Đào Du Du thuộc về loại người làm xong chuyện sẽ không chịu trách nhiệm.
Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, vì vậy khi cắn mạnh vào "sắc lang" vũ văn vĩ thần, cô lại lựa chọn lách người.
Nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, nhìn Đào Dục Huyên
đang ngủ say trên giường, cô suy nghĩ, Vũ Văn Vĩ Thần không cần phải
biến thái như vậy chứ, vì đuổi giết cô mà đập cửa sổ trước mặt Đào Dục
Huyên chứ.
Suy nghĩ của cô là đúng, lúc này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn không muốn đuổi theo cô.
Trong lòng anh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó chính là, vì sao Đào Du Du không muốn gặp anh như vậy.
Theo lý, anh có thân phận nổi tiếng như vậy, gương mặt khi tức giận rất
đẹp trai, còn có dáng người đẹp, phụ nữ nào sẽ không điên cuồng vì anh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Đào Du Du người phụ nữ chết tiệt này lại khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, mà lá gan ngày càng lớn, có một loại chán ghét đối với anh ngày càng nghiêm trọng, điều này làm cho tâm tình anh cảm giác rất khó chịu.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau, lúc Tiểu Nho tỉnh lại, cô bé thấy mình ngủ bên cạnh Tiêu
Nhã Hinh, đừng nói rất vui vẻ, ôm mặt Tiêu Nhã Hinh hôn lại hôn, Tiêu
Nhã Hinh bị cô bé đánh thức, hoảng sợ khi nhìn thấy Tiểu Bất Điểm này ở
bên cạnh mình, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô bé nói: "Em mời vừa làm gì thế? Tại sao lại hôn trộm chị?"
"Tiểu Nho rất thích chị.... ..." Ngược lại Tiểu Nho rất thẳng thắn, vẻ
mặt cô bé đang nhìn Tiêu Nhã Hinh, có cảm giác rất đặc biệt không thể
nào nói nên lời.
“Nụ hôn của chị chỉ có thể cho người đàn ông mà mình thích, làm sao có
thể cho em.” Tiêu Nhã Hinh trợn to hai mắt, không chút lưu tình đả kích
tấm lòng yêu mến của Tiêu Nho đối với mình.
Tiêu Nho nghe vậy, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, sau đó vẻ mặt
ngạc nhiên che miệng mình nói: “Hỏng bét… Nhưng mà nụ hôn đầu của em em
cho ai còn không nhớ nữa…”
“Không sao, dù sao người khác không biết, em giả vờ em còn có nụ hôn đầu là được, chị sẽ không vạch trần em.” Tiêu Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt
buồn bã của Tiêu Nho nhịn không được an ủi cô bé.
“Ừ, chúng ta ngoéo tay đi.” Tiêu Nho rất ngây thơ vươn ngón tay út của mình ra, giọng nói giòn giã vang lên.
Tiêu Nhã Hinh rất phối hợp ngoéo tay ngược lại.
Sau khi hai người rời giường, trợ lý đã sẵn sàng, nhanh chóng tắm rửa, sau đó đi xuống lầu ăn sáng.
Lúc này Đào Dục Huyên cũng đã sớm rời giường, đến lúc Tiêu Nhã Hinh và
Tiểu Nho đi vào phòng ăn, thấy Đào Dục Huyên, lập tức cười híp mắt chào
hỏi cậu bé.
“Hai hai, đêm qua anh ngủ ở đâu vậy?” Tiêu Nhỏ ngồi trên ghế bên cạnh Đào Dục Huyên, bắt đầu nói chuyện với cậu.
“Phòng mẹ.” Đào Dục Huyên bình thản trả lời.
Trên thực tế, sáng sớm hôm nay lúc cậu rời giường nhìn thấy Đào Du Du
nằm bên cạnh mình, suýt nữa đã lăn từ trên giường xuống đất.
Đợi cho cậu phản ứng kịp thì nhớ ra mình chỉ là một đứa bé bốn tuổi, sau đó từ từ bình tĩnh lại
Mặc dù rất không quen, nhưng dù sao hiện tại cậu chỉ có bốn tuổi.
Thời gian bốn năm qua cậu vẫn cố nhớ lại những gì ở kiếp trước, cậu vẫn
không ngừng nói với mình cậu chính là Đào Dục Huyên, không phải là Lý
Doãn Trạch. Nếu như, lúc này Đào Du Du không bị Vĩ Văn Vĩ Thần gọi về
Thương Quốc, có lẽ cậu sẽ đóng vai nhân vật Đào Dục Huyên này cho đến
khi cậu trưởng thành.
Nhưng mà, dường như số phận không muốn để cho cậu làm một đứa bé đơn giản như vậy.
Thù trên người cậu, dường như cũng không vì thời gian trôi qua mà dần
dần quên lãng, ngược lại, khi cậu nhìn thấy Lý Trường Dũng, càng ngày
càng nghiêm trọng.
Lý Trường Dũng, năm đó vì tranh giành quyền thừa kế duy nhất cùng Mạc
Lâm, không tiếc dùng bom làm cậu bị nổ chết, nhờ ông trời thương hại
cậu, mặc dù làm cho cậu mất đi mạng sống lúc còn trẻ, nhưng mà cho cậu
trọng sinh một cách hoa hoa lệ lệ.
Lần này, cậu muốn đòi lại tất cả vả vốn lẫn lời!!!
……
Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần cùng từ trong phòng ngủ trên lầu đi xuống,
không cần nghĩ cũng biết, Vũ Văn Vĩ Thần lại bị cô đánh thức.
Hiện tại anh đã có thói quen khi người phụ nữ này dùng một vài cách đặc
biệt gọi anh rời giường, mặc dù mỗi lần đều làm anh phát điên, nhưng mà
rất hiệu quả, có thể làm cho anh trong chớp mắt tỉnh táo.
Nếu như mỗi buổi sáng rời giường, con của anh có thể chờ anh trước bàn
ăn, sau đó bên cạnh còn có một người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, hẳn là
cảm giác sẽ rất không tê.
“Chú, buổi sáng tốt lành.” Tiểu Nho vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng chân chó chào hỏi lấy lòng anh.
“Buổi sáng tốt lành, để chú hôn một cái.” Vũ Văn Vĩ Thần mỉm cười đi đến bên cạnh Tiểu NHo, sau đó đưa tay vuốt ve đầu cô bé, trêu chọc cô bé.
Đào Du Du đứng một bên nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt tràn đầy khinh
bỉ, trong đầu đều là hình ảnh bộ dạng hèn hạ đáng khinh của Vũ Văn Vĩ
Thần, trong lòng thầm cảm thán: Đừng làm cho tôi nôn, đừng làm cho tôi
nôn…
“Không cần.” Tiểu Nho không biết suy nghĩ trong lòng Đào Du Du, cái đầu nhỏ của cô bé nghiêng sang một bên, quả quyết cự tuyệt.
Lần này làm Vũ Văn Vĩ Thần bị hôn mê, vừa mới còn bộ dạng nịnh nọt anh, thế nào lại thay đổi nhanh vậy?
Các cô quả nhiên là mẹ con sao? Trở mặt đều thật nhanh.
“Vì sao không cho chú hôn?” Tuy rằng sau khi bị cự tuyệt trên mặt có
chút không nén được giận, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không so đo với Tiểu Nho, đứa bé này lớn một chút nữa, vốn là khó nắm bắt được.
“Nụ hôn đầu của Tiểu Nho muốn để cho nam sinh mình thích.” Tiểu Nho nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần, nghiêm túc nói ra.
Mẹ nó…
Đào Du Du nghe vậy thì trợn tròn mắt…
Đứa bé này còn biết nụ hôn đầu tiên, còn muốn để cho nam sinh, có lầm không?
Vũ Văn Vĩ Thần nghe câu trả lời của cô bé xong, suýt chút nữa cười đến
nội thương, hai ngồi xuống chỗ ngồi của mình, vừa cười, vừa nhìn về phía Đào Du Du đầu đầy vạch đen.
“Con gái của cô thật đáng yêu.” Cuối cùng, anh cố nén cười nói ra suy nghĩ với Đào Du Du.
Khóe miệng Đào Du Du giật giật, không biết nên nói cái gì.
Mà lúc này Đào Dục Huyên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn về phía cậu bé, phát hiện cậu bé cũng đang nhìn
mình, vẻ mặt dường như đang nói: “Chẳng lẽ nó không phải là con của cha
sao? Làm sao chó chê mèo lắm lông…”