Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 208



"Hành trình ngày mai đều chỉnh sửa lại một chút, buổi sáng bỏ ra nửa giờ sắp xếp cho tôi gặp mặt Ngô Định Thiện, để Ngô Định Thiện đưa phu nhân của ông ta đi cùng." Cúi đầu suy tính một chút, Ngả Cầm Thị phân phó với trợ lý sau lưng.

"Phu nhân, ngài muốn thông qua Ngô Định Thiện khiến quản gia Đào tự động rút lui?" Trợ lý đi theo Ngả Cầm Thị bao nhiêu năm qua, cuối cùng bà đưa ra một ám chỉ ngầm, lại có thể đoán được kế hoạch của bà.

"Cô ta là người không cha không mẹ, chỉ có thể tìm trưởng bối của cô ta thôi. Tôi nghĩ, dù sao Ngô Định Thiện cũng là nghị viên, có lẽ phải gặp mặt ông ta một lần." Ngả Cầm Thị nói xong, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Trợ lý thế lấy nên không quấy rầy bà nữa, chỉ yên lặng đứng sang một bên, bắt đầu an bài vì cuộc gặp gỡ giữa Ngải Cầm Thị với vợ chồng Ngô Định Thiện vào ngày mai.

... ...... ...... .....

Buổi tối, Đào Dục Huyên được người lái xe chở từ bệnh viện về biệt thự, lúc đó Ngả Cầm Thị cũng ở trên bàn cơm, nên lúc mọi người dùng cơm rất im lặng.

Sau khi dùng cơm xong, Vũ Văn Vĩ Thần đưa Đào Dục Huyên lên thư phòng ở lầu hai, Đào Du Du báo cáo công việc ở phòng ăn đã hoàn thành, cũn đi đến thư phòng.

Chờ khi cô vào thư phòng, Vũ Văn Vĩ Thần và Đào Dục Huyên vẫn chưa nói chuyện, hai người ngồi đối mặt nhau ở trên ghế sa lon, mắt to trừng mắt nhỏ, giống như từ ánh mắt có thể dò xét được lai lịch của đối phương.

Đào Du Du vừa vào thư phòng lập tức xoa dịu bầu không khí trong phòng, cô không cần suy nghĩ ngồi bên cạnh Đào Dục Huyên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé.

"Dục Huyên, suốt hai ngày ở bệnh viện có nhớ mẹ không?" Vì để tạo bầu không khí thoải mái khi nói chuyện, Đào Du Du

vẫn treo nụ cười trên môi mà cô thường hay dùng trước khi bắt đầu nói chuyện.

"Mẹ đoán xem." Đào Dục Huyên nhìn Đào Du Du nở nụ cười khoa trường, cậu bé bình tĩnh nhíu nhíu lông mày, sau đó cười như không cười hỏi ngược lại cô.

"Ừ, mẹ đoán con nhất định là rất nhớ mẹ." Đào Du Du nói rất tự tin.

Nhưng Đào Dục Huyên lại không gật đầu, cậu bé chỉ cười cười nói: "Mẹ đoán sai rồi."

"Mẹ......" Trong lúc nhất thời Đào Du Du bị cậu bé làm cho muốn đập đầu vào vách tường, có một cảm giác thất bại chạy lên não.

"Dục Huyên, chú nhớ lần trước trong bữa tiệc con có đàn một bài rất êm tai, con có thể nói cho chú biết, làm sao con biết bài nhạc kia không?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du đã kết thúc phần mở đầu một cách thất bại, anh quyết định không đi vòng vèo, hỏi thẳng Đào Dục Huyên.

Nghe câu hỏi của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Dục Huyên đã biết mục đích của bọn họ đặc biệt đón cậu trở về dùng bữa tối, trong lúc nhất thời, cậu bé lâm vào im lặng thật lâu.

Cậu vẫn đang do dự có nên nói hay không nói.

Dù sao chuyện này cũng thuộc phạm vi khoa học, thật sự khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người bình thường cũng không thể tin được chuyện này là thật.

Cho dù cậu bé nói thật, sau này cậu bé đối mặt với bọn họ như thế nào đây?

Cuối cùng cậu là Lý Doãn Trạch hay Đào Dục Huyên?

"Mẹ con nói cô ấy không thích đánh đàn dương cầm, mà ở nhà trẻ của con lại không có, vì vậy cuối cùng tại sao con lại đánh đàn dương cầm được, hơn nữa còn đàn tốt như vậy? Là ai dạy cho con?" Đào Dục Huyên im lặng khiến mối nghi ngờ vây kín trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần.

Hôm nay anh đã biết, trên người Đào Dục Huyên có một bí mật gì đó không muốn người khác biết, mà bí mật này chỉ cần Đào Dục Huyên không mở miệng, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được.

Lúc này trong lòng Đào Dục Huyện rất rối bời, cậu đã gánh vác cái thể xác của cậu bé kia quá lâu rồi, thật vất vả lắm mượn tay cậu bé báo thù giúp mình, Lý Trường Dũng bị cậu chỉ vào nhà giam, mà cậu lại cảm thấy hơi mờ mịt, vốn không hề suy nghĩ tiếp về cuộc sống tương lai như thế nào.

Trong lòng cậu còn có một khúc mắc không thể bỏ xuống được, người đó chính là Mạc Lâm.

Cậu nhất định không thể nói cho Mạc Lâm biết cậu chính là Lý Doãn Trạch, mà cậu cũng không thể cho Mạc Lâm tương lai gì, vậy kế tiếp Mạc Lâm phải đi con đường nào đây?

Đào Dục Huyên tiếp tục im lặng khiến Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu kiềm nén trong lòng, theo đạo lý một cậu bé vốn không thể giữ một bí mật lâu như vậy, cho đến bây giờ còn không chịu tiết lộ nửa câu, chuyện này thật không bình thường,

"Con có quen một người tên Lý Doãn Trạch không?" Vũ Văn Vĩ Thần tiếp tục hỏi, anh tin rằng sẽ có một câu hỏi chạm vào đáy lòng Đào Dục Huyên.

Quả nhiên, khi Đào Dục Huyên nghe thấy cái tên "Lý Doãn Trạch" này, lông mày của cậu bé giật nhẹ một cái, nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Tuy chỉ là biểu hiện trong chớp mắt, nhưng lại không tránh được đôi mắt của Vũ Văn Vĩ Thần, có lẽ trong lòng anh đã có câu trả lời, trong lúc này Đào Dục Huyên và Lý Doãn Trạch nhất định có mối liên hệ nào đó.

"Bảo bối, con đừng sợ, nói cho mẹ nghe tại sao con lại đánh đàn dương cầm, sao con lại biết nhiều ngôn ngữ các nước khác, còn nữa, con biết người tên "Lý Doãn Trạch" sao?" Đào Du Du thấy Đào Dục Huyên im lặng nên rất sốt ruột, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, cô biết Đào Dục Huyên càng im lặng, cũng có nghĩa là thằng bé đã biết rất nhiều. Kết quả này không giống như cô nghĩ, đứa con trai như vậy thật quá xa lạ đối với cô.

"Các người có tin trên đời này có chuyện linh hồn chuyển thế không?" Im lặng thật lâu, có lẽ không đành lòng để Đào Du Du lo lắng cho mình, cuối cùng Đào Dục Huyên cũng mở miệng.

Lúc này cậu bé nói chuyện giọng điệu rất nặng nề, hoàn toàn không giống một đứa bé bốn tuổi đang nói chuyện.

"Cái.......gì? Linh hồn chuyển thế?" Đào Du Du nghe bốn chữ này, sợ tới mức suýt ngất đi, cô ôm lấy gương mặt non nớt của Đào Dục Huyên, vừa khóc vừa hét to: "Bảo bối, con đừng dọa mẹ, con đang nói nhảm gì đó? Có......Có phải là xem phim nhiều không?"

"Chú tin không?" Đối với vẻ mặt không tin của Đào Du Du, tâm tình của cậu bé không kích động, chỉ thản nhiên quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, rồi hỏi tiếp.

"Nói tiếp đi!" Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời tin hay không tin, có lẽ giờ phút này ở trong lòng anh, cho dù Đào Dục Huyên có nói ra sự thật là gì, anh cũng sẽ thử tiếp nhận. Miễn là có thể nói rõ tất cả mọi chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.