Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 117: Người phụ nữ của anh



Trên giường bệnh, ngón tay Ninh Doãn Ngân hơi động một chút, dường như có chút cảm giác.

“Ưm......” Một tiếng thống khổ rên rỉ phát ra từ miệng anh. Anh cảm giác như mình đang ngủ một giấc ngủ thật dài, dài đến mức cả người anh đều đau nhức, cả người giống như bị mở ra, làm mới lại một lần nữa.

Không đúng!

Ninh Doãn Ngân thoáng rùng mình một cái. Sao anh có thể ngủ đến toàn thân đau nhức. Anh mơ hồ nhớ rõ buổi sáng hôm đó anh buồn bực đi uống rượu lại nhận được điện thoại của tổ chức gọi đến. Trong tổ chức đưa tin, nói là có người muốn thuê sát thủ giết Hàn Mộ. Sau khi anh nghe được tin này, cảm giác say đã mất đi bảy phần. Sau đó anh chạy như điên về phía sân bay. Sau đó, sau đó.....Một tiếng nổ vang lên!

Khi anh tìm được người phụ nữ kia anh lại phát hiện sát thủ đang ẩn nấp cách đó không xa. Mà lúc đó, có một khẩu súng nhắm ngay đầu Hàn Mộ. Nói cũng buồn cười, anh bị sự phản chiếu của cây súng làm cho chói hai mắt, mới cản được một phát súng cho người phụ nữ đó.

Vậy cô ấy không sao chứ?

Ninh Doãn Ngân chợt mở to hai mắt, không để ý mọi việc muốn đứng lên.

“Ối......” Đau đớn từ vết thương lập tức truyền đến.

Trong khoảng thời gian ngắn Ninh Doãn Ngân đau đến tê tâm liệt phế, nhe răng trợn mắt.

“Shit!” Ninh Doãn Ngân đau đến chân mày nhíu lại.

Sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy chứ? Cô kia có khỏe không?

“Cạch......” Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Ninh Doãn Ngân nghe tiếng, nhìn về phía cửa ra vào, đầu tiên là vui mừng không thôi, sau đó là cả người ngây dại.

“Em.......Em.........” Ninh Doãn Ngân lần nữa muốn ngồi dậy.

Chân mày Hàn Mộ nhíu lại.

Tỉnh rồi?

Thanh Lưu nói anh hôn mê ít nhất một ngày một đêm mới tỉnh lại, không ngờ chỉ có một đêm, anh đã tỉnh. Trái với dự kiến của Thanh Lưu, anh lại khôi phục rất nhanh!

Hàn Mộ đi đến, xách một giỏ hoa quả đặt lên bàn. Sau đó cô ngồi trên một cái ghế, lấy một xấp văn kiện ra xem.

“Em.......” Ninh Doãn Ngân vỗ vỗ mặt mình, dẫn đến động vào miệng vết thương, trên mặt lập tức hơi văn vẹo.

Hít thở không khí bên tai Hàn Mộ.

“Em......” Ninh Doãn Ngân không biết mình muốn nói gì. Anh hơi sợ hãi, sợ hãi bản thân đang ở trong giấc mơ, lo lắng mình mở miệng sẽ bị phát hiện, đây cũng chỉ là giấc mơ! Người này chỉ xuất hiện trong giấc mơ mà thôi!

“Em cái gì mà em!” Hàn Mộ ngước mắt, hơi bất đắc dĩ nhìn Ninh Doãn Ngân.

Đường đường là Ninh thiếu tương lại cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi. Một câu nói ba lần chưa hết! Nói ra thật sự cũng bị người khác cười.

“Em là em sao?” Ninh Doãn Ngân thốt ra một câu xong hận không thể cho mình một cái tát tay.

Đây là hồ đồ sao? Sao trong lòng có ngàn lời, anh lại hỏi một câu ngu ngốc như thế?

“Tôi tất nhiên là tôi!” Hàn Mộ bỏ văn kiện trong tay xuống, xoay người nhìn Ninh Doãn Ngân, “Ninh thiếu, tôi có thể xác định bây giờ ngài không phải đang nằm mơ, ok?”

Tên ngu ngốc này nhất định vừa tỉnh lại đã thấy mình, tám phần tự cho là mình đang ở trong giấc mơ!

“Thật sự?” Trên mặt Ninh Doãn Ngân có thêm nụ cười tươi “Em không có đi, em chưa trở về nước Mỹ!”

Trái tim Hàn Mộ chợt lỡ một nhịp, khóe miệng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gật đầu.

“Chẳng lẽ, anh muốn tôi trở về sao?” Hàn Mộ nhìn Ninh Doãn Ngân, trên mặt nở nụ cười tươi, trong khoảng thời gian ngắm làm cho Ninh Doãn Ngân mất phương hướng.

“Không muốn.” Ninh Doãn Ngân thành thực lắc đầu: “Đương nhiên không muốn!”

Nếu muốn cô trở về nước Mỹ, làm sao có thể đêm hôm khuya khoắt anh đến tìm cô, sau đó thất vọng ra về, nếu muốn cô trở về nước Mỹ, tại sao sau khi anh thổ lộ thất bại, một mình buồn bực uống rượu cả đêm.

Nhưng, vì sao cô lại ở lại?

Đôi mắt Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng rủ xuống. Giờ phút này anh có thể biết được mình không ở trong giấc mơ. Nhưng trong lòng anh lại có thêm bất an. Là bởi vì anh đở cho cô một phát súng, cô mới nguyện ý ở lại đó sao? Vì trả ơn sao?

“Vậy cũng không phải!” Hàn Mộ nhún vai.

Ninh Doãn Ngân ngẩng đầu, nhìn lướt qua Hàn Mộ, trong lòng khổ sở một trận.

Nếu chỉ vì trả ơn, anh tình nguyện để cô trở về nước Mỹ, không cần ở lại bên cạnh anh.

Từ khi nào Ninh Doãn Ngân anh cần thương cảm và đồng tình chứ? Như vậy chỉ làm anh cảm thấy khó chịu “Tôi mệt mỏi!“. Sắc mặt Ninh Doãn Ngân buồn bã, nằm xuống, xoay người lại đưa lưng về phía Hàn Mộ.

Hàn Mộ nhíu mày lại. Người đàn ông này chợt nổi điên cái gì? Vừa rồi không phải rất tốt sao?

Hàn Mộ đứng lên, giọng nói thản nhiên “Vậy anh nghỉ ngơi đi!”

Thược Thược đi đón ông Ninh rồi, có lẽ cũng sắp đến đây.

Hàn Mộ nhìn thoáng qua Ninh Doãn Ngân, mở cửa đi ra ngoài.

Ninh Doãn Ngân chậm rãi ngồi dậy, nhìn cửa phong đóng lại. Trong lòng anh mỉm cười chua xót. Rốt cuộc anh yêu phải người phụ nữ như thế nào?

Lắc đầu, khóe môi Ninh Doãn Ngân nhếch lên nụ cười khổ.

Cô có thể không thương anh. Nhưng anh yêu cô, yêu đến không oán không hối. Lần đầu tiên trong đời Ninh Doãn Ngân anh biết được mùi vị tình yêu, thử cảm giác yêu một người, cho dù không đau khổ mà chết.

Nhưng anh có thể nói, anh đã thỏa mãn không?

“Aizz.......” Ninh Doãn Ngân hận không thể cho mình một tát tay.

Đường đường là Ninh thiếu của tập đoàn Ninh thị lại có ngày ở chỗ này bi thương!

Lộn xộn phải không? Từ khi nào Ninh thiếu lại thấy bi thương trong chuyện tình cảm chứ?

“Shit!” Sau khi Ninh thiếu tỉnh lại, đây là lần thứ hai anh nói tục.

“Không phải là một người phụ nữ sao, nếu ông đây không đuổi kịp, thì tên ông đây sẽ viết ngược lại!”

Đã yêu thì nhất định phải theo đuổi tận tay! Đây là câu lý lẽ Ninh Doãn Ngân mới sáng tác ra.

A, đây mới là Ninh thiếu sao? Bi xuân thương thu...., Thật ra không thích hợp với mày!

Nhưng anh không quên trên người anh bị thương một phát súng này. Một phát súng này vốn nên chỉa về người phụ nữ kia!

Khóe môi Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng nhếch lên, nụ cười tươi đọng ở bên miệng. Không, không phải người phụ nữ kia! Là người phụ nữ của anh!

Dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của anh! Anh nhất định sẽ khiến cho tên đó ăn không hết, ôm lấy đi!

Người nào dám bắt nạt người phụ nữ của anh, giết không tha!

“Cạch.......” Cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.