Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 96: Cái người nào đó, chính là người này.......



Sau một ngày một đêm

Phòng bệnh VIP

Vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, kết cấu kiểu nhà ở nhưng lại tràn ngập mùi nước khử trùng. Mặc Tử Hàn bình tĩnh nằm ở trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai mắt khép lại, mà ở bên cạnh anh, Tử Thất Thất lẳng lặng ngồi ở trên ghế, theo dõi sắc mặt anh chuyển dần sang hồng nhuận.

Bỗng nhiên....

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ run run, mơ hồ chau lên, tâm Tử Thất Thất lập tức khẩn trương lên, thân thể khẽ dựa vào anh, theo dõi hai mắt nhắm chặt của anh.

"Mặc Tử Hàn? Anh đã tỉnh chưa? Tỉnh sao?" Cô khẩn trương rồi lại nhẹ giọng kêu lên.

Mặc Tử Hàn đang mê man mơ hồ nghe được thanh âm của cô, anh dùng lực mở hai mắt mệt mỏi của mình, tầm mắt từ mơ hồ chậm rãi chuyển biến rõ ràng, cuối cùng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện đã xảy ra trong toilet.

Nhẹ nhàng mở ra đôi môi khô khốc, nói, “Cô.... Không có sao chứ?"

Nghe được câu nói đầu tiên của Mặc Tử Hàn, nước mắt Tử Thất Thất nháy mắt hiện lên, lại một lần nữa trong hốc mắt chảy xuống.

Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt cô không ngừng chảy xuống, trái tim cũng co rút đau đớn, dùng sức giơ lên tay phải vô lực của mình, nhẹ nhàng chạm vào hai má cô, lau những giọt nước mắt cô rơi xuống, sau đó lại mở miệng nói, "Làm sao vậy? Khóc cái gì? Nơi nào đau sao?"

"Ô....." Tử Thất Thất cố nén tiếng khóc, đột nhiên tan vỡ, oa một tiếng gục bên giường, giống như một đứa trẻ cao giọng khóc lớn.

"Đồ ngốc.....Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc.....Anh là đại ngốc,đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc....... Tại sao? Tại sao muốn cứu tôi, tại sao lại quan tâm tôi, tại sao đối với tôi như vậy? Anh rõ ràng chính là một trứng thối, anh có thể tự bảo vệ mình, anh có thể dùng tôi làm lá chắn bảo vệ mình, nhưng anh tại sao..... tại sao? Tại sao Tại sao Tại sao Tại sao...... Tại sao lại ôm lấy tôi?" Cô lớn tiếng oán trách, lớn tiếng chất vấn, lớn tiếng kêu to, đồng thời cũng lớn tiếng khóc.

Tại sao người đàn ông này khi vừa tỉnh dậy đã quan tâm cô? Không phải nói cô là con rối của anh ta sao? Nếu là con rối, cũng đừng có lo lắng cho cô, đừng nói những lời này, đừng cho trái tim đã chết của cô lại một lần nữa sống lại. Cô đã không tin đàn ông nữa, cô không cần đàn ông nữa, nhưng người đàn ông này anh ta.... Tại sao muốn lay động nội tâm đã đóng kín của cô.

Thật sự đáng ghét, giống như anh ta là người đàn ông đáng ghét nhất trên thế giới, rõ ràng chính là một ma quỷ, rõ ràng chính là một ác ma, suốt ngày đêm nghĩ chuẩn bị chơi đùa cô thế nào, trêu cợt cô, tuy nhiên vào thời khắc nguy hiểm nhất lại làm ra chuyện tình làm cho người ta không tưởng được.....

Trước sau mâu thuẫn như vậy, cô không rõ, anh ta tại sao muốn như thế?

"Đừng cứu tôi a, tôi không cần anh cứu..... Anh trứng thối này..... Trứng thối....." Tiếng khóc của cô dần chuyển thành mắng.

Mà Mặc Tử Hàn nằm trên giường bệnh, khẽ nghiêng đầu nhìn bả vai không ngừng run rẩy của cô, nghe lời oán trách cùng với tiếng khóc càng ngày càng lớn của cô, chẳng biết tại sao, co rút đau đớn ở trái tim biến mất, ngược lại khóe miệng của anh vui vẻ giương lên.

Lần đầu tiên anh phát hiện, tiếng khóc của phụ nữ lại động lòng người như vậy.... Bất quá, tại sao lúc đó lại dùng bản thân để bảo vệ cô cơ chứ?

Khi mà nhìn thấy quả bom kia, đầu óc của anh thật giống như trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu chính là không muốn cô chết, không muốn cô bị thương, mà thân thể của anh cũng đi theo ý nghĩ này đem cô ôm chặt lấy, liều mạng bảo vệ cô.

Rốt cuộc vì sao anh phải làm như vậy chứ?

Anh cũng không biết tại sao.....

Bất quá bây giờ hai người cũng không có chuyện, còn sống trên thế giới này, cho nên vẫn là có thể chứng minh, hành động trong lúc đó.... Là chính xác.

"Đừng khóc....." Anh nhẹ giọng nói, bàn tay to bao trùm trên đầu cô.

Mặc dù tiếng khóc này rất mỹ diệu, nhưng quả nhiên vẫn còn quá ầm ĩ.

"Ô......... A ô........ A a ô........."

Càng được an ủi, ngược lại tiếng khóc Tử Thất Thất càng thêm vang dội, cô giống như là đứa trẻ vừa mới ra đời, đem hết toàn lực cao giọng khóc lớn.

Chân mày Mặc Tử Hàn phiền não nhăn lại, bàn tay to tại đỉnh đầu của cô tuỳ tiện xoa nhẹ mấy cái, oán trách nói, "Ầm ĩ muốn chết, đừng khóc....... Đừng khóc nữa!"

Thật không biết nước mắt cô gái này từ nơi nào chảy xuống, tại sao lại có nhiều như vậy?

"Ô.........Ô ô......... A a a Ô........"

"Tử Thất Thất cô có thể ngừng khóc chưa? Phiền muốn chết.... Ầm ĩ muốn chết....." Mặc Tử Hàn không ngừng oán trách, bàn tay to bao trùm ở đỉnh đầu cô không ngừng loạn, đem mái tóc dài của cô làm cho lộn xộn.

"Không cần anh lo cho tôi, trứng thối" Tử Thất Thất khóc lớn, dùng sức vung tay anh ra.

Tay Mặc Tử Hàn vốn không có lực, bị cô vung lên như vậy, toàn bộ cánh tay đều bay ra ngoài, sau đó cũng kéo thân thể của anh.

"A...." Anh đau đớn kêu lên, phía sau lưng đau đớn nóng rát.

"Làm sao vậy? Vết thương đau sao? Là tôi làm sao? Anh không sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ tới nhìn anh không?" Nước mắt của Tử Thất Thất nháy mắt dừng lại, kích động nói, nhưng là luống cuống tay chân không biết phải làm sao bây giờ?

Mặc Tử Hàn nhìn cô nước mắt ràn rụa, rồi lại lo lắng kích động, trong lòng không khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn sau lưng cũng dường như biến mất hơn phân nửa.

"Chỉ cần cô không khóc, tôi liền không có việc gì!" Anh trêu ghẹo nói.

Tử Thất Thất tay chân rối loạn nháy mắt dừng lại, hai mắt tràn đầy nước mắt hung hăng trừng mắt nhìn anh nhưng lại gắt gao cắn môi dưới của mình, ngoan ngoãn nhẫn nại không cho nước mắt rơi xuống.

Tại sao phải khóc chứ? Cô dĩ nhiên lại bởi vì lo lắng người đàn ông này mà gào khóc?

Bất quá nước mắt chính là không tự chủ rớt xuống, không cách nào khống chế.

Bỗng nhiên trong lúc đó, không khí giữa hai người trở nên có chút xấu hổ, hơn nữa không khí thật giống như cũng trở nên càng ngày càng nóng bức, gò má trước mặt Tử Thất Thất bắt đầu phiến hồng.

Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc lóc của cô, chân mày hiện lên vẻ lo lắng.

"Ví tiền của tôi đâu? Ở nơi nào?" Anh đột nhiên hỏi.

"Hả? Ví tiền?" Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, lập tức nhìn về phía tủ đầu giường nói, "Ở đây...."

"Đưa cho tôi!" Anh đưa tay phải ra.

Tử Thất Thất cầm cái ví da màu đen đặt vào trong tay anh.

Mặc Tử Hàn mở ví ra, lấy một cái chìa khóa nhỏ ở bên trong. Chỉ thấy anh đem cái chìa khóa nhỏ ấy cài vào trong lỗ khóa nhỏ ở còng tay, nhẹ nhàng quay một cái, còng tay "rắc" một tiếng mở ra, từ cổ tay mảnh khảnh của Tử Thất Thất rơi xuống.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn bàn tay được phóng thích. "Này..... Tại sao? Tại sao muốn thả tôi ra?" Cô khó hiểu hỏi.

"Bởi vì rất không thuận tiện!" Mặc Tử Hàn băng lãnh trả lời.

"Không thuận tiện?"

"Đúng vậy, tôi hiện tại nằm ở nơi này không thể lộn xộn, mà cô cũng không thể vẫn ngồi ở chỗ đó chăm sóc tôi, cho nên tôi mở lòng từ bi thả cô ra, nếu cô muốn chạy trốn thì thừa dịp tôi nhập viện trong khoảng thời gian này, bất quá.... Chờ vết thương của tôi tốt lên, tôi nhất định sẽ bắt cô lại!" Anh nhẹ giọng nói, hai mắt lạnh như băng lộ ra kiên định.

Hiện tại chính là vạn bất đắc dĩ, nhưng là anh cũng không nói qua sẽ buông tay, chẳng qua là tạm thời để cô tách khỏi mà thôi, rất nhanh...... Rất nhanh anh sẽ lại bắt được cô, đem cô giam tại bên cạnh.

Tử Thất Thất nhìn tay phải mình được tự do,từ lúc cái khóa tay lạnh như băng từ cổ tay của cô rơi ra, cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng là..... Tại sao trái tim lại lập tức nặng nề?

Không muốn được phóng thích, không muốn được cởi còng tay, cô vậy mà..... muốn cùng anh tiếp tục ở chung một chỗ.....

"A...." Cô cười khẽ, trên mặt tung bay nụ cười xinh đẹp.

Mặc Tử Hàn nhìn cô, cau mày nói, "Cô cười cái gì? Được tháo còng tay vui vẻ vậy sao? Cô muốn chạy thoát khỏi tôi?"

"Đúng vậy a, tôi rất vui, vô cùng vui, hơn nữa vui đến mức hận không thể cầm lấy cái loa nói cho toàn bộ thế giới tôi tự do, nhưng mà...."

"Nhưng mà?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc.

Nụ cười xinh đẹp trên mặt Tử Thất Thất càng thêm rực rỡ, hai mắt cô khẽ hạ xuống, nhìn chân phải của mình nói, "Nhưng mà cho dù tôi muốn chạy cũng không được nữa, bác sĩ nói tôi mặc dù thương không nặng, chẳng qua xương bị nứt, phải lưu lại quan sát hai ngày, dĩ nhiên.... Trung Quốc còn có câu tục ngữ: Thương cân động cốt nhất bách thiên! Xem ra.... Tôi đây trong vòng một trăm ngày cũng không có biện pháp chạy trốn, nên làm cái gì bây giờ? Thật là hỏng bét a......"

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nghe cô nói, hai mắt theo tầm mắt cô nhìn chân phải bị thạch cao bao chặt kia.

"Này.... Đây là có chuyện gì? Cô bị thương?" Anh rõ ràng liều mạng như thế bảo vệ cô, nhưng lại còn làm cô bị thương?

"Làm phiền người nào đó liều chết cứu giúp, tuy rằng mạng của tôi xem như đảm bảo, nhưng mà khi người nào đó nhào về phía tôi, chân bất hạnh bị cái thân thể nặng nề kia ngăn chặn, hơn nữa cũng bởi vì người nào đó bắt tôi đi đôi giày cao gót cao mười phân, cho nên mắt cá chân của tôi cũng bị lệch, mang đến bộ dáng hiện tại này, cho nên..... Nếu tôi có cơ hội gặp lại được người nào đó kia, tôi nhất định sẽ cảm tạ hắn, nhưng đồng thời cũng muốn làm cho hắn hướng về phía tôi nói xin lỗi!"

Tử Thất Thất nở nụ cười chuyên nghiệp nói, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Tử Hàn.

Cái người nào đó, chính là người này........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.