Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 69: Quay Lại Lệ Thị





Tối hôm đó, Khu Biệt tra tìm được tung tích của người đàn ông từng ám sát Lệ Tư Dạ và báo cho anh biết.

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang ngủ say, anh ra ngoài, cùng Mạc Bắc đi tìm hắn ta.
Chỉ cần nghĩ đến cái ngày mà anh làm mất sợi dây chuyền, anh lại khó nén được sự tức giận.

Sắc mặt của anh trông khá đáng sợ, đằng đằng sát khí ngồi trong xe.

Mặc Bắc nói:
“Cậu đừng dọa tôi chứ, tôi già rồi, yếu tim đó.”
“...”
Lệ Tư Dạ không đáp mà im lặng, đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Gã đàn ông ngu ngốc định trốn ra nước ngoài nhưng bởi vì bản thân có tiền án từng trốn bất hợp pháp ở một quốc gia khác nên rất khó để được cấp phép cho xuất ngoại, phải chờ thông tin visa.

Hắn ta cứ như vậy mà chờ, mới một thời gian ngắn liền bị người của Mạc Bắc tìm thấy.
Trong một quán bar xập xình tiếng nhạc, đám người của Mạc Bắc bước vào và tiến lên tầng hai để truy bắt tên khốn ấy.
Quán bar đột nhiên xuất hiện quá nhiều người mặc quần áo màu đen đồng nhất khiến các cô gái sợ hãi la hét, cứ ngỡ là chuyện gì nghiêm trọng lắm, vội vàng tháo chạy hết.
Bình thường Lệ Tư Dạ tuyệt đối không đến những nơi dung tục như vậy, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Từ dưới lầu đi lên đã nghe thấy tiếng cười giòn giã đê tiện của gã đàn ông:
“Ha ha, em gái, nếu tối nay em phục vụ tốt thì anh sẽ thưởng cho em nhé?”

Gã nhe hàm răng vàng của mình về phía một cô nàng, có thể thấy được tuy rằng cô gái đang cố mở miệng cười nhưng cũng rất ghê tởm hắn ta.
Hắn đang định hôn cô gái thì không biết từ đâu xông ra một tên đàn ông, nâng chân đạp thẳng vào người hắn.
Rầm.
Hắn ngã mạnh về cái bàn thủy tinh ở phía trước, bị va đập choáng váng cả đầu óc.

Cô gái ở đó nhân cơ hội này che miệng chạy đi, chuyện của đám người trong giang hồ, không thể để dính vào được.
Vệ sĩ xông qua đè chặt hắn xuống sàn nhà, hắn còn ngơ ngác mà gào thét:
“Thả tao ra! Tụi mày làm gì thế hả? Tụi mày là ai?”
Lệ Tư Dạ chậm rãi sải bước về phía người đàn ông và ngồi xuống, đối mặt với hắn.

Ánh đèn chùm trên đầu lúc sáng lúc tối, không đủ để hắn nhìn rõ mặt anh, chỉ khi anh lên tiếng, hắn mới nhận ra.
Giọng anh lạnh tanh mang theo sát khí:
“Vòng cổ ngọc thạch mà mày nhặt được đang ở đâu?”
Có thể nói nếu hắn trả lời là làm mất hoặc bán rồi, thì Lệ Tư Dạ sẽ giết hắn, cho hắn chết không toàn thây.

Hắn run rẩy hé miệng, rồi lại ngậm miệng.
Lệ Tư Dạ vung tay lên, một đấm hạ xuống, khuôn mặt của hắn liền sưng vù.

Anh hỏi:
“Ở đâu?”
“Tôi….”
Bốp.
Lại là một đấm rất mạnh.
“Đợi một ch...”
Bốp.
Mặc dù anh đã hỏi, hắn cũng định trả lời rồi, nhưng chỉ cần hắn vừa mở miệng anh lập tức đấm cho hắn một cái, sau mấy lần như vậy, một bên mặt của đối phương liền sưng như đầu heo.
Lệ Tư Dạ đeo bao tay da màu đen, túm lấy nhúm tóc trên đầu của hắn và hỏi:
“Sợi dây chuyền đâu? Nói đi.”
Lần này anh mới thực sự cho hắn cơ hội lên tiếng.
Gã đàn ông mở đôi mắt hí của mình ra, vì bị đánh mà tầm nhìn trở nên có chút mơ hồ, hắn nói:
“Tôi để ở nhà…”
“Tốt lắm.”
Lệ Tư Dạ xả tức xong rồi thì đứng lên, để người lôi gã đàn ông dậy, kéo hắn ra khỏi quán bar.

May mà vòng cổ không làm sao, nếu có, anh sẽ phát điên lên và gi3t chết nhân chứng quan trọng này mất.
Mạc Bắc bình thường chỉ thấy Lệ Tư Dạ ở cạnh Thẩm Nguyệt là người tương đối hiền hòa, còn tự hỏi sao không giống tin đồn bên ngoài, giờ thì hay rồi.

Lệ Tư Dạ trực tiếp bộc lộ bản chất hung hãn của mình.
Đám người gần như là bắt cóc gã đàn ông và mang lên xe, Lệ Tư Dạ dặn dò:

“Trên đường đi nếu hắn dám nói chuyện, vả mặt hắn cho tôi.”
Lệ Tư Dạ không phải người một người hiền lành, anh đã từng bị hãm hại nên mới sinh ra cái tính bá đạo, độc đoán đáng ghét như hiện tại, vậy nên ai ra tay với anh đều phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị đáp trả.
Sau khi xe chạy một lúc thì đến nhà gã đàn ông kia, hắn vừa đi lục lọi tủ đồ để lấy sợi dây chuyền mình từng cướp, vừa cầu xin:
“Xin đừng làm hại tôi! Tôi sẽ trả cho anh sợi dây chuyền!”
“Chưa để mày chết được đâu, yên tâm đi.” Lệ Tư Dạ nói rồi nhận về chiếc hộp từ tay gã đàn ông, bên trong đó là vòng cổ ngọc thạch của gia đình Thẩm Nguyệt.
Bởi vì muốn bán lấy tiền nên gã đàn ông đã giữ rất cẩn thận, không có chút vết tích bị chạm vào nào.

Cầm chiếc hộp trên tay, Lệ Tư Dạ cụp mi mắt quan sát nó thật kỹ, tìm được nó, anh mới phần nào thấy yên tâm.
Giải quyết xong chuyện sợi dây chuyền, Lệ Tư Dạ trở về nhà nghỉ ngơi, tất nhiên không quên đưa cả cái tên đàn ông vừa bị đánh bầm dập kia theo.

Sáng sớm, ánh nắng tràn vào trong phòng đánh thức Thẩm Nguyệt.

Điều hòa trên đầu giường hiển thị mười tám độ nhưng cô vẫn thấy có chút nóng.

Xuống giường hoạt động một chút thân thể, nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ sáng, Thẩm Nguyệt lật đật tắm sớm và thay quần áo, ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình, sẵn tiện mua thêm hai phần tới Khu Biệt.

Cô cảm giác bây giờ cả nhà bọn họ sắp dọn tới chỗ Mạc Bắc luôn rồi!
Hôm nay ánh nắng thôi không còn gay gắt nữa, Thẩm Nguyệt chỉ hy vọng mùa thu đến nhanh để bớt nóng hơn.

Cô ăn cơm cùng Lệ Tư Dạ và con trai, rồi hỏi anh kế hoạch của ngày hôm đó.
Nhìn thấy quầng thâm mắt dưới lớp trang điểm nhạt của Thẩm Nguyệt, Lệ Tư Dạ lên tiếng dặn dò:
“Em chú ý sức khỏe một chút.”
“Không sao, em vẫn ổn mà.”
“Mẹ, trông mẹ mệt lắm đó…” Thẩm Tư Hạo cũng chu môi nói.
Bản thân Thẩm Nguyệt thì không nhận ra mình xuống sắc thế nào, hai người thân thiết nhất của cô lại có thể dễ dàng nhìn thấy cô đang quá sức.

Không chỉ đến chăm sóc và chơi cùng chồng con, cô còn làm việc riêng với Lâm Cường để quản lý Thẩm thị, đi ra ngoài điều tra tin tức, sau đó chuẩn bị tranh chấp nhà đất với Thẩm Triết.

Toàn bộ những việc này đều mất rất nhiều sức lực, một cô gái mới hai mươi ba tuổi như cô sao có thể chịu đựng nổi.
Cả tháng nay, Thẩm Nguyệt vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng.
Lệ Tư Dạ sợ cô stress quá ảnh hưởng đến tâm lý nên quyết định đưa cô ra ngoài đi dạo cùng mình, cô lắc đầu từ chối:
“Anh đi ra ngoài sẽ bị Lệ Tư Không tìm thấy đó.”
“Hắn bây giờ đang bận bù đầu kiếm tiền rồi, không lo chuyện khác được đâu.

Mà kể cả có bị phát hiện, anh cũng không quan tâm.

Dù gì ngày mai chúng ta cũng sẽ đến gặp hắn mà, thời hạn hai ngày của hắn hết rồi, anh cũng đã tìm được kẻ trước kia ám sát anh.”
Anh nói đến đây Thẩm Nguyệt mới sực tỉnh, Lệ Tư Dạ mất tích một thời gian rồi, phải trở về để còn quản lý Lệ thị nữa.


Mà nếu sắp quay lại thì sợ gì bị phát hiện?
Kết quả là ngày hôm đó, gia đình ba người đưa nhau đi dạo một chút.

Chơi đùa quá mức cũng rất mệt, vì vậy họ về sớm và nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Chắc có lẽ Thẩm Tư Hạo là người mong chờ việc ngày mai nhất, bởi vì sau khi mọi thứ kết thúc, gia đình họ có thể công khai ở cạnh nhau rồi! Cậu cũng chính thức tìm được daddy của mình, từ đó về sau không ai được phép mắng cậu là đứa nhỏ không có cha nữa.

Nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Nguyệt cảm giác khỏe hơn hẳn.

Cô thay một bộ quần áo đẹp cho mình và con trai, sau đó chọn cho Lệ Tư Dạ một cà vạt trùng màu với chiếc váy xanh sẫm của mình, nói:
“Như vậy mới có cảm giác cặp đôi.”
Lệ Tư Dạ hưởng thụ cảm giác được cô chăm sóc, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:
“Em rất giống một người vợ hiền.”
“Còn phải nói? Em vốn là cô vợ hiền!”
Bọn họ gần đây tiếp xúc với nhau nhiều, cảm giác khi ôm, hôn đều rất tự nhiên, Lệ Tư Dạ cũng tập thành thói quen khó bỏ là phải hôn chào tạm biệt Thẩm Nguyệt mỗi khi cô đi ra ngoài.

Tất nhiên những lúc có mặt con trai họ thì cần tiết chế một chút.
Thấy ba mẹ cứ đứng cạnh nhau nói chuyện mà bỏ quên mình, Thẩm Tư Hạo lăn trên giường chống cằm nhìn, thở dài như ông cụ non và nói:
“Ba mẹ mau lên, con sốt ruột quá à.”
“Được rồi, mẹ xong rồi đây!”
Thảm Nguyệt nói rồi đi đến bên giường ôm con trai lên, ba người cùng nhau tiến về phía Lệ thị.
Thời điểm chiếc xe dừng lại trước cổng của tập đoàn Lệ thị, bảo vệ bên trong nâng mắt nhìn, mãi đến một lúc sau, hắn mới há hốc mồm khi nhận ra người đang hạ cửa kính xuống nhìn hắn là ai:
“L-Lệ tổng? Ngài còn sống sao?”
Hắn là người của Lệ Tư Không, cho nên trong sự ngạc nhiên còn xen lẫn sợ hãi, thân thể run lên bần bật.
Phía sau Lệ Tư Dạ xếp một loạt những chiếc xe bảy chỗ màu đen, không cần nói cũng biết chắc hẳn là vệ sĩ.

Tên bảo vệ tay run run ấn nút mở cổng, sau đó ngơ ngác nhìn đoàn người tiến vào bãi đỗ xe của Lệ thị.

Hiện tại hắn đang rất hoang mang không biết phải làm gì, nên thông báo cho Lệ Tư Không biết về chuyện này, hay nên giả vờ không biết mới hợp lý? Hắn chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, phải chọn đúng mới có thể sống.

Cuối cùng, tên bảo vệ đó đã giữ im lặng, bởi vì trực giác nói cho hắn biết nên theo kẻ mạnh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.