"Hay là, bởi vì tối hôm qua tôi nói ngực cô quá nhỏ, cho nên cô vẫn còn
không vui?" Thấy Đào Du Du không nói lời nào, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên
thu hồi vẻ tức giận trên mặt, mỉm cười xấu xa kề miệng tới sát bên tai
cô nhỏ giọng kích thích cô.
"Anh. . . . . ." Đào Du Du lại bị lời nói của anh chọc cho tức giận đến
nỗi trong lúc nhất thời không biết nên nổi đóa như thế nào.
"Thật sự không nhét thêm cái gì ở trong nội y hay sao? Bây giờ nhìn qua
có vẻ còn lớn hơn nhiều so với tối hôm qua." Vũ Văn Vĩ Thần không để ý
đến sắc mặt cô đã tức giận đến mức nổi gân xanh, chỉ nhàn nhạt liếc qua
trước ngực cô một chút, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
Đào Du Du không nhịn nổi nữa, cô thật sự rất muốn vọt tới trước mặt anh
xé nát cái khuôn mặt anh tuấn kia của anh, rồi hung hăng cắn xé anh.
Ngay lúc cô không thể nhịn nổi nữa sắp gào thét lên thì đột nhiên chiếc
tại nghe nhét ở trong lỗ tai của cô truyền đến một giọng nói: "Quản gia
Đào, ngoài cửa có bưu phẩm của ngài."
"Cái gì? Bưu phẩm?" Đào Du Du có chút không hiểu nổi là ai gửi bưu phẩm tới đây cho cô.
"Đúng, hình như là từ Thành quốc gửi tới đây. Có cần tôi giúp ngài ký nhận không? Hay là chính ngài tự tới đây ký nhận?"
"Đợi chút, tôi sẽ lập tức tới ngay." Bởi vì rất tò mò rốt cuộc là ai gửi bưu phẩm tới đây cho mình, cho nên Đào Du Du quyết định tự mình tới đó
xem một thử tình hình.
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị chạy ra ngoài phòng ăn.
"Này, người phụ nữ ngốc nghếch kia, cô đi đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy
Đào Du Du chạy ra bên ngoài, thì lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
"Đi nhận bưu phẩm." Đào Du Du vô cùng thiếu kiên nhẫn, chỉ đáp lại một
câu như vậy, tiếp đó đã vội chạy về phía trước. Cô thật sự không thể
hiểu nổi, tại sao anh ta lại thích quản từng hành động của cô như vậy
chứ.
"Bưu phẩm?" Có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, anh
nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên giống như cảm thấy được chuyện
gì đó, anh lập tức quay đầu nhìn về phía bộ trưởng ẩm thực đang đứng
thẳng ở bên cạnh nói: "Lập tức gọi Đào Du Du dừng lại."
"Dạ, Tổng Thống." Bộ trưởng ẩm thực vừa nghe vậy, thì lập tức nói với người ở đầu bên kia bộ đàm.
Lúc này Đào Du Du mới vừa chạy ra khỏi lầu chính, đang chuẩn bị đi ra
cửa, thì nghe thấy bộ trưởng ẩm thực nói là Vũ Văn Vĩ Thần bảo cô dừng
lại. Trong lúc nhất thời cô cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì,
nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn dừng lại. ,
Vũ Văn Vĩ Thần không nói một lời, trực tiếp chạy ra khỏi phòng ăn, đi
tới trước mặt Đào Du Du, nắm lấy tay của cô kéo cô đi về phía phòng của
mình.
"Anh làm gì thế? Buông tôi ra." Đào Du Du đột nhiên bị kéo lại, rất là
bất mãn nên giãy giụa nói. Cô cũng không biết là anh lại đang phát bệnh
thần kinh gì nữa.
Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nhìn cô, chỉ rút tai nghe bộ đàm đeo trên lỗ
tai cô tới trước mặt mình, sau đó nói với người ở bên kia tai nghe:
"Trước tiên hãy khống chế người đưa bưu phẩm lại, sau đó kiểm tra bưu
phẩm một chút, sau khi đã xác định không có vấn đề gì thì cẩn thận mở
ra. Đừng mở bưu phẩm ở trong nhà."
Nói xong, anh lại kéo Đào Du Du đi thẳng lên lầu trên.
Đào Du Du nghe thấy anh dặn dò cảnh vệ gác cửa như vậy, thì đột nhiên
cảm thấy có chút kỳ quái, một loại dự cảm chẳng lành đánh úp vào trong
lòng cô.
"Tại sao phải khống chế người đưa bưu phẩm lại? Chẳng lẽ cái bưu phẩm đó có vấn đề gì sao?" Cô vừa đi theo anh lên lầu, vừa nói.
"Có vấn đề gì hay không, sẽ lập tức biết ngay thôi." Sắc mặt anh có chút lạnh lùng, bàn tay đang kéo cô lên lầu vẫn không hề buông lỏng.
Sau khi hai người tới lầu hai, anh dẫn cô vào căn phòng họp đối diện với phòng làm việc của anh. Từ cửa sổ của phòng họp nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở cửa lớn.
Mấy phút sau, thì thấy có một lính cảnh vệ cầm bưu phẩm bước ra khỏi
phòng cảnh vệ, chuẩn bị đi tới mảnh đất trống ở cách đó không xa để mở
bưu phẩm. Nhưng mà, ngay trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản
ứng, thì một tiếng động cực lớn đã vang lên. Mới vừa rồi còn là một sinh mạng tràn đầy sức sống vậy mà giờ đã nổ banh thành từng mảnh vụn ở ngay trước mắt Đào Du Du.
"A. . . . . ." Đào Du Du bị tình cảnh vừa xảy ra ngay trước mắt dọa sợ
đến nỗi hét lên một tiếng. Cả người không tự chủ được chui vào trong
lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần đang đứng ở bên cạnh, toàn thân phát run .
Mà lúc này vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần cũng đã lạnh đến cực điểm. Anh vươn tay ôm chặt Đào Du Du đã bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía, gân xanh ở chỗ huyệt thái dương của anh âm thầm hiện lên, trong con ngươi phát ra ánh
sáng lạnh khát máu.
"Tại sao lại như vậy? Vậy mà cái đó lại có thể là bom. . . . . ." Toàn
thân Đào Du Du run rẩy núp ở trong lồng ngực của Vũ Văn Vĩ Thần, trong
đầu vẫn không ngừng tua lại hình ảnh máu thịt nổ tung văng tung tóe mới
vừa rồi.
"Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ qua cho cái kẻ dám gửi bom cho cô." Giọng nói
của Vũ Văn Vĩ Thần vang lên ở ngay bên tai cô, không có sự chế nhạo và
đùa giỡn giống như trước, chỉ là một mảnh lạnh lẽo.
"Rốt cuộc là ai? Sao phải làm chuyện như vậy? Tại sao lại muốn hại tôi?" Đào Du Du vừa khóc vừa tự lẩm bẩm, cô không dám tưởng tượng, nếu như
mới vừa không phải Vũ Văn Vĩ Thần tới ngăn cản cô, nếu như cô cứ như vậy chạy tới ký nhận bưu phẩm, như vậy thì người mới vừa rồi bị nổ tung đến nỗi máu thịt văng tung tóe, có phải sẽ biến thành cô hay không?
"Tôi sẽ tìm ra kẻ đó, sau đó mang tới trước mặt cô cho cô xử lý." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói xong, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên
mặt cô, sau đó bế Đào Du Du đã sợ đến nỗi cứng ngắc cả người không cách
nào nhúc nhích lên, bước ra khỏi phòng họp, đi về phía phòng ngủ trên
lầu của anh.
Lúc này, trong nội tâm Đào Du Du có một nỗi sợ hãi khổng lồ, tiềm thức
nói cho cô biết là Vũ Văn Vĩ Thần đã cứu cô, cho nên dù anh có làm bất
cứ hành động gì với cô thì cô cũng không hề kháng cự.
Bế cô vào trong phòng ngủ ở trên lầu của mình, Vũ Văn Vĩ Thần đặt cô lên giường, sau đó chuẩn bị xoay người đi tìm người đến trò chuyện với cô,
nhưng lúc anh mới vừa xoay người, thì bàn tay lại bị Đào Du Du vẫn còn
đang run rẩy nắm chặt: "Đừng bỏ lại tôi một mình. . . . . . Tôi. . . . . . Rất sợ. . . . . ."
"Đây là phòng của tôi. Yên tâm, cho dù kẻ đó có mọc cánh, cũng không thể bay vào được, tôi giúp cô đi tìm bắt kẻ khốn nạn kia đến đây. Cô hãy
ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ bảo người tới đây canh
cửa cho cô." Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng cô, trận nộ mới vừa rồi cũng đã làm chấn động đáy lòng cô, vì vậy anh cũng chỉ có thể dịu dàng
an ủi ở bên tai cô.
"Ừ. . . . . ." Đào Du Du vừa nghe thấy anh nói như thế, cũng thoáng an
tâm một chút, cô gật đầu một cái, nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô.
"Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng quay lại với cô." Anh nhìn thấy bộ dáng
đáng thương của cô, cũng có chút không nhịn được cảm thấy hơi đau lòng,
anh giơ tay lên vuốt nhẹ cái trán trơn bóng của cô, sau đó xoay người đi về phía cửa của căn phòng.
Lúc anh quay lại lầu hai một lần nữa, thì Hồ Ứng đã đứng chờ anh ở phòng làm việc, cùng Hồ Ứng may mắn thoát nạn còn có trưởng phòng của phòng
cảnh vệ.