì? Cô ấy nói muốn lấy con? Cưới con sao?" Mặc Thâm Dạ nghe xong vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.
"Đúng rồi, không sai, cô bé ấy nói sẽ không gả cho con, mà nhất định phải cưới con về, dáng vẻ của Tiểu Lam vào lúc đó, dã man cùng nghịch ngợm giống như một đứa bé trai vậy!"
"Đúng, đúng rồi, lúc còn nhỏ Tiểu Lam căn bản không thể gọi là con gái được, quả thật so với con trai còn hung dữ hơn. Đúng rồi, cô ấy còn nói chuyện gì với ba nữa không?" Một khi nghĩ đến Phương Lam, Mặc Thâm Dạ liền cảm thấy vui vẻ, mặt mày hớn hở đồng thời cũng cười rất vui vẻ.
Mặc Hình Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, không nhịn được vừa cười vừa nói: "Tiểu Lam còn nói sau khi lớn lên sẽ sinh cho con mười đứa con, để con ở nhà chăm sóc con cái, còn cô ấy thì đi làm kiếm tiền!"
"Cái gì? Cô ấy tưởng con là bảo mẫu sao? Lại bắt con chăm sóc con cái?"
"Thế nào? Con kinh ngạc chuyện này àh? Chẳng lẽ không muốn có mười đứa con sao? Hay con cảm thấy nhiều quá?"
"Con không cảm thấy như vậy, nếu cô ấy muốn, thì hai mươi đứa con cũng không chê nhiều!"
"Ha ha ha...... Nói rất hay, dù sao thì cũng là phụ nữ mang thai, chúng ta đâu có vất vả gì đâu!"
"Đó cũng không hẳn là đúng, con cũng có tham khảo qua rất nhiều sách viết về phụ nữ mang thai, vào ba tháng đầu của thai kỳ cùng ba tháng cuối của thai kỳ thì không thể tiến hành chuyện phòng the được, chuyện này đối với đàn ông mà nói, thì chẳng khác nào là một loại tra tấn về mặt tinh thần cùng hành hạ thể xác chứ!" Gương mặt của Mặc Thâm Dạ chuyển thành bi ai.
"Chuyện như vậy con cũng biết sao?"
"Dĩ nhiên, con phải chu đáo về mọi mặt, như vậy mới được xem là người đàn ông tốt!"
"Ah...... Cuối cùng ba cảm thấy, hai cha con chúng ta nói chuyện phiếm đã không đi cùng một hướng rồi, cảm thấy có gì đó không giống nhau, chi bằng...... Chúng ta chuyện đề tài khác đi!" Gương mặt cương nghị của Mặc Hình Thiên lộ ra vẻ hơi lúng túng.
"Nói cũng đúng, chúng ta hãy đổi đề tài đi!"
"Ừh......"
"......"
Tình cảm và khoảng cách giữa hai người, dường như đang được kéo lại gần hơn, mặc dù vẫn còn khiến cho đối phương cảm thấy nặng nề, nhưng vào giờ phút này, trong lòng của bọn họ, lời nói và nụ cười đều rất thân thiết, giống hai như hai cha con vậy.
Có thể như vậy...... Đó chính là mong muốn lớn nhất cũng là điều mà khiến bọn họ thỏa mãn nhất......
※※※
Biệt thự nhà họ Mặc
Sáng sớm
Tử Thất Thất vừa chạy về nhà thì mặt trời vừa lên, lúc này Mặc Tử Hàn mang theo khuôn mặt lạnh như băng đứng ở cửa chính của biệt thự, nhìn bọn họ dừng xe, từ trên xe đi xuống.
Khi nào Chung Khuê chưa chết, anh cũng sẽ lo lắng cho an toàn của cô, thật hận không thể bắt giữ lấy cô để mang theo bên cạnh mình, nhưng cô lại thích chạy đông chạy tây, hoàn toàn không nghe lời của anh.
"Hi hi......" Tử Thất Thất nở nụ cười thật tươi kèm theo gương mặt lấy lòng, nhìn anh mà nói: "Báo cáo cảnh sát, em đã trở về đúng giờ!"
"Cảnh sát?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng lặp lại hai chữ này, sau đó khẽ tức giận nói: "Đừng nói với anh là em không biết, ở trong hắc đạo hai chữ ‘cảnh quan’ là từ cấm dùng!"
"Àh?" Tử Thất Thất giật mình, xem ra mình đã dùng sai từ khi nịnh bợ rồi.
"Mặc Thâm Dạ đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Ở lại chỗ của ba rồi!" Tử Thất Thất trả lời.
"Vậy.... Tối hôm qua mấy người đã làm gì thế? Tại sao lại về trễ như vậy?" Anh chất vấn cô giống như đang tra khảo tội phạm vậy.
Tử Thất Thất quan sát khuôn mặt đang tức giận kia của anh, cau mày nói: "Anh đã hiếu kỳ như vậy, tại sao không đi cùng chứ, lại ở đây hờn dỗi lung tung, thật đúng là người đàn ông không rộng lượng chút nào!"
"Anh không rộng lượng, là anh không muốn gặp lại tên Mặc Thâm Dạ đó, cho nên mới không đi!"
"Em không rảnh để gây với anh, tối hôm qua đã bị gió biển thổi hai giờ rồi, giờ em phải đi tắm!" Tử Thất Thất nói xong, liền đi qua bên hông của anh, tiến vào bên trong biệt thự.
Gió biển?
Mặc Tử Hàn nghi ngờ, vội vàng xoay người, vừa đi theo cô vừa tiếp tục chất vấn: "Em đến bờ biển làm gì? Tại sao lại để gió biển thổi hai giờ? Có bị cảm hay không? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?"
"Nếu như anh lo lắng như vậy, hiếu kỳ như vậy, thì lần sau hãy cùng em đi đi!" Hai chân của Tử Thất Thất đứng ở giữa cầu thang, xoay người nhìn anh, cười nói: "Dân gian có câu tục ngữ: ‘Cô dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng đấy!’ Anh hiểu không?"
"Cô dâu xấu xí? Đó là nói em đấy chứ?" Mặc Tử Hàn mạnh mẽ phản bác.
Tử Thất Thất nghe xong liền tức giận, lợi dụng anh mới nói xong: "Mặc Tử Hàn, đừng nói với em là anh không biết, ở trước mặt phụ nữ hai chữ ‘xấu xí’ cũng là từ cấm! Hừ!" Cô dùng sức hừ một tiếng, hất đầu lên.
"Này, xấu xí cũng không sao, anh sẽ lấy em mà, đừng lo lắng!"
"Em mới không cần gả cho anh!"
"Muốn thoái hôn àh! Qúa muộn rồi, đợi kiếp sau rồi đổi ý không gả đi!"
"Mặc Tử Hàn, anh đi chết một trăm lần đi!"
"Anh chết rồi, em chịu được sao?"
"Anh đi chết đi!"
"Anh biết ngay em sẽ không đành lòng mà, ha ha......"
Mặc Tử Hàn vui vẻ cười, lại bị Tử Thất Thất nhốt ở bên ngoài cửa phòng tắm. Không biết bắt đầu từ khi nào, một ngày mà không đấu khẩu với cô mấy lần, thì sẽ cảm thấy không được thoải mái.
......
Bên trong phòng tắm
Tử Thất Thất đem y phục trên người cởi ra, sau đó liền bước vào bồn tắm đã pha nước sẵn, đem toàn bộ cơ thể ngâm vào trong nước ấm. Mặc dù cô tức giận Mặc Tử Hàn nói năng lung tung và hay trêu cợt cô, nhưng người đàn ông này cũng rất tỉ mỉ đó, biết sau khi trở về cô nhất định sẽ tắm, cho nên đã chuẩn bị nước ấm cho cô, hơn nữa cô còn dám khẳng định, bữa ăn sáng nhất định hắn cũng đã chuẩn bị xong, đợi cô ra khỏi cái phòng tắm này, sẽ thấy món cháo trứng muối thịt nạc đang bốc khói.
"A......" Cô đột nhiên nhẹ giọng cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng ấm áp, còn ấm hơn nước ấm trong bồn tắm nữa.
......
Một tiếng sau
Tử Thất Thất lưu luyến không rời từ trong nước ấm từ từ đứng lên, bọt nước đột nhiên văng khắp nơi, thủy châu trong suốt lóng lánh từ trên người của cô nhanh chóng chảy xuống. Cô bước chân của mình ra khỏi bồn tắm, sau đó đứng trước gương, muốn cầm khăn tắm lên đặt trên bồn rửa tay, tuy nhiên lại vừa vặn nhìn vào gương trông thấy vết hôn khắp người.
Đột nhiên mặt đỏ bừng, kinh ngạc trợn to hai mắt của mình.
Cái tên khốn kiếp đó lại dám để lại nhiều dấu hôn như vậy? Hơn nữa trên cổ còn hơn mười mấy hai mươi cái, toàn bộ đều rất rõ ràng, ở những nơi không thể che dấu được. Lần này thật mất thể diện, nhất định ba và Mặc Thâm Dạ cũng đã thấy, chỉ là bọn họ ngại cô mất thể diện, nên không có nói ra, không đúng lúc đầu Mặc Thâm Dạ đã nhắc nhở cô. Ôi...... Tại sao lại như vậy? Cô xấu hổ muốn chết rồi đây.
Tử Thất Thất đứng trước gương, quan sát thân thể của mình, sau đó xoay người nhìn sau lưng của mình, bởi vì hình xăm Huyết Long sau lưng, cho nên cũng không thấy rõ vết hôn, thế nhưng khi cô nhìn xuống, thì liền phát hiện bên đùi đều là vết đỏ hồng.
Cô tức giận phẫn uất, vết hôn trên người đại khái bao nhiêu cũng đếm không hết, sau đó dùng sức cầm lấy khăn tắm, bao bọc lại thân thể của mình, âm thầm thề, lần sau...... Lần sau cô nhất định sẽ đem những vết hôn này toàn bộ trả lại trên người của Mặc Tử Hàn.
Chỉ là...... Có lẽ khi anh nhìn thấy những ấn ký này trên người của mình, nói không chừng anh sẽ rất vui vẻ!
Không đúng! Không phải là nói không chừng, mà là khẳng định!
Ôi...... Cô khóc không ra nước mắt!
(T﹏T)~
Ấm ức mở hai chân của mình ra, hướng cửa phòng tắm mà bước đi, nhưng khi hai chân chuẩn bị bước ra, cô lại đột nhiên dừng chân lại, sau đó lùi về phía sau một bước, trở lại đứng trước gương, cũng đem lấy thân thể của chính mình xoay lưng về phía gương, dùng sức quay đầu lại, nhìn hình xăm Huyết Long trên sóng lưng.
Cô chau mày thật sâu, bắt đầu nghĩ ngợi.
Mười hai năm trước Mặc Tử Hàn đặt con chíp vào trên người của cô, vậy anh có thể hay không sẽ để con chíp lại trên người cô? Dù sao thì bảy năm đó cũng không có ai phát hiện, ngay cả chính cô cũng hoàn toàn không biết, vậy thì...... Rất có thể anh sẽ lặp lại chiêu cũ.
Đúng!
Không sai!
Tử Thất Thất lập tức đưa tay về phía sau lưng của mình, hoàn hảo cơ thể của cô tương đối gầy, nên muốn đưa tay sờ lưng cũng dễ dàng hơn. Khi ngón tay của cô di chuyển tới con mắt của Huyết Long, dùng sức ấn xuống, quả nhiên...... Ở bên trong có một vật gì đó cứng cứng.
Tử Thất Thất đột nhiên trừng lớn cặp mắt của mình.
Mặc Tử Hàn đã để lại khi nào vậy? Tại sao cô không có cảm giác gì cả? Cẩn thận suy nghĩ một chút, anh cũng có rất nhiều cơ hội để bỏ về chỗ cũ, tỷ như thời gian cô nằm viện, lúc hôn mê, hoặc là lúc bất tỉnh nhân sự, anh cũng có thể tìm cơ hội khác.
"A......" Cô khẽ cười, cười mình thật ngu ngốc, trên cơ thể mình có vật gì cũng không phát hiện được.
Mặc Tử Hàn thật thông minh, lại đem đồ vật quan trọng như vậy đặt ở nơi đó, hằng ngày anh đều có thể nhìn thấy, hằng ngày đều có thể chạm vào được, hằng ngày đều có thể kiểm tra xem có còn ở chỗ đó hay không, hơn nữa cũng sẽ không bị cô, hay bất luận kẻ nào khác phát hiện. Chỉ là hoàn hảo bị cô tìm được, như vậy thì có thể bắt đầu kế hoạch của cô rồi.
Cũng coi là một chuyện tốt đi!
Dùng sức hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, cô sửa sang vẻ mặt của mình, rồi bước chân của mình ra, hướng cửa phòng mà đi.
"Rắc rắc!" Cửa phòng được mở ra.
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, bàn trà ở trước mặt anh đã để sẵn một chén cháo nóng hổi trứng muối thịt nạc, còn có một đĩa đựng dưa muối. Quả nhiên giống như cô vừa nghĩ vậy, toàn bộ đều rất chuẩn.
"Đã tắm xong? Mau mặc quần áo vào đi, bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu!" Lần này Mặc Tử Hàn dùng lời nói vô cùng dịu dàng, bộ dáng săn sóc giống như một người chồng vậy.
Tử Thất Thất mặc áo ngủ vào, đi tới ghế sofa, ngồi đối diện với anh, hai tay bưng chén cháo nóng lên, dùng muỗng khuấy đều, nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó vui vẻ cười.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng đáng yêu của cô giống y như con nít, lập tức nói: "Anh đã kêu bác sĩ dinh dưỡng xem tình hình sức khỏe cùng thể trạng của em mà lên thực đơn cho ba bữa cơm, về sau em phải theo thực đơn này mà ăn nhé, như vậy rất nhanh sẽ mập lên đó!"
"Em không có gầy!.... Anh đừng thấy em như vậy mà lo lắng cho em, thật ra em rất khỏe mạnh!" Tử Thất Thất vừa ăn vừa oán trách nói.
"Khỏe mạnh? Cao 1m68 chỉ nặng có hơn bốn mươi cân?"
"......" Tử Thất Thất im lặng, sau đó nhỏ giọng lầm bầm nói: "Em đây gọi là thon thả!"
"Nếu như là thon thả, thì cây sậy cũng có thể đi dự tuyển người đẹp, tóm lại bất kể thế nào, em cũng phải tăng lên 50kg!"
"Sao? 50kg àh?"
"Không cho phép có ý kiến, mà phải làm theo!"
Đối với phương diện báo đạo này của anh, Tử Thất Thất cũng không còn lạ gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng đón nhận.