Lệ Tư Dạ thân hình cao lớn, ngồi xuống rồi vẫn cao hơn đứa trẻ trước mắt một chút, bộ tây trang trên người anh và quần yếm của cậu bé cùng màu, một lạnh lùng trưởng thành, một bé nhỏ đáng yêu làm người qua đường phải liếc nhìn.
Bàn tay thon đẹp mắt sờ mái tóc mềm của cậu bé, Lệ Tư Dạ hỏi:
“Cháu tên gì?”
“Cháu tên Thẩm Tư Hạo.” Đứa trẻ cười tít mắt.
Họ Thẩm sao? Nếu anh nhớ không lầm thì hôm nay anh và trợ lý đến sân bay để đón một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất dạo gần đây, cô ấy cũng họ Thẩm nhưng lại kiêu căng không muốn gặp họ, nếu có thể đáng yêu bằng một phần của Thẩm Tư Hạo thì tốt.
Lệ Tư Dạ phá lệ kiên nhẫn với Thẩm Tư Hạo, chậm rãi hỏi:
“Cháu đi cùng mẹ thôi à?”
“Vâng.” Thẩm Tư Hạo hơi sốt ruột, nếu còn ở lại đây thêm một lúc nữa thì mẹ sẽ trở về mất.
“Mẹ cháu tên gì?”
“Thẩm Nguyệt ạ.” Thẩm Tư Hạo nhe răng cười.
Câu trả lời này khiến lông mày của Lệ Tư Dạ khẽ nhếch lên một chút, anh cảm thấy khá bất ngờ. Thẩm Nguyệt có con trai lớn chừng này rồi? Trước giờ chưa từng nghe thấy tin tức về đứa trẻ. Mà người phụ nữ này cũng thật là… Sao có thể để lạc mất con ở nơi đông người như vậy?
Trợ lý ở bên cạnh nghe xong cũng khá giật mình, rất sợ Lệ tổng sẽ nổi giận vì tính tình của nhà thiết kế mà họ xem trọng vốn không tốt lắm, còn thiếu trách nhiệm với con cái nữa.
Lệ Tư Dạ biết được Thẩm Nguyệt là mẹ của đứa trẻ thì định tìm người phát loa thông báo cho cô, nhưng lúc này cậu bé kia ngây ngô nói.
“Chú ơi, chú đưa cháu về nhà được không ạ?”
Chắc chắn là không. Lệ Tư Dạ làm gì có thời gian cho đứa trẻ này, anh cần phải trở lại công ty làm việc. Hôm nay đã để lỡ cơ hội gặp mặt Thẩm Nguyệt, nhưng phía sau còn rất nhiều thứ cần anh xử lý.
Lệ Tư Dạ đứng lên, đang định từ chối và gọi thẳng cho Thẩm Nguyệt đến đón con trai thì phát hiện tay có cảm giác mềm mềm. Không biết từ lúc nào Thẩm Tư Hạo đã giữ chặt tay anh, đồng thời ngẩng đầu dùng đôi mắt lấp lánh của mình quan sát anh.
“Chú ơi…”
Giọng của thằng bé cực kỳ đáng thương, bắt đầu mếu máo:
“Chú định để cháu ở chỗ này ạ?”
Trợ lý đúng lúc thêm thắt vào: “Lệ tổng, thằng bé nhỏ quá, nếu để nó một mình chờ Thẩm tiểu thư thì có khi sẽ bị kẻ xấu lừa gạt bắt cóc mất.”
Lệ Tư Dạ còn chưa mở miệng nói chuyện, Thẩm Tư Hạo đã ôm chặt lấy chân anh, giả vờ khóc lóc:
“Hu hu, cháu không biết đâu, chú đừng bỏ cháu mà! Chú đẹp trai tốt bụng hãy giúp cháu tìm mẹ đi, cháu sẽ mua đồ ăn ngon cho chú để cảm ơn!”
Lâu lắm mới thấy một ông chú đẹp trai thế này, phải bắt về cho mommy! Thẩm Tư Hạo vừa nghĩ vừa bám dính trên người Lệ Tư Dạ, nhất quyết không buông tay ra, trông chẳng khác gì gấu Koala đu cây.
Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập, ở sân bay biết bao nhiêu người đưa mắt nhìn. Đổi lại là người khác thì Lệ Tư Dạ đã xử lý ngay, nhưng cậu bé này làm nũng thì anh lại có chút mềm lòng:
“Ừ, đi thôi, chú sẽ đưa cháu về.”
Trợ lý ở bên cạnh nghe cách nói chuyện mới lạ của Lệ Tư Dạ mà trợn trắng mắt. Lệ tổng, ngài dịu dàng quá rồi đó? Nếu bình thường đối xử với tôi có thể bằng một phần mười thế này thì tôi đâu phải stress muốn rụng tóc chứ! Trợ lý âm thầm nghĩ mà không dám nói ra miệng, ngoan ngoãn ở bên cạnh tháp tùng cho một lớn một nhỏ kia.
Thẩm Tư Hạo cười hề hề giữ tay của Lệ Tư Dạ, lon ton chạy theo bước chân của anh.
Thấy bọn họ mặc đồ như đồ đôi, trợ lý ở phía sau đột nhiên nói:
“Lệ tổng, trông cậu bé giống con trai của ngài quá. Tôi thật hy vọng ngài sẽ có một đứa nhỏ đáng yêu thế này.”
Lệ Tư Dạ hơi dừng chân, sau đó nhàn nhạt nhìn trợ lý. Đến bên xe, anh mở cửa cho Thẩm Tư Hạo rồi nói với người sau lưng:
“Ai cho cậu tọc mạch vào chuyện của tôi?”
Trợ lý giật mình, lúc này mới nhớ ra Lệ tổng ghét nhất người nhiều chuyện. Mới định chui vào xe hối lỗi, hắn liền nghe cấp trên nói:
“Xuống xe.”
Không cần Lệ Tư Dạ nhắc lại lần hai, dù hơi ngơ ra nhưng trợ lý rất nhanh đã biết mình chọc giận vị Lệ tổng này, vội vàng lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Hắn cứ như vậy đứng ngẩn người trong gió, vì cái miệng mà hại cái thân! Bây giờ làm sao nhỉ? Chắc phải bắt taxi về mất thôi.
...
Xuất phát được một lúc, Lệ Tư Dạ lái xe ra đường lớn rồi nhìn cậu nhóc đang phe phẩy chân bên cạnh:
“Nhà cháu ở đâu?”
“Chú hỏi gì ạ?”
“Địa chỉ nhà cháu.”
Thẩm Tư Hạo đưa một ngón tay lên trán giả vờ suy nghĩ, sau đó rất hoang mang đáp:
“Cháu không biết.”
Có biết cũng không nói cho chú đẹp trai đâu!
Lệ Tư Dạ nghe xong đột nhiên cảm thấy đồng ý đưa Thẩm Tư Hạo về là một ý kiến không hay lắm, anh khó xử nhìn cậu bé, thầm nghĩ chẳng lẽ quay lại sân bay sao? Hay trực tiếp gọi cho Thẩm Nguyệt để hỏi? Nhưng chỉ có trợ lý mới giữ số của cô ấy…
Đang lúc này, ánh mắt Lệ Tư Dạ trở nên sắc bén. Anh nhìn kính chiếu hậu một lát, sau đó xoay vô lăng quẹo sang hướng khác, sau vài lần quẹo phải, chiếc xe phía sau vẫn theo sát không ngừng khiến anh chú ý. Số người muốn mạng của anh không ít, kẻ thù luôn chực chờ anh sảy chân, nhưng công khai ở ngoài sáng theo dõi thế này thì rất hiếm.
Anh gọi cho cấp dưới, bên kia vừa bắt máy anh đã thấp giọng ra lệnh:
“Cho người đến chỗ tôi, có kẻ bám đuôi.”
“Vâng, Lệ tổng.” Người nọ cũng không nói nhiều mà hiểu ý ngay.
Lệ Tư Dạ mở định vị lên gửi cho đối phương, mắt vẫn không ngừng quan sát động thái của kẻ phía sau.
Ngồi bên cạnh anh, Thẩm Tư Hạo hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lấy điện thoại lén lút nhắn tin cho mẹ mình:
“Mommy, con đã lên xe của daddy rồi nên mommy đừng lo lắng cho con!”
Thẩm Tư Hạo vui vẻ gửi kèm thêm một cái mặt cười để mẹ yên tâm hơn.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đang ở sân bay lo lắng tìm kiếm con trai. Cô chỉ mới đi chừng mười phút mà quay lại đã không thấy thằng bé đâu, bình thường Tư Hạo rất ngoan, cũng có chút thông minh, sẽ không bị người lạ lừa gạt đâu. Cô đi một vòng quanh chỗ Tư Hạo vừa chờ đợi thì điện thoại chợt rung lên. Cúi đầu nhìn tin nhắn, cô mới ngã ngửa, thầm mắng con trai ngốc nghếch! Cô vừa khen thằng bé thông minh cơ đấy! Sao có thể tùy tiện nhận cha rồi đi theo người ta được chứ?
Tay vừa đặt vào màn hình định gọi lại cho Tư Hạo, Thẩm Nguyệt bất ngờ bị người nào đó va trúng tay, không cẩn thận đánh rơi điện thoại ra xa, người nọ cũng vì vậy mà ngã nhào xuống đất.
Thẩm Nguyệt tiến lên một bước đang định đỡ cô nàng lên thì phía sau có âm thanh hô hào:
“Trộm! Có trộm! Mau bắt cô ta lại!”
Mắt Thẩm Nguyệt lướt nhanh qua dáng vẻ chật vật của người phụ nữ trước mặt, thấy cô ta sợ hãi quay đầu nhìn về sau, tay giữ chặt túi xách đắt tiền liền biết người này không bình thường. Cô nhanh tay giữ lấy cái túi của người phụ nữ kia, nói:
“Cô làm rơi điện thoại của tôi rồi.”
“Buông ra! Điện thoại rơi thì nhặt lên không phải được rồi hả?” Người kia hoảng loạn muốn tránh thoát khỏi sự níu giữ của cô. “Mau buông tay cho tôi!”
Vừa nói, cô ta vừa giật mạnh cái túi, nhưng vì Thẩm Nguyệt cũng đang ra sức kéo lại nên không có kết quả gì. Cô ta gấp gáp đe dọa:
“Cô biết điều đừng xen vào việc của người khác! Cô mà không thả tay ra thì tôi sẽ giết cô!”
“Ồ?” Thẩm Nguyệt càng thêm dùng sức, nâng mắt nhìn người nọ, bày ra tư thế không sợ chết và khiêu khích: “Tôi vẫn chưa buông tay ra đây, cô giết thử xem.”
Khuôn mặt của người nọ đỏ lên, thấy bảo vệ đã sắp đuổi kịp mình thì sợ hãi vội nắm lấy cái túi, cuối cùng vì không thể làm gì hơn, cô ta vứt luôn cái túi rồi mắng Thẩm Nguyệt một tiếng:
“Con khốn!”
Ả ta vội vàng chạy trốn, Thẩm Nguyệt bấy giờ cũng không ngăn cản nữa, tránh khiến bản thân bị thương vô cớ. Cô tiện tay cầm lấy túi nhỏ kiểu dáng đắt tiền kia lên, còn chưa kịp nhìn kỹ cái túi ấy, bên tai đã ầm vang âm thanh mắng chửi:
“Chính là cô ta, là cô ta trộm túi xách của người khác!”
“Ăn mặc thì sang trọng mà nhân cách lại chẳng ra gì! Bắt cô ta lại!”
Thẩm Nguyệt bình tĩnh ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đã bị bảo vệ vây quanh. Kịch bản này có chút cũ, cô bắt trộm giúp họ nhưng cuối cùng vào miệng họ thì biến thành kẻ trộm ư? Mấy tên bảo vệ mặt mũi hơi dữ tợn, trông giống giang hồ xã hội đen hơn là nhân viên của sân bay. Không những hô hào mắng người mà còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.
Khuôn mặt của Thẩm Nguyệt có chút non nớt, nhưng xinh đẹp không thể bàn cãi, hơn nữa quần áo trên người vừa nhìn cũng biết là hàng đắt tiền. Cô tự hỏi con mắt nào của bọn họ trông thấy cô trộm đồ, có kẻ nào làm chuyện xấu mà dửng dưng đứng tại chỗ cho họ bắt không chứ?
Mọi người nghe tiếng ồn thì quay đầu nhìn về phía này, Thẩm Nguyệt mặt không cảm xúc cầm túi xách trên tay. Cô phát hiện rất nhiều người tiến về chỗ mình, trong đó có một người vô cùng quen thuộc, người mà cô không bao giờ quên được. Em họ Thẩm Na “yêu dấu” của cô cũng ở đây sao? Trái Đất quả nhiên tròn lắm, đi một vòng đều gặp người quen cả.