Cha Tổng Tài Bị Mẹ Bỏ Rơi

Chương 30



“Chắc là tao xin nghỉ việc.” Điền Kỳ Kỳ yểu xìu nói.

“Mày ngu quá.”

Lôi Vũ không chút khách khí mà mắng Điền Kỳ Kỳ, chọc chọc cái trán của cô, rồi lại tiếp tục mở miệng.

“Công việc hiện tại của này thì quá thuận lợi, hôm nay lại còn được anh ta mời đi ăn cơm. Nếu bây giờ mày xin nghỉ việc thì chẳng phải để lộ cho anh ta biết trong lòng mày có ý gì khác sao. Mày đừng có biểu hiện cảm xúc quá mức, ngay cả bà mày đây còn nhận ra thì nói gì tới Lâm Dật.”

Lôi Vũ không hề bi quan như Điền Kỳ Kỳ, nói không chừng sẽ có một ngày Lâm Dật lại bị “dính thính” Kỳ Kỳ nhà mình thì sao. Thế mà con quễ Điền Kỳ Kỳ chỉ có chuyện một chút là đòi nghỉ việc, đúng là ngu ngốc, đúng thật là quá ngu ngốc.

“Ơ…”

Ngẫm lại Lôi Vũ nói cũng rất có lý, Điền Kỳ Kỳ lại mềm lòng. Rồi cô cũng kết luận, vẫn nên cố gắng kiếm thật nhiều tiền, rồi mới có thể nuôi Điền Bảo Bảo đến tuổi vị thành niên.

“Với lại mày cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện có lẽ không đến mức như mày nghĩ đâu. Có khi anh ta còn chẳng thích có con nữa là.……”

“Không có chuyện đó đâu, mày đừng nói bừa, do mày chưa thấy thái độ của Lâm Dật đối với tiểu Bảo đấy. Có đôi lúc tao sợ tình phụ tử của hai người họ mạnh mẽ quá, rồi Lâm Dật tự nhiên sẽ đoán ra được mọi chuyện luôn ấy.”

Bây giờ đầu óc của Điền Kỳ Kỳ vô cùng rối rắm.

“Tao nói thế mà mày không nghe. Mày đừng có đoán mò vô dụng. Tới đâu rồi tính tới đấy, ông trời không tuyệt đường người. Thôi mày mệt thì nghỉ sớm chút đi. “Lôi Vũ an ủi một chút, thấy cũng đã khuya rồi, mới đẩy cửa ra về.

Ngay lúc đó, một bóng dáng nho nhỏ vụt qua cửa phòng Điền Kỳ Kỳ. Nghe được tiếng bước chân của Lôi Vũ ngày càng gần, Điền Bảo Bảo kích động, ba chân bốn cẳng chạy như bay, lại không gây ra tiếng động nào, phi vào phòng của mình.

Cậu không phải cố ý muốn nghe hai người nói chuyện, chỉ là vô tình nghe loáng thoáng được hai chữ “Lâm Dật” thì Điền Bảo Bảo liền nảy sinh tính tò mò, ghé tai vào cửa nghe lén một chút, ai ngờ nghe một lúc lại biết được thân phận thật sự của mình.

Duỗi thẳng mình trên giường, tâm trí của Điền Bảo Bảo đang chịu một đả kích cực kì lớn.

Cậu nhóc vẫn luôn hy vọng, vẫn luôn chờ đợi một daddy chân chính, một daddy đời thực, một người bằng xương bằng thịt… Đâu ngờ rằng, người mình vẫn hằng mong đợi chính là chú Lâm Dật….

Một sự yên tĩnh, một chút hưng phấn, một chút sung sướng lấp đầy trái tim của Điền Bảo Bảo. Cuối cùng thì cậu nhóc đã thoát gọi tên gọi “Thằng nhóc không có cha”.

Nhưng mà chú Lâm Dật sẽ thích có con trai chứ? Chính chú ấy đã vứt bỏ mẹ con mình nhiều năm như vậy… Nghĩ đến điều này, Điền Bảo Bảo tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.