Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Chương 99: Xin ta đi, nếu ngươi xin ta..... Ta sẽ thả hắn!



Mặc Tử Hàn nghe xong báo cáo của Kim Hâm, mày nhíu lại càng thâm thúy.

Bách Vân Sơn tuy rằng khôn ngoan nhưng hẳn là sẽ không tự mình lộ liễu đi làm loại sự tình này, xem ra nhất định là có người đang âm thầm trợ giúp ông ta, cũng bảo vệ ông ta, cho ông ta dũng khí đi làm chuyện này, như vậy..... Người kia sẽ là ai?

Sẽ là người nào trong bảy người đây?

"Kim Hâm!" Hắn chợt lạnh lùng kêu.

Kim Hâm lập tức cúi đầu đáp lại, "Có, điện hạ!" Mặc Tử Hàn cầm lấy bản vẽ bên cạnh đưa cho hắn nói, "Anh đi điều tra ai là người chế tạo thứ này!"

"Vâng!" Kim Hâm tiếp nhận bản vẽ, lập tức xoay người rời đi.

Bên trong gian phòng nháy mắt yên lặng, Mặc Tử Hàn cau mày suy nghĩ kẻ chủ mưu chuyện này, mà Tử Thất Thất vẫn khiếp sợ nhìn anh, hồi tưởng lời bọn họ vừa nói.

Tin tức là Bách Vân Sơn truyền ra?

Bọn họ nói chính là tin tức gì?

Mặc Tử Hàn đem bức tranh vừa vẽ cho Kim Hâm, bảo hắn điều tra, vậy thì hai sự kiện này là có liên quan với nhau, như vậy ý tứ chính là nói sự kiện nổ lần này là Bách Vân Sơn một tay sắp đặt? Cho dù không phải, cũng cùng ông ta có quan hệ đi? Như thế..... Nếu Bách Vân Sơn bị hắn bắt được hắn nhất định sẽ.....

"Anh sẽ giết ông ta sao?" Cô không đầu không đuôi đột nhiên chất vấn.

Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía cô.

" Anh sẽ giết Bách Vân Sơn sao? Ông ta cùng chuyện này có liên quan đúng hay không? Anh muốn bắt ông ta sao? Anh muốn giết ông ta sao? Anh muốn làm gì ông ta?" Tử Thất Thất kích động hỏi, hai tay không nén nổi gắt gao bám lấy cánh tay anh.

Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, hai mắt hơi hơi buộc chặt.

"Cô vì sao quan tâm ông ta như vậy? Bởi vì.....Ông ta là bố Bách Hiên?"

Tử Thất Thất bám lấy hai tay của anh đột nhiên chấn động.

Lần trước dùng điện thoại của anh gọi điện cho tiểu Lam, chính là nhắc tới Bách Hiên, anh liền tức giận, nếu cô nói đúng, anh có thể hay không càng tức giận, như vậy cô có phải hay không đem sự việc làm cho càng nguy hơn? Nhưng mà..... Nếu anh thật sự làm hại Bách Vân Sơn thì làm sao bây giờ? Cô có thể ngồi yên không để ý đến sao?

Chợt, cô hít sâu một hơi, sau đó kiên định nói, "Đúng, anh nói không sai, bởi vì ông ta là ba của Bách Hiên, cho nên tôi sẽ đặc biệt quan tâm ông ta, lưu tâm ông ta, nhưng cũng là bởi vì Bách Hiên là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không có cách nào đối với chuyện của anh ta mà bàng quan chẳng quan tâm!"

"Vậy thì tôi đâu?"

Mặc Tử Hàn chụp lấy lời của cô chất vấn, cũng chưa tức giận như trong tưởng tượng của cô, mà là vẻ mặt nghiêm túc.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh nghi hoặc nói, "Anh?"

"Đúng vậy, tôi hiện tại cũng là ân nhân cứu mạng của cô, nếu có một ngày tôi cũng gặp nguy hiểm, cô có thể hay không cũng quan tâm tôi như vậy, hơn nữa không có cách nào bỏ mặc tôi không dòm ngó tới?"

Tử Thất Thất trừng lớn hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của anh.

Sau khi suy nghĩ cô mới hơi mở hai phiến bạc môi, nhẹ giọng rồi lại kiên định nói, "Tôi sẽ!"

" Vậy nếu tôi không phải ân nhân cứu mạng của cô, cô sẽ không làm như vậy sao?" Anh truy hỏi sâu thêm.

"...." Tử Thất Thất bỗng nhiên trầm mặc.

"Trả lời tôi!" Hắn thúc giục.

"...." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc như cũ, mày gắt gao cau lại.

Nếu anh không phải ân nhân cứu mạng của cô, nếu quan hệ giữa bọn họ từ trước vụ nổ, như vậy.... Tại cái thời điểm kia, cô nếu từ trong miệng người khác nghe đến anh nguy hiểm, cô sẽ có tâm tình gì?

Bình tĩnh?

Điều đó không có khả năng.....

Vui vẻ?

Này càng không thể....

Như vậy còn lại không phải chỉ có lo lắng sao?

"Tôi không biết!" Cô tránh trả lời cái này, không dám đối mặt với tâm giờ này khắc này không ngừng rung động của mình.

Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, mày cùng vành mắt buộc chặt, hai tay chậm rãi nắm thành quả đấm, trong lòng không hiểu nảy lên một cỗ tức giận.

Anh muốn nghe không phải đáp án như thế, mà anh muốn..... Là vị trí độc nhất vô nhị trong lòng cô.

"Xin tôi đi....." Anh lạnh lùng mở miệng, âm trầm nói, "Nếu cô xin tôi, tôi có thể sẽ suy nghĩ bỏ qua cho Bách Vân Sơn một mạng!"

"Cái gì? Xin anh?" Tử Thất Thất giật mình.

" Đúng vậy...." Mặc Tử Hàn trên mặt lạnh lùng một lần nữa bịt kín tà ác vốn có, giống như ma quỷ từ trong địa ngục đi ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, tà ác nhìn hai mắt của cô, lạnh lùng nói, "Dùng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp này của cô nói cầu xin tôi, sau đó dùng thân thể dụ người này của cô làm trao đổi, đem thân thể cô đều hiến cho tôi.... Nếu cô có thể làm như vậy, tôi đồng ý với cô, tuyệt đối sẽ không chạm vào một sợi lông của Bách Vân Sơn, kể cả Bách Hiên, toàn bộ người trong nhà ông ta, tôi cũng không động...."

"Thế nào?" Anh tà mị nói, cơ thể hơi di chuyển tới gần cô.

Cả người Tử Thất Thất cứng đờ, bên tai không ngừng vang vọng lời anh vừa nói.

Dùng miệng của cô khẩn cầu? Dùng thân thể của cô làm trao đổi? Đem cả người cô đều hiến cho hắn? Anh muốn biến cô thành món đồ chơi chuyên chúc sao? Anh là muốn cô thần phục anh, nghe lời anh, tùy anh sắp xếp sao? Hay là.... Anh mãnh liệt tham lam muốn giữ lấy như vậy là xuất phát từ thích?

Thích?

Thích...?

Đột nhiên trong lúc đó cảm thấy đặt anh ở trong người là nực cười cỡ nào, anh như thế nào có thể sẽ thích cô chứ? Trước không phải đã nói rành mạch sao? Cô chính là món đồ chơi của anh.

Cô ở đây tự mình đa tình cái gì?

Nhưng là.... Hành động này của anh giải thích như thế nào?

Rối loạn.... Hảo phiền....

"Sao không nói? Còn muốn tôi cho cô thời gian suy nghĩ sao?" Mặc Tử Hàn không hề kiên nhẫn lại mở miệng.

"Tôi...." Tử Thất Thất rối loạn do dự.

Bỗng nhiên, mi tâm Mặc Tử Hàn cau chặt, uy hiếp nói, "Nếu cô không chiếu theo lời tôi làm, tôi dứt khoát hiện tại tìm người đi ám sát Bách Vân Sơn, thuận tiện cũng đem người nhà ông ta tuẫn táng, dù sao tôi hiện tại người đang ở Anh quốc, cho dù bên kia xảy ra chuyện, hẳn là có thể dễ dàng thoát thân."

"Đừng!" Tử Thất Thất kinh hoảng hô to, "Anh đừng làm hại người một nhà bọn họ, tôi van cầu anh, như vậy có thể chứ?"

"A... Đây là thái độ cầu người của cô sao? Tôi thấy thế nào cũng không thấy chút thành ý chứ? Cô phải có thành ý một chút mới được, biết không?" Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên độ cong tà ác, ngón tay hơi di chuyển dưới cằm cô, đụng vào môi của cô.

Rất rõ ràng, cái gọi là thành ý của anh đều biểu hiện ở trên động tác.

Anh muốn hôn!

Hai mắt Tử Thất Thất hung hăng trừng mắt anh.

Một giờ trước hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở trên giường vẽ tranh, một buổi tối trước hắn vẫn mở hai mắt lo lắng cô quan tâm người đàn ông của cô, mà ở phòng cấp cứu trước khi phẫu thuật, hắn một người vì bảo vệ cô mà không tiếc hy sinh bản thân, thế nhưng hiện tại.... Hắn đúng là trứng thối hèn hạ vô sỉ hạ lưu.

Hắn tính cách âm tình bất định khiến cô không thể đoán được tâm của hắn, càng xem không hiểu người của hắn.... Quên đi, hà tất tự tìm phiền não? Đoán không ra liền không đoán, xem không hiểu thì không nhìn, nếu chỉ cần đi làm theo lời hắn, là có thể để người một nhà Bách Hiên bình an, như thế.... Cô cớ sao mà không làm?

Dùng một mình cô đổi lại nhiều người an toàn như vậy, cô quả thực chính là kiếm lời lớn....

"Ha ha....." Cô bỗng nhiên gợi lên dáng tươi cười xinh đẹp nhất, dùng hai đầu gối quỳ gối trên giường, cơ thể chậm rãi hướng về phía anh, mà hai mắt trong vắt ngạo mạn nhìn anh, nhẹ giọng rồi lại quật cường nói, "Tôi van xin anh, Mặc tổng.... Van cầu anh.... Đừng thương tổn người một nhà Bách Hiên, có thể chứ?"

Cô nói xong liền dán lên môi anh, giống như chuồn chuồn lướt nước đụng vào, hơi dừng lại, sau đó chậm rãi rời đi môi anh, kết thúc việc hôn này.

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô.

Tuy rằng cái hôn này thanh nhẹ, chỉ là môi cùng môi đụng vào, thế nhưng không hiểu chính là khiến anh cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

"Được..." Anh vẻ mặt đắc ý tươi cười, nhìn hai mắt ngạo mạn kia của cô nói, "Tôi đồng ý cô tuyệt đối sẽ không động vào người một nhà bọn họ, đồng thời.... Tôi cũng chờ mong ngày xuất viện, buổi tối ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đến lấy đi thân thể của cô."

Tâm Tử Thất Thất không khỏi run lên.

Lại cùng hắn làm cái chuyện này sao?

Quên đi, một lần hai lần cũng đã làm, còn sợ lần thứ ba sao? Tử Thất Thất cô chính là một cọp mẹ không sợ trời không sợ đất, việc nhỏ ấy không có gì ghê gớm!

"Tôi đi rửa mặt!" Cô nói xong bước đi xuống giường, đi nhanh vào phòng tắm.

Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng của cô, mày mơ hồ nhăn lại.

Ngón tay khe khẽ đụng vào môi mình, cảm giác vừa mới được cô hôn vẫn tồn tại phía trên.

"Mình.... Sẽ không.... Thực sự thích cô ấy chứ?" Anh khẽ líu ríu, mày nhíu lại càng thâm thúy.

Rốt cuộc thích là một loại cảm giác thế nào?

Thế nào mới gọi là thích?

Anh cho tới bây giờ cũng không có nhận thức qua, cho nên cũng không biết phân biệt thế nào, chính là nếu anh thật sự động tâm với cô gái này, như vậy.... Chính là một chuyện tốt sao?

"Ông ông ông.... Ông ông ông...."

Bỗng nhiên di động đặt ở tủ đầu giường rung rung kịch liệt cắt đứt suy nghĩ của anh.

ngoảnh lại nhìn di động rung rung, mày nhăn lại.

Bàn tay to rất nhanh cầm lấy di động, nhìn màn hình hiển thị số không nhận ra, ấn vào phím kết nối.

"Uy?" Trong thanh âm lạnh như băng của anh ngầm tức giận.

"Anh tốt chứ, xin hỏi anh là Mặc Tử Hàn tiên sinh sao?" Trong di động truyền đến thanh âm một cô gái.

"Cô là ai?" Mặc Tử Hàn nghi hoặc. Thanh âm này anh chưa từng nghe qua.

"Tôi gọi là Phương Lam, là bạn tốt nhất nhất nhất của Tử Thất Thất, bất quá.... Tôi gọi điện cũng không phải tìm cô ấy mà là tìm anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.