Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 39: Bảo bối, mẹ cho con đi…



Sao đột nhiên nói muốn chuyển nhà?

Hơn nữa mẹ vẫn còn mặc đồng phục nhân viên lại vội vã chạy về, có việc lớn gì sao?

“Mẹ, làm sao vậy? Vì sao đột nhiên muốn chuyển nhà?” Cậu nghi hoặc hỏi.

Tử Thất Thất vẫn còn kích động từ từ bước đến trước mặt cậu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

“Bảo bối, ba con tới bắt chúng ta!”

“Ba? Vậy ba đâu?” Rõ ràng vừa mới nói chuyện điện thoại, sao có thể nhanh tới mức đến đây bắt người?

“Không… Mặc dù mẹ không khẳng định được người kia có đúng là ba con hay không, nhưng mà khi nói chuyện với anh ta mẹ có cảm giác, với những việc mẹ làm, mẹ cho rằng… có thể là anh ta, không, chính là anh ta! Cho nên chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!” Cô hoang mang nói, bắt lấy tay Mặc Thiên Tân, ngay cả đồ đạc cũng không muốn thu dọn, lập tức muốn đi!

“Mẹ”

Mặc Thiên Tân lớn tiếng gọi cô, đôi tay nho nhỏ dùng sức giữ chân cô lại.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người kia? Cái gì mà hình như là anh ta? Có thể là anh ta? Thật là anh ta? Cuối cùng là mẹ có gặp ba hay không?”

“Mẹ không nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhưng mà…” Nhìn thấy người kia, lòng của cô sẽ cực kỳ không yên, sẽ trực tiếp nghĩ đến Mặc Tử Hàn.

“Mẹ, không phải là mẹ quá căng thẳng rồi chứ? Ba không biết mẹ là ai, sao có thể tìm đến mẹ chứ? Hơn nữa ba cũng không biết mình có đứa con trai này, cho nên càng không thể tới bắt chúng ta! Mẹ lại nghĩ nhiều nữa rồi, không sao đâu…” Mặc Thiên Tân bình tĩnh an ủi cô cực kỳ giống một diễn viên chuyên nghiệp.

Thế nhưng sắc mặt Tử Thất Thất vẫn trắng bệch như cũ.

Cô từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, giống hệt con trai, bị huấn luyện viên huấn luyện đến mức cơ thể muốn rã rời ra thành từng mảnh ngay cả một lần kêu đau cũng không có, nhưng mà từ khi có cậu, cô liền biến thành nhát gan, có lẽ bởi mất đi ba mẹ cho nên cô sợ ngay cả cốt nhục duy nhất của mình cũng sẽ mất đi!

Nhưng nhiều năm như vậy, cô luôn ghi tạc trong đầu rằng có một số chuyện không nên nói thẳng, nhưng mà hôm nay có lẽ phải nói ra…

“Thiên Tân…” Bất ngờ cô gọi tên cậu.

“Dạ?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc lên tiếng trả lời, cảm giác được không khí có phần thay đổi.

Tử Thất Thất nhíu mày, khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt khổ tâm nhìn cậu nói: “Thực ra con rất thích có ba… phải không? Thực ra con vẫn luôn đợi ba ra tù… phải không? Thực ra con vẫn luôn muốn ở bên cạnh ba… đúng không? Dù sao con với anh ta…”

“Mẹ” Mặc Thiên Tân chợt cắt ngang lời của cô.

Tử Thất Thất vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, nước mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.

“Nhiều năm rồi, con làm mọi việc vì anh ta, mẹ đều biết, mẹ cũng thấy được… Mặc dù con chưa gặp ba, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng con thích ba đã vượt qua cả thích mẹ, cho nên nếu con muốn sống cùng ba, như vậy… mẹ để con đi tìm ba!”

“Mẹ? Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ không cần con nữa sao?” Mặc Thiên Tân gắt gao nhíu mày, vẻ mặt bi thương, tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo cô.

“Mẹ sao có thể không cần con chứ? Con chính là đứa con trai bảo bối mà mẹ yêu nhất!”

“Vậy lời vừa nãy của mẹ là có ý gì? Mặc dù con thực thích ba, nhưng còn càng thích mẹ hơn… chính là mẹ a!”

Nháy mắt, nước mắt đã ngưng kết lại rồi biến mất…

Đồ bịp bợm!

Rõ ràng từng dạy cậu rằng trẻ con không được nói dối, nhưng mà… cô lại nói dối, trêu chọc cậu gần chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.