Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 76: Quả Báo





Sau khi mọi chuyện dần lắng xuống, Lệ Tư Dạ tìm cách để Lệ Tư Không vượt ngục, để hắn bị truy đuổi suốt nửa quãng đời còn lại.

Bỏ ra một số tiền lớn nhờ vả, cuối cùng Lệ Tư Không vẫn trốn thoát, nhưng khắp người không có chỗ nào lành lặn, bị thương khắp nơi.
Khoảnh khắc hắn chạy đến biên giới của đất nước, cảnh sát phía sau không chút do dự bóp cò, bắn vào chân hắn.
“Chết tiệt! Aaa…”
Lệ Tư Không hai mắt đỏ rực nhìn về phía trước, hắn nhớ tới lời của người kia, vội vàng cắn răng cố bò về phía trước.

Chỉ cần rời khỏi địa phận của quốc gia này, vậy luật giữa hai bên sẽ không cho phép cảnh sát xâm nhập vào trong.
Vết thương trên người không ngừng đổ máu, Lệ Tư Không điên cuồng dùng tay bò về phía trước.
Sau cùng, bằng vào ý chí sống mãnh liệt, hắn thật sự đã trốn được sự truy đuổi của cảnh sát.

Ngay khi vừa bò ra khỏi ranh giới giữa hai nước, một đám người đã xuất hiện đỡ lấy Lệ Tư Không và đưa hắn trốn đi.
Tất nhiên, dựa theo chỉ thị của Lệ Tư Dạ thì chỉ đưa hắn trốn thoát, sau đó hắn muốn sống thế nào sẽ chẳng ai quan tâm, tự sinh tự diệt.

Chuyện này, Lệ Tư Dạ không hề nói cho mẹ mình biết, chỉ bảo sẽ giúp Lệ Tư Không ra nước ngoài.

Ngày hôm sau, Lệ Tư Dạ sắp xếp thời gian đưa vợ con về Tân Kim để ra mắt gia đình.
Bà Lệ nhìn thấy con trai thật sự đưa theo vợ và cháu trai về nhà thì không biết nên nói thế nào, bé con chỉ mới mấy tuổi đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn bà.
Tư Hạo đã được dặn dò từ trước, vừa thấy bà liền xông lên làm nũng:
“Bà nội, cháu là cháu trai của bà! Cháu nhớ bà lắm!”
Còn chưa từng biết nhau nhưng lại dám mở miệng ra nói nhớ, Lệ Tư Dạ cũng phải khen trình độ ứng biến của con trai mình.
Bà Lệ mủi lòng, nhìn khuôn mặt y đúc con trai mình lúc còn nhỏ, bà nói:
“Ngoan ngoan, bà nội thương.”
Mặc dù bà đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, có thể bà sẽ giận điên lên mắng người, hoặc là châm chọc đối phương muốn bám dính lấy Lệ gia vì tiền, nhưng khi nhìn thấy hai mẹ con họ, bà biết bà lo xa quá rồi.

Khí chất tiểu thư sang trọng và sự bình tĩnh, điềm đạm của Thẩm Nguyệt đã chinh phục được bà.
Bà Lệ không có ý kiến gì, cho nên chuyện cưới xin của họ cũng nhanh chóng diễn ra.

Thẩm Nguyệt không quan trọng vấn đề này, nhưng Lệ Tư Dạ muốn cho mọi người biết về vợ con nên rất hăng hái.
Bà Lệ cùng cháu trai chơi đùa ở một bên, Lệ Tư Dạ ở một bên ôm vai của Thẩm Nguyệt, nói:
“Mặc dù mối quan hệ của hai mẹ con anh không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi làm khó em, huống chi Tư Hạo còn giỏi như vậy.”
“Phải, con trai chúng ta rất ngoan ngoãn đáng yêu.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh.
Vì để chào mừng hai mẹ con Thẩm Nguyệt, bà Lệ đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc để đãi họ, mời khắp các nhân vật có tiếng ở Tân Kim đến tham dự.
Đây là bữa tiệc thượng lưu hiếm hoi mà Thẩm Nguyệt tham gia nên cô có chút căng thẳng, không biết nên mặc gì.

Lệ Tư Dạ gọi người mang váy dạ hội đến tận nhà cho cô chọn, đầy đủ các loại kiểu dáng và màu sắc.
Thẩm Nguyệt nhìn quanh, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó trong dàn lễ phục.
“Em định mặc màu đen sao? Lần này không được, em chỉ thích màu tối, không nổi bật.” Lệ Tư Dạ thừa biết cô đang nghĩ gì, cười nói.
Anh kéo lấy một chiếc váy màu bạc trắng lấp lánh trên giá đưa về phía cô, ngắm nghía rồi nói:
“Em nên mặc cái này, giống như tiên nữ vậy.”
Thẩm Nguyệt cầm lấy ướm thử và bật cười:
Đột nhiên, Tư Hạo từ bên ngoài xông vào rồi khoe:
“Mommy, nhìn con nhìn con!”
Trên người thằng bé cũng mặc lễ phục màu trắng, thật sự là giống Lệ Tư Dạ phiên bản nhỏ như đúc, không biết là ai làm cái loại tây trang bé xíu như thế cho thằng bé.
Thẩm Nguyệt cảm thán rồi dang tay về phía con trai;

“Đáng yêu quá, cục cưng của mẹ, lại đây nào!”
Tư Hạo nhảy vào lòng của Thẩm Nguyệt, vui vẻ ôm cổ cô rồi nói:
“Là bà nội chuẩn bị cho con đó!”
“Bà nội thương con như thế, con đã cảm ơn đàng hoàng chưa đó?”
“Dạ có!”
Tư Hạo gật gật đầu, sau đó nói với Lệ Tư Dạ:
“Daddy cũng sẽ mặc màu trắng phải không ạ?”
“Đúng vậy, sẽ mặc giống con.”
Lệ Tư Dạ mỉm cười xoa đầu nhỏ của con trai.
Ba người bọn họ ở trong phòng nói chuyện, bà Lệ ở bên ngoài im lặng lắng nghe, cảm giác họ mới thật sự là gia đình, còn bà thì...!Kể từ khi chồng mất, bà cũng ít quan tâm đ ến con trai lớn, chỉ chăm chăm vào Lệ Tư Không, hiện tại bà cũng không biết nên làm sao với tụi nhỏ, chỉ đành mặc kệ chúng.

Bà không muốn bên nhẹ bên khinh, đều là máu mủ ruột thịt của bà cả!

Buổi tối hôm đó, Thẩm Nguyệt xuất hiện trong bộ lễ phục màu bạc cúp ngực và ôm eo, đuôi cá dài khoảng một mét trải trên thảm đỏ, cực kỳ bắt mắt.
Lệ Tư Dạ tuyên bố với tất cả mọi người cô chính là vợ tương lai của mình, sau đó ôm con trai lên, tiếp:
“Còn đây là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lệ thị, Tư Hạo.”
Tư Hạo ôm cổ ba mình, nhe răng cười với mọi người.
Bên trong Lệ gia không được phép chụp ảnh, vì vậy có rất nhiều người muốn chụp lại khoảnh khắc này mà không được, tức anh ách.
Bạch gia cũng đến để chào hỏi, nhưng người đến không phải Bạch Nhạc mà là một thành viên khác của Bạch gia.

Chuyện cưới xin giữa hai nhà bọn họ không dám nhắc đến nữa, bởi Lệ Tư Không hiện tại đang trốn chui trốn nhủi ở đâu họ còn chưa biết.
Bữa tiệc hôm ấy là một lời tuyên bố về việc Thẩm Nguyệt và con trai đã chính thức bước chân vào Lệ gia, khiến cả hai thành phố Tân Kim và Vân Thành hoàn toàn chấn động.

Trở về từ Lệ gia, Thẩm Nguyệt đưa Lệ Tư Dạ đến mộ của cha mẹ mình để thắp nhang ra mắt.
Thẩm Nguyệt đứng trước hai tấm bia khắc tên ba mẹ của cô, nước mắt không kìm được mà tràn ra:
“Ba mẹ, con hiện tại đang sống rất tốt, còn có một gia đình riêng của mình.

Ba mẹ ở đó nhất định phải mỉm cười chúc phúc cho con!”
Lệ Tư Dạ không biết phải an ủi cô thế nào, ở bên cạnh đưa tay ôm cô vào lòng, Tư Hạo cũng rưng rưng nước mắt ôm chân cô nói:
“Mommy đừng khóc, con sẽ bảo vệ mommy!”

Một đứa trẻ còn hiểu chuyện như vậy, nhưng gia đình họ hàng của cô lại chỉ chăm chăm vào tài sản mà quên đi mất tình người.

Những kẻ như vậy, đến cuối cùng chắc chắn sẽ gặp quả báo.
Nhắc đến họ, Thẩm Nguyệt đột nhiên rất tò mò không biết cuộc sống của Thẩm gia ra sao sau khi Thẩm Triết đã vào tù?
Tại một căn nhà trọ cũ kỹ chỉ có chưa tới hai mươi mét vuông, Thẩm Na đang mệt mỏi bón thuốc cho Tào Diệp Phượng.

Bởi vì chuyện đắc tội với Lệ Tư Dạ, bây giờ Trịnh lão còn không lo cho bản thân được, nói gì đến cô vợ mới cưới ngu xuẩn này.

Thẩm Triết vừa ngã ngựa, ông ta liền làm giấy ly hôn và đuổi Thẩm Na ra khỏi nhà mình, tìm một người khác xinh đẹp hơn để lấy làm vợ.
Thẩm Na còn dư chút tiền tiết kiệm riêng cầm cự được vài ngày, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cô ta và mẹ mình chắc chắn sẽ phải chết đói.

Cô ta lẩm bẩm:
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Phải làm gì mới có thể kiếm ra tiền để tiếp tục sống? Trước đây đều là Thẩm Triết nuôi hai mẹ con bọn họ, bây giờ Tào Diệp Phượng còn bệnh nặng, tất cả mọi thứ đều rơi xuống đầu Thẩm Na.

Cô ta tức giận cắn môi, cầm điện thoại cố gắng liên lạc cho Dương Lâm nhưng không được, đối phương thấy số lạ sẽ không quan tâm, mà cho dù biết là cô ta gọi, hắn cũng chẳng đời nào bắt máy, bởi vì chính hắn cũng bề bộn vì công ty thua lỗ quá nặng.
Thẩm Na tuyệt vọng rơi nước mắt, âm thanh thút thít của cô ta khiến Tào Diệp Phượng nhức đầu trở mình, cô ta thấy vậy vội ngậm miệng lại.

Biết trước như thế cô ta đã mang theo chút đồ trang sức để bán lấy tiền, lúc rời khỏi Thẩm gia lén lút cầm mấy món đồ đắt tiền thì tốt biết mấy.
Cuộc sống thiếu vắng sự chăm lo của Thẩm Triết, hai mẹ con Thẩm Na đều thấy rất mệt mỏi, chật vật.

Vốn luôn sung sướng không phải động một cái móng tay mà nay đến cả việc hít thở cũng khó khăn.

Căn phòng thì chật hẹp, thiếu thốn đủ thứ, đồng thời việc không có tiền khiến họ sống dở chết dở..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.