Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 76: Cô là... Cô gái không biết liêm sỉ



Nghe Mặc Thiên Tân nói, trái tim Tử Thất Thất cảm giác có chút tội lỗi.

Cậu nói không sai, cô có thể bỏ chạy thành công đều là công lao của cậu, nhưng mà rất kỳ lạ, cậu chẳng qua mới sáu tuổi mà thôi, cho dù thông minh như thế nào cũng không có khả năng suy nghĩ chu đáo đến vậy, chẳng lẽ sau lưng cậu ẩn nấp cố vấn? Nếu thực sự có, vậy người đó là ai?

Phương Lam sao?

"Thiên Tân..." Tử Thất Thất trịnh trọng kêu cậu.

Mặc Thiên Tân chậm rãi quay đầu nhìn cô.

"Con nói cho mẹ, con rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Đến cuối cùng con giấu mẹ cái gì?" Cô thâm trầm hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Mẹ, mẹ cho rằng con sẽ làm cái gì chứ? Mẹ cho là con sẽ giấu mẹ cái gì? Con là con của mẹ, con nghĩ.... tâm tư của con hẳn mẹ là người rõ ràng nhất, không phải sao?" Cậu cũng nghiêm túc trả lại toàn bộ lời của cô, còn hỏi lại.

Tử Thất Thất không nói được lời nào!

Kỳ thực.... Cô biết!

Thế nhưng......

Cô chợt quay đầu, trầm mặc nhìn bên ngoài xe, đôi lông mày nhíu lên không nói gì nữa.

Mặc Thiên Tân nhìn cô đột nhiên thay đổi, không khỏi có chút đắc chí, quả nhiên mẹ tiểu Lam nói đúng, khi mà không trả lời được câu hỏi của mẹ, đem lời mẹ hỏi lại y nguyên, như vậy sẽ lập tức làm mẹ á khẩu.

Chỉ có điều, mẹ thật sự biết cậu nghĩ đến cái gì sao?

Nhìn mẹ ngây ngốc nhưng thực ra là mẹ đang giả ngu sao?

Bách Hiên đang lái xe nghe cuộc đối thoại của hai người, nhăn mày, hai mắt qua gương chiếu hậu nhìn Tử Thất Thất ngồi sau, tâm, có loại cảm giác chua sót.

Chắc chắn cho dù người nào cũng có thể nhìn ra, cô đối với Mặc Tử Hàn là cái loại cảm tình gì.

Từng có một câu nói, cơ thể cô gái là phòng tuyến tình cảm cuối cùng, phá vỡ, mặc kệ dùng phương thức gì, cho dù thô bạo, đều có thể đi sâu vào lòng cô ấy, mà kết quả cuối cùng chỉ có 2 dạng, không phải yêu chính là hận.....

Nhưng giữa hai người còn có một đứa con, cho nên kết quả.... rất rõ ràng!

Loại quan hệ này vĩnh viễn không thể cắt đứt, là không cách nào phai mờ, muốn quên cũng không thể quên được, ngược lại..... Chỉ biết càng để ý càng loạn, càng loạn càng rối rắm, cuối cùng, trở thành bế tắc, chặt chẽ quấn quanh hai người bọn họ.

Như vậy.....Anh phải làm sao bây giờ?

Buông tay?

Không!

Anh không muốn buông tay, anh không được buông tay, anh cũng.... Không thể buông tay!

※※※

Biệt thự Bách gia

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân bước vào trong biệt thự hoa lệ.

Tuy là quen biết bảy năm thế nhưng chỉ có một lần được cứu mới tới đây, mà ngày hôm nay.... Xem như lần thứ hai.

Mà nguyên nhân không đến nơi này.....

"Hiên nhi, con đã về!"

Một phu nhân ăn mặc lộng lẫy từ lầu hai đi xuống, bà trang điểm đẹp đẽ, hai mắt nhìn con trai bảo bối của mình, sau đó chậm rãi chuyển sang nhìn Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân.

Mày cau lại, bà ta giống như nhận ra cô.

"Cô là Thất Thất?" Bà ta lạnh lùng hỏi.

"Vâng, phu nhân!" Tử Thất Thất cung kính trả lời.

"Nó là con của cô?"

"Vâng"

"Đã lớn như vậy sao? Tôi nhớ rõ nó hẳn là đã sáu tuổi?"

"Vâng"

"Thật đúng là vất vả, tuổi còn trẻ mà phải một mình nuôi con, nhiều năm như vậy nhất định rất không dễ dàng?"

"Không, cháu cảm thấy rất hạnh phúc!" Tử Thất Thất trầm giọng trả lời.

"Hạnh phúc?" Phu nhân lặp lại hai chữ này, thoáng mỉa mai nói, "Một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ sao có thể hạnh phúc chứ? Huống chi còn không biết cha đứa nhỏ là ai, thực ra, nếu cô bảy năm trước không có đứa con này, có lẽ...."

"Ai nói cháu không biết ba cháu là ai? Vài ngày trước cháu với ba đã nhận nhau rồi!" Mặc Thiên Tân chợt cắt đứt lời bà ta.

Bách phu nhân hơi nhíu lên lông mày, vẻ mặt bực mình.

"Cháu với ba cháu đã nhận nhau rồi?"

"Đúng vậy a!"

"Cha cháu là ai?"

"Cháu vì sao phải nói cho bà? Bà cụ, bà vì sao lại quan tâm tới chuyện nhà chúng cháu vậy? Chẳng lẽ bà có ý đồ gì sao?" Mặc Thiên Tân biến đổi bất ngờ, trực tiếp dùng lời nói công kích bà ta.

Cư nhiên dám ở trước mặt cậu khi dễ mẹ cậu, quả thực chính là nhổ lông trên đầu hổ... Tìm SHI!

"Mi... Mi nói cái gì? Lão... bà cụ? Xí.... Ý đồ?" Phu nhân cực kỳ sợ hãi, bà ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, một thằng nhóc lại nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy.

"Xin lỗi phu nhân, trẻ con không hiểu chuyện, xin bác đừng để trong lòng!" Tử Thất thất vội vàng kéo Mặc Thiên Tân để cậu đừng nói nữa.

Mặc Thiên Tân rầu rĩ hạ miệng, hai mắt hung hăng liếc trắng bà ta.

Phu nhân giận dữ.

"Ánh mắt đó của mi là thế nào, mi cũng dám đối với ta...."

"Mẹ....." Bách Hiên rốt cục mở miệng, nhíu chặt mày nói, "Bọn họ là khách con mời đến, mẹ có thể nói bớt vài câu được không?"

"Con nói cái gì? Đây là con chỉ trích mẹ sao?"

"Được rồi, con không muốn ầm ĩ với mẹ, Thất Thất, chúng ta đi!" Bách Hiên bực bội nói, lập tức kéo tay Tử Thất Thất đi nhanh lên lầu hai.

Mặc Thiên Tân đi theo sau bọn họ, cố ý dương dương tự đắc xoay người làm một cái mặt quỷ với bà ta.

Phu nhân nổi giận.

"Quả nhiên, cô gái không biết liêm sỉ sinh ra đứa con cũng không biết viết hai chữ nhục nhã thế nào!"

Tử Thất Thất mơ hồ nghe thấy lời cuối cùng của bà ta, hai chân bất giác dừng lại.

Bách Hiên rất rõ ràng kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra, anh lập tức ra sức lôi kéo cô, cường ngạnh đem cô lên lầu, mà Mặc Thiên Tân ở phía sau cũng lộ ra vẻ mặt thâm trầm.

Không biết liêm sỉ?

Vì sao mẹ lại bị nói như vậy? Chẳng nhẽ..... Là vì sinh ra cậu?

......

Phòng khách.

Bách Hiên vội vã kéo cô vào phòng, vẻ mặt không phải nhìn cô, nói, "Xin lỗi, mẹ anh là như vậy, em đừng đem lời của bà để trong lòng."

Không để trong lòng?

Khóe miệng Tử Thất Thất nâng lên, cười nói, "Em không sao, anh không phải xin lỗi!"

Cho dù tức giận thì thế nào, người phụ nữ đó là mẹ của Bách Hiên, là mẹ của ân nhân cô, cô không thể xúc động, cô chỉ có thể nhẫn nại, mà bảy năm trước..... bà ta cũng nói như vậy, lập tức rời khỏi Bách gia, từ nay về sau không tới đây, cũng có thể nói, chính là bởi vì quan điểm của mẹ anh khiến cô không thể yêu Bách Hiên....

Bởi vì mỗi lần nhìn khuôn mặt anh, cô sẽ không tự giác nhớ tới lời mẹ anh nói.

".... Cô gái không biết liêm sỉ...."

Ở trước mặt anh, cô sẽ cảm thấy bản thân rất thấp hèn, sẽ cảm thấy bản thân rất ghê tởm....

"Thất Thất.... hôm nay em ở đây, chờ ngày mai giấy tờ xuất ngoại của Thiên Tân xong xuôi, chúng ta cùng đi Anh quốc!" Bách Hiên nghiêm túc nói chuyện với cô, không nhịn được lại cầm tay cô.

"Anh cũng muốn đi Anh quốc?" Tử Thất Thất ngạc nhiên. "Đương nhiên rồi, em là bạn gái anh, anh đương nhiên cùng đi với em!"

"Thế nhưng còn khách sạn Rich......"

"Không sao, anh sẽ nói với ba anh, để ông tìm người tiếp quản!"

"Thế nhưng em không muốn anh vì em mà vứt bỏ sự nghiệp của mình, hơn nữa quan hệ của chúng ta chỉ có một tháng, còn không đến nửa tháng nữa, em không muốn liên lụy anh!"

"Đây chính là lựa chọn của anh, cũng không phải lỗi của em!"

"Nhưng mà...."

"Không có nhưng mà, anh đã quyết định rồi, bất luận em có thích anh hay không, anh đều muốn đi theo em, anh muốn cùng em đi Anh quốc....Nhất định như thế!" Bách Hiên kiên quyết nói, nắm chặt tay cô.

Nếu như đi Anh quốc mà tình cảm giữa bọn họ sẽ có khả năng chuyển biến tốt, như vậy anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này, dù cho trả giá chính là tiền đồ tươi sáng của mình.....

Tử Thất Thất nhíu mày nhìn anh, làm sao để có thể khiến anh chết tâm đây?

Nên làm như thế nào mới có thể vừa không thương tổn anh, lại có thể khiến anh buông tha cho cô?

Có phương pháp nào vẹn cả đôi đường như vậy không?

"Em.... muốn nghỉ ngơi, có thể chứ?" Cô chuyển đề tài, cũng khéo léo hạ lệnh trục khách.

Trên nét mặt nghiêm túc của Bách Hiên hơi lộ ra tia bi thương, thế nhưng khóe miệng vẫn gợi lên quyến rũ, khẽ nói, "Được, em nghỉ ngơi đi, anh đi giúp em chuẩn bị đồ để xuất ngoại!"

"Cám ơn!"

"Ha ha.... "Anh cười khổ, "Còn khách sáo với anh như vậy làm gì, anh là bạn trai của em mà!"

Bạn trai?

Tim Tử Thất Thất ẩn ẩn có chút đau đớn.

Nhìn Bách Hiên ra khỏi phòng, sau đó trên mặt lộ ra nét ưu thương.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Một bộ tâm sự tầng tầng lớp lớp?" Mặc Thiên Tân chợt mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như đang lo lắng cho cô.

"Mẹ không sao, có thể là có chút mệt mỏi!" Tử Thất Thất lại miễn cưỡng cười.

"Vậy không bằng thừa dịp, ở chỗ nào hảo hảo tắm rửa, mẹ đã mấy ngày không có tắm rồi, trên người có lẽ đã bốc mùi mốc meo hết!"

"Mẹ mốc meo? Con không phải cũng không có tắm sao?"

"Con không giống với mẹ, con là đàn ông, mùi trên người con là mùi của đàn ông!"

Tử Thất Thất đổ mồ hôi

"Được rồi, giờ mẹ đi tắm, con ngoan ngoãn ở trong phòng này, không được làm cái gì, đã biết chưa?" Cô nghiêm trọng nhắc nhở.

"Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con xin thề không có làm bất cứ cái gì!" Mặc Thiên Tân ngoan ngoãn gật đầu, một bộ nhu thuận.

Tử Thất Thất nhẹ vuốt đầu cậu, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Mặc Thiên Tân cười mờ ám, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, nhấn vào một dãy số.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.