Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 94: Bất ngờ xảy ra tai nạn, Mặc Tử Hàn bị thương nặng



Trước cửa toilet.

Tử Thất Thất vội vàng mở cửa toilet nữ ra, nhanh chóng bước vào, Mặc Tử Hàn phía sau lại đột nhiên túm lấy tay cô.

Cô quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm anh.

Để làm chi?

Hôn cũng hôn, còn muốn nuốt lời?

Cô dùng đôi mắt để biểu đạt tiếng lòng của mình.

Mặc Tử Hàn hoàn toàn không thấy bất kỳ biểu tình của cô, bàn tay to kéo cô lại, đem chân cô kéo ra ngoài, trực tiếp tới cánh cửa bên cạnh.

Tử Thất Thất trợn to hai mắt!

Nam.... Nam.... Toilet nam?

Chỉ thấy những đồng bào nam đứng ở toilet nam khiếp sợ nhìn Tử Thất Thất một thân lửa đỏ, toàn bộ nhanh nhẹn bưng kín cùng một cái địa phương, sau đó rất nhanh kéo khóa, cuối cùng vội vàng chạy ra khỏi nơi này.

Trong nháy mắt, trong toilet không có một bóng người, còn mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc từ phía sau........

"Sao lại thế này, cô gái kia làm sao vào toilet nam?"

"Làm tôi giật cả mình!"

"Hơn nữa còn mặc một thân màu hồng, cô ta là biến thái sao?"

"Bất quá bộ dáng cũng không tệ lắm!"

"......"

Tử Thất Thất nghe tiếng nghị luận càng ngày càng mơ hồ kia, còn có Anh văn cô nghe không hiểu, cả người tựa như phong hoá ngơ ngác đứng tại chỗ.

Biến thái?

Không nghĩ tới cô có một ngày bị người ta gọi là biến thái, hình tượng a...... Hình tượng của cô toàn bộ bị hủy.......

Mà Mặc Tử Hàn đứng bên cạnh cô, hai mắt rất nhanh quét hết toilet, trên cao chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, từ cánh cửa bên ngoài thì không còn lối khác.

Nháy mắt, mày nhíu lại càng chặt.

"Cô đi vào nhanh một chút!" Anh ra lệnh nói liền lôi kéo cô đi tới một gian nhà vệ sinh, cũng đẩy cô vào.

Tử Thất Thất lăng lăng đứng ở bên trong, nhìn lưng Mặc Tử Hàn.

Kỳ quái!

Anh ta làm sao vậy? Anh ta đang khẩn trương cái gì? Chẳng qua là nhà vệ sinh, không cần một bộ đại họa lâm đầu chứ?

Bất quá, anh ta có nhìn lén không?

Để đảm bảo, Tử Thất Thất cẩn thận đóng cửa lại, chỉ chửa ra một cái khe nhỏ, sau đó mới yên tâm giải quyết vấn đề.

Ngoài cửa

Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa toilet, bắt đầu có chút bất an.

Vừa rồi anh thật sự cảm giác được có người theo dõi anh, nhưng mà, trừ Kim Hâm ra, không có bất kì ai biết anh tới Anh quốc, làm sao có thể có người đã bắt đầu giám thị anh nhanh như vậy?

Đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn hai mắt!

Anh lại quên mất một người trọng yếu nhất.... Bách Vân Sơn, ông ta cũng biết hành tung của anh, ông ta biết anh tới Anh quốc, sẽ không phải là ông ta đang âm thầm làm gì chứ?

Đáng chết!

Vậy mà tính sai! Anh hẳn là mang thêm vài người đi theo mới đúng, nhưng là bây giờ....

"Cô tốt hơn chưa!" Anh khẩn trương lạnh lùng hỏi.

"...." Bên trong không có bất kỳ thanh âm nào.

Mặc Tử Hàn mày nhíu lại chặt, thúc giục nói, "Nhanh lên một chút!"

Tử Thất Thất không nhanh không chậm mặc lại y phục, nhẹ nhàng phủi miệng, hoàn toàn không để ý đến anh thúc giục, còn cố ý thả chậm tốc độ.

Tuy rằng không biết anh vì cái gì gấp gáp, nhưng mà cứ để anh ta gấp gáp đi, cũng nên làm cho anh ta rối rắm chút.

"Tử Thất Thất, cô đừng có mà chậm chễ, tôi cảnh cáo cô, nếu không ra, tôi liền vào!"

Nghe thanh âm vội vàng của Mặc Tử Hàn ở ngoài cửa, Tử Thất Thất sớm đã giải quyết xong chuyện, cũng đã mặc quần áo xong, cô cố ý bày ra bộ dáng đắc ý, chờ anh đi vào.

Rốt cục, Mặc Tử Hàn không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên xoay người mở cửa ra, nhíu mày tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý của Tử Thất Thất.

"Đi nhanh!"

Anh ra lệnh nói liền lôi kéo tay cô, vội vã hướng cửa phòng rửa tay đi.

Tử Thất vốn còn tưởng rằng anh ta sẽ tức giận, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại không khỏi nghi ngờ.

Rốt cuộc làm sao vậy?

Tại sao đột nhiên trở nên kích động như vậy? Tại sao gấp gáp như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng rõ ràng vừa mới còn tốt a? Làm sao lại đột nhiên xảy ra sự cố chứ?

Mặc Tử Hàn kéo cô đi tới cửa phòng rửa tay, bàn tay to nắm tay cầm, vặn trái vặn phải, thế nhưng không thể lay chuyển.

"Đáng chết!" Anh mắng.

Cư nhiên bị khóa! Là bị khóa lúc nào? Anh rõ ràng vẫn chú ý đến cái cửa.

Tử Thất Thất nhìn cánh cửa không cách nào mở ra, tâm càng nghi hoặc.

Làm sao lại bị khóa chứ?

Sẽ không phải lại là Mặc Thiên Tân giở trò đi? Nhưng là..... Sắc mặt Mặc Tử Hàn rất khó coi, giống như thật sự có đại sự sắp xảy ra.

Không khỏi khẽ mấp máy môi, muốn hỏi, nhưng trước khi phát ra thanh âm, tâm lại cho rằng đây là mưu kế, có lẽ anh ta chỉ làm bộ kích động, sau đó làm cho cô nghi ngờ mở miệng nói chuyện.

Không được, không thể trúng kế!

Nhưng là, chuyện lại hoàn toàn khác so với sự tưởng tượng của Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn trở nên càng ngày càng nôn nóng, anh bắt đầu dùng thân thể xô cửa, kích động dùng chân đá cánh cửa, mà đột nhiên..... Mặt dưới khe cửa có người ném vào một thứ gì nhỏ màu đen, còn mơ hồ phát ra tiếng "đích, đích"

Tử Thất Thất nghi hoặc vừa định muốn ngồi xổm người xuống, nhặt lên tra xét.

Mặc Tử Hàn đột nhiên kinh hãi.

"Chạy mau!"

Anh lớn tiếng hét ra hai chữ này, bắt cô cấp tốc chạy vào tận cùng bên trong toilet, xoay tay đóng cửa một gian lại, sau đó gắt gao ôm lấy cả người của cô.

Tử Thất Thất vẫn còn nghi hoặc thần trí chưa có trở về, chỉ nghe.....

"Ầm" Một tiếng vang thật lớn

Trong toilet đột nhiên nổ mạnh, tất cả các gian đều nát bấy, sương khói tràn ngập, mùi mọi thứ bị đốt cũng nhanh chóng lan tràn, đồng thời vòi nước cũng toàn bộ hỏng, nước tùy ý phun tung toé, rất nhanh tưới tan sương khói nồng đậm.

Tử Thất Thất mới ý thức tới sự việc là thế nào.

Thì ra Mặc Tử Hàn gấp gáp như vậy là ý thức được nguy hiểm, sắc mặt kích động kia, bộ dáng khẩn trương như thế, động tác thô bạo như vậy, toàn bộ đều là thật, căn bản không phải là giả vờ, mà nguy hiểm trong nháy mắt kia, anh ta dĩ nhiên ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô.

Tại sao......

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Tại sao anh ta phải bảo vệ cô?

Tử Thất Thất ngơ ngác từ trong ngực Mặc Tử Hàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn trước mắt, sau đó tầm mắt rơi vào Mặc Tử Hàn đang hôn mê.

"Uy..... Uy....... Uy......" Cô nhẹ giọng kêu anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy thân thể anh.

Cả người Mặc Tử Hàn không có sức lực, té ngã trên người của cô.

Tử Thất Thất nháy mắt kích động, hai tay dùng sức lay anh, lớn tiếng nói, "Mặc Tử Hàn anh tỉnh cho tôi, anh tỉnh a..... Anh làm sao vậy? Anh mau tỉnh.... Mở mắt ra.... Nhanh lên, nhanh lên.....nhanh lên....."

Cô không ngừng kêu anh, không ngừng lay anh, nhưng cặp mắt kia chính là không chịu mở nhìn cô một cái.

Nước mắt lập tức từ vành mắt chảy ra, cô khóc ôm lấy thân thể anh. Nhưng là đột nhiên.....

Bao trùm khắp lưng anh có cái gì đó nong nóng dinh dính.

Là cái gì?

Là vật gì?

Cô buông thân thể anh ra, nhìn hai tay của mình.

Máu đỏ tươi nhuộm đầy hai tay cô, cả bàn tay đều là máu của Mặc Tử Hàn.....

"Không.... Đừng....." Cô run rẩy nói, lập tức nhớ tới xe cấp cứu, đúng, phải tìm bác sĩ.

Nhanh chóng tìm điện thoại trên người Mặc Tử Hàn, nhưng ngón tay bấm phím lại đột nhiên dừng lại.

Cô phải gọi cho ai, điện thoại cấp cứu của Anh quốc là bao nhiêu? Là120 sao? Giống với Trung Quốc sao? Nhưng cho dù vậy cô cũng không biết nói tiếng Anh.

Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Có ai có thể giúp cô gọi xe cấp cứu tới không? Có ai có thể giúp cô tìm thầy thuốc đến?

"Cứu mạng.... Cứu mạng..... Cứu mạng...... Có người hay không có thể giúp tôi gọi xe cấp cứu? Có người hay không có thể tìm thầy thuốc tới? Có người hay không...... Có người hay không tới cứu cứu anh ấy...." Cô hô to, ôm chặt thân thể Mặc Tử Hàn.

"Đừng chết.... Đừng chết a.... Đừng chết.... Tôi van xin anh, ngàn vạn đừng chết.... Mặc Tử Hàn, tôi van xin anh.... Tôi van xin anh...."

Nước mắt cô không ngừng chảy xuống, hai tay không ngừng ôm chặt, sợ mình lơi lỏng khí lực, linh hồn Mặc Tử Hàn sẽ thoát ly thân thể anh.

"Ba - Mẹ"

Đột nhiên nghe được thanh âm Mặc Thiên Tân, Tử Thất Tất kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Tân cùng tài xế đón bọn họ ở sân bay.

"Điện hạ!"

Người người đàn ông kia nhanh chóng đến trước mặt bọn họ, lập tức ôm lấy thân thể Mặc Tử Hàn.

Tử Thất Thất cũng đứng lên theo, nhưng đau đớn kịch liệt dưới chân làm cho cô đứng không vững.

"Mẹ!" Mặc Thiên Tân dùng khí lực nho nhỏ của mình đỡ lấy thân thể cô, lo lắng hỏi, "Mẹ không sao chứ?"

"Mẹ không sao, mau cứu Mặc Tử Hàn, mau dẫn anh ấy đi bệnh viện." Tử Thất Thất hoàn toàn không để ý đau đớn dưới chân, đi theo bọn họ từng bước vội vàng.

Đây hết thảy đều là lỗi của cô, nếu như cô nhanh nói ra, có lẽ có thể tránh được chuyện này, nếu cô không đi toilet, nhịn một chút, nhẫn nại về nhà thì tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện này.

Toàn bộ đều là lỗi của cô.....

Nhưng là tại sao? Tại sao anh ta phải bảo vệ cô chứ?

Ngu ngốc.... Ngu ngốc..... Nếu đã không thích cô, cũng đừng cứu cô....

Mặc Tử Hàn..... tên ngốc này....

Đại ngốc....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.