Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 192



Tổ trưởng an ninh vừa dứt lời, liền nhìn thấy trong vườn hoa dưới lầu, không biết Đào Dục Huyên xông ra từ chỗ nào, bên người dẫn theo hai vệ sĩ đi nghênh ngang về phía biệt thự.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng của Đào Dục Huyên đi dưới lầu, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng thả lỏng, vì mất máu quá nhiều nên anh hơi chống đỡ không nổi, lảo đảo lui về phía sau hai bước.

"Tổng Thống......" Mọi thấy bộ dạng sắp ngã của anh, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy.

"Tôi......Không sao.......chúng ta đi xuống dưới đi......" Vũ Văn Vĩ Thần lắc đầu, trấn định lại bước chân của mình, sau dó hít một hơi thật sâu, cất bước đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đi theo anh ra khỏi phòng.

Đi xuống lầu, Đào Dục Huyên đã vào biệt thự, trước tiên tầm mắt của cậu bé rơi vào vết thương trên cánh tay của Vũ Văn Vĩ Thần, sau lưng anh lại không thấy Đào Du Du, Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Bồ Đào đâu, cậu biết có chuyện không ổn, lập tức hỏi: "Mẹ và em gái đâu rồi?"

"Họ đến bệnh viện rồi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Dục Huyên không bị mất một cọng lông nào, rốt cuộc khóe miệng cũng nở nụ cười thản nhiên.

"Đến bệnh viện? Họ bị thương sao? Nhanh đưa con đến bệnh viện......." Đào Dục Huyện gấp gáp hỏi, thật ra, cậu bé cũng đang nhắc nhở Vũ Văn Vĩ Thần nhanh chóng đến bệnh viện.

"Chúng ta đi thôi." Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu nói với mọi người đang đứng sau lưng.

"Các người đi đi, tôi ở lại đây giải quyết hậu quả." Thác Ngọc Mộ Dã nói, ý bảo bọn họ đi trước.

... ...... .......

Lúc này Đào Du Du còn đang trên đường đến bệnh viện, Tiểu Bồ Đào được Hồ Ứng ôm trong lòng, vì bị mất máu quá nhiều nên đã hôn mê.

Đào Du Du gấp đến độ cũng suýt ngất theo, cô dùng sức nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bồ Đào, không ngừng nói: "Cục cưng, đừng ngủ nữa, nhanh mở mắt ra đi, mẹ kể chuyện cho con nghe.... ......"

Xe chạy trên đường rất nhanh, nhưng tốc độ này đối với việc cứu mạng, Đào Du Du cảm thấy vẫn còn hơi chậm.

Cô hận không thể ôm Tiểu Bồ Đào bay thẳng đến bệnh viện.

Xe chạy trên đường hơn mười lăm phút, cuối cùng cũng đến bệnh viện lớn nhất ở gần biệt thự nhà họ Ngô.

Lúc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Hồ Ứng ôm Tiểu Bồ Đào chạy vào bênh trong, Đào Du Du và Tiêu Nhã Hinh đi theo phía sau, một vài vệ sĩ vẫn đi theo bên cạnh bọn họ, nhóm người vọt thẳng đến cửa phòng cấp cứu.

"Bảo bác sĩ giỏi nhất của các người nhanh chóng đến đây, là vết thương do đạn bắn, lập tức phẩu thuật đi." Đi vào phòng cấp cứu, đã có bác sĩ và y tá thấy cục diện này, không dám chậm trễ, bọn họ lập tức nhận lấy đứa bé, đặt ở trên giường.

Có một bác sĩ trẻ hơn ba tuổi nhanh chóng từ phòng trực ban đi ra, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bị thương do súng bắn, lại còn là một đứa bé, vẻ mặt lập tức căng cứng lại.

"Bác sĩ, tất cả đều trông cậy vào ngài." Hồ Ứng nhìn thấy ánh mắt bác sĩ nổi lên tia lo lắng, vì vậy bước nhanh đến trước mặt anh ta, cúi đầu thật sâu, sau đó cầu xin anh ta.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Bác sĩ trẻ này cảm thấy sự phó thác này vô cùng áp lực, anh ta nhẹ nhàng gật đầu với Hồ Ứng, nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu.

Trong khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Đào Du Du ngồi co lại trên dãy ghế bên ngoài hành lang.

Hồ Ứng thấy Tiểu Bồ Đào đã được đưa vào phòng giải phẫu, lập tức ra lệnh cho một nhân viên an ninh báo cáo tình hình bên nay với Vũ Văn Vĩ Thần.

Trên đường đến đây anh ta nhìn thấy lực lượng quân đội đến khu biệt thự, vì vậy lúc này hẳn là tình thế đã được ổn định.

... ...... ...... .......

Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nhận được điện thoại, đúng lúc đang ở trên đường, vì định gọi điện thoại cho Hồ Ứng xem tình hình bên bệnh viện thế nào, sau khi biết được vị trí cụ thể của họ, anh lập tức ra lệnh cho lái xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.

Mà Đào Dục Huyên giống như một đứa bé làm sai chuyện lớn, ngồi bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần không nói một lời.

Đúng vậy, mọi chuyện điều tiến triển theo sự chỉ dẫn của cậu bé, nhưng mà cậu không nghĩ đến Tiểu Bồ Đào và Vũ Văn Vĩ Thần lại bị thương.

Tuy cậu mang theo trí ức kiếp trước, nhưng kiếp này bọn họ vẫn là người thân nhất của cậu, một người là em gái sinh đôi với cậu, còn một người là người cha ruột thịt của mình, họ đều bị thương, trong lòng cậu sao có thể thoải mái được.

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, vì Vũ Văn Vĩ Thần cũng bị thương, nên nhân viên an ninh nhanh chóng dìu anh vào tòa nhà điều trị gấp.

Sự xuất hiện của anh lập tức làm xôn xao, ý ta đứng trước cửa cảm thấy mắt mình có vấn đề, sau khi dụi dụi mắt mới xác định đây là thật, ngài Tổng Thống thật sự đến bệnh viện của bọn họ, phản ứng kịp thời, lập tức dùng điện thoại gọi cho lãnh đạo của mình.

Rất nhanh, có ý tá trưởng và các bác sĩ đẩy xe đến.

"Trước tiên đưa tôi đến phòng giải phẫu xem tình hình của đứa bé kia." Vũ Văn Vĩ Thần không nằm trên xe đẩy, anh rất bình tĩnh nói chuyện với bác sĩ.

Bác sĩ nghe vậy, hơi do dự, nói: "Tổng Thống, bây giờ trên tay ngài bị thương rất nghiêm trọng, nếu xử lý chậm, chỉ sợ.... ....."

"Đưa tôi đi xem đứa bé kia...." Vũ Văn Vĩ Thần không tức giận, anh lạnh lùng lập lại lời nói của mình một lần nữa.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt của anh có thể thấy được sự nghiêm túc không thể chống lại, dù sao bên cạnh phòng giải phẫu còn có một phòng giải phẫu khác, vì vậy lập tức xoay người dẫn đường.

Vũ Văn Vĩ Thần đi vào phòng giải phẫu ở lầu hai, nhìn thấy Đào Du Du vẻ mặt lo lắng ngồi trên ghế cầu nguyện cho Tiểu Bồ Đào, còn chưa kịp nói câu nào với cô, chỉ thấy một y tá từ phòng bệnh nặng chạy ra.

"Xin hỏi ai là người thân của bệnh nhân?" Y tá lo lắng nhìn nhóm người trước cửa phòng, hỏi không có mục tiêu.

"Tôi là mẹ của đứa bé, con của tôi làm sao vậy?" Đào Du Du nghe y ta hỏi người thân, lập tức từ trên ghế đứng lên, chạy đến trước mặt y ta, linh cảm bất thường vây lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.