"Muốn chơi trốn tìm, sau khi bắt đầu trò chơi, các người tìm chỗ trốn trong phòng này đi, trừ phi tôi tìm được các người, nếu không cho dù thế nào, cho du là ai đi vào căn phòng này, các người cũng không được đi ra, hiểu chưa? Nếu các người thắng, có thể ra lệnh cho tôi làm bất kỳ việc gì, thế nào?" Cứ như thế một con sói đuôi dài dụ dỗ hai cô bé ngây thơ, trong lòng không chút khiển trách lương tâm.
"Thật vậy không? Tùy ý ra lệnh cho cậu làm việc gì cũng được?" Dường như Tiêu Nhã Hinh rất thích thú trò chơi này, vì vậy nhíu mày như kẻ xấu nói.
"Phải, nhưng sau khi tôi tuyên bố đầu hàng thì các người mới có thể ra ngoài, còn nữa, chỉ có thể trốn trong căn phòng này, không thể ra ngoài." Rất nghiêm túc gật đầu một cái, Đào Dục Huyên bày tỏ lời nói của cậu đáng giá ngàn vàng.
"Được, vậy cậu đi ra ngoài đi." Tiêu Nhã Hinh đảo mắt một vòng, sau khi hiểu rõ quy luật, liền vung tay lên, ý bảo Đào Dục Huyên có thể ra ngoài, trò chơi chính thức bắt đầu.
Ra khỏi phòng, Đào Dục Huyên thở ra một hơi, tiếp theo cậu bé nhìn thấy cáo mấy người vệ sĩ từ dưới lầu đi lên, vừa nhìn thấy cậu bé, lại hỏi: "Bạn nhỏ, em gái và chị họ Tiêu kia đâu?"
Đào Dục Huyên biết rõ Thác Ngọc Mộ Dã đưa người đến, vì vậy chỉ chỉ cửa phòng phía sau nói: "Các cô ấy chơi trò chơi trong phòng rồi, không thích người khác quấy rầy, các chú không nên vào đó, ở cửa ra vào này là được rồi. Con đi xuống lầu tìm mẹ."
"Được, chú đi tìm mẹ cùng con." Mấy người áo đen kia nghe vậy, lập tức có hai người đứng ra nói chuyện với Đào Dục Huyên, những người còn lại thì đi về phía cửa phòng.
Đào Dục Huyên biết bọn họ sợ cậu bị bỏ rơi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
Xem ra năng lực xử lý công việc của Thác Ngọc Mộ Dã rất cao, nhanh như vậy đã an bài bảo vệ đúng chỗ rồi.
Đi xuống lầu, cậu bé nhìn xung quanh, trong lòng cậu đang thầm đánh cuộc một lần.
Dựa theo suy tính của cậy, Thác Ngọc Mộ Dã cũng biết âm mưu của Lý Trường Dũng, nhất định trước tiên sẽ ngăn cản Vũ Văn Vĩ Thần, một khi Vũ Văn Vĩ Thần tránh được sự ám sát của Lý Trường Dũng, như vậy Lý Trường Dũng có thể sẽ đổi cách khác, bắt cóc Đào Du Du để uy hiếp Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng mà 100% chuyện đó sẽ không xảy ra.
Cho nên cậu bé đang đánh cuộc, cậu đánh cuộc Vũ Văn Vĩ Thần nhất định biết rõ trong tình thế nguy hiểm này, vì sự an toàn của Đào Du Du, anh sẽ đến đây.
Trên thực tế cậu đã thành công rồi, bởi vì lúc này xe của Vũ Văn Vĩ Thần cũng sắp đến cổng lớn rồi.
Lý Trường Dũng vẫn nôn nóng chờ Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện, chính là đợi nửa ngày, cũng không nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, vì vậy ông ta hơi sốt ruột.
Phải biết rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, thật vất vả mới có thể trà trộn vào người cửa anh, nếu đổi lại là nơi khác hoặc là ở phủ Tổng Thống.... .......Nếu muốn ám sát Vũ Văn Vĩ Thần hoặc bắt cóc Đào Du Du, sợ là không chờ được người của ông ta tiếp cận, đã sớm bị nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần giết chết mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của bọ vệ sĩ.
Sự thật chứng minh, thiếu kiên nhẫn sẽ không làm được việc lớn gì, mà hết lần này đến lần khác, Lý Trường Dũng là một người không có nhiều kiên nhẫn.
Mọi chuyện cần thiết đều xảy ra ở nơi đó.
Đầu tiên, đèn trong hội trường bị tắt, ngay sau đó, một tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người hồn bay phách tán chạy toán loạn.
Đào Dục Huyên vì có hai vệ sĩ bảo vệ, cộng thêm dáng người nhỏ bé căn bản không có cách nào biến thành mục tiêu được, nhưng Đào Du Du thì thảm hơn.
Tuy cô được Thác Ngọc Mộ Dã che chở, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho người nhà của mình, trong khoảnh khác tiếng súng vang lên, lòng cô mất đi không chế bắt đầu run rẩy.
Tuy Thác Ngọc Mộ Dã đã an bày tất cả, nhưng đột nhiên tiếng súng vang lên công thêm đám người hỗn loạn, rất nhanh anh ta đã rời khỏi Đào Du Du, tất cả mọi người đều chạy ra cửa, không ít người ngã nhào trên mặt đất, bộ dạng trông thật chật vật.
Lúc xe của Vũ Văn Vĩ Thần đến cổng, đợt nhiên nghe có tiếng súng, anh lập tức ra lệnh dừng xe, sau đó mở cửa xe nhanh chóng xuống xe rồi chạy về phía hội trường.
Hồ Ứng đi cùng xe với anh tất nhiên cũng không dám chậm trễ, lập tức đuổi theo, mà trong chớp mắt khi xe dừng lại tất cả vệ sĩ trong xe cũng nhảy xuống xe, rất nhanh bảo vệ xung quanh Vũ Văn Vĩ Thần.
Thật ra lựa chọn chỗ đậu xe ở đây là cũng có lý do, như vậy bọn họ có thể không xuất hiện rõ ràng như thế, có thể thấy thực chất có rất nhiều nguy hiểm.
... ...... ...... ....
Trong hội trường là một cảnh hỗn loạn, Đào Du Du không kịp nghĩ nhiều, cô chạy thẳng vào trong phòng, muốn đi tìm bọn nhỏ.
Lúc Vũ Văn Vĩ Thần sắp đến biệt thự nhà họ Ngô, chợt dừng bước lại, anh quay đầu hỏi Hồ Ứng theo sát phía sau: "Biệt thự nhà họ Ngô có cửa sau không?"
"Có, lúc đầu Thác Ngọc Mộ Dã bảo tôi sắp xếp một tổ bảo vệ tiến vào từ cửa sau." Hồ Ứng nhẹ nhàng gật đầu trả lời.
"Đi, chúng ta vào bằng cửa sau." Vũ Văn Vĩ Thần lập tức ra lệnh.
Vì vậy đoàn người nhân lúc bóng đêm che chở, lặng lẽ vòng qua bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, rốt cuộc đi đến cửa sau.
Một vị nhân viên an ninh rất thành thạo kỹ thuật mở khóa mửa cửa phía sau ra, sau đó đoàn người chia làm ba tổ, trong đó hai tổ đi vào vườn hoa giải quyết đám sát thủ, tổ còn lại đặc biệt theo sát Vũ Văn Vĩ Thần để bảo vệ cho anh.
Vũ Văn Vĩ Thần từ cửa sau đi thẳng vào một bên vườn hoa, dưới ánh trăng sáng, cách đó không xa đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy trốn ngược hướng với mọi người, mà mục đích của cô rất rõ ràng, chính là trong biệt thự.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt anh không phải là bóng dáng quen thuộc này, mà chính là ánh đèn hồng ngoại trên người cô.
Vị trí bị nhắm vào chính là chân cô.
Rất rõ ràng, những người đó không muốn mạng của cô, chỉ là không muốn để cô chạy nữa.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần không chút suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua tất cả mọi người chạy về phía bóng dáng quen thuộc kia, phía bên kia đang cố gắng nổ súng vào người Đào Du Du, anh phi thân một cái, mạnh mẽ ôm Đào Du Du ngã nhào, kết quả một phát súng kia bắn trúng cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần.