Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 11: Bé mù chữ nhà tử thần



Cũng may, cục cưng Chúc Chúc không yêu cầu hôn mặt nhỏ của bé. Bởi vì ba ba tử thần cảm thấy, mình có thể ôm trẻ con loài người đã là cực hạn rồi.

Nhưng Kim Sân nhanh chóng hiểu rõ, câu yêu cục cưng Chúc Chúc nhất kia không phải là một câu nói mà thôi.

Chín giờ rưỡi tối, tử thần đại nhân theo thói quen chuẩn bị đi ngủ, thậm chí anh còn giao mấy nhiệm vụ cho bóng đen luôn rồi. Nhưng anh không chờ được giấc ngủ đến, mà lại chờ được tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ rất có quy luật, cốc cốc cốc cốc, cốc cốc cốc cốc, hình như là cùng một người gõ cửa, mang theo một loại cảm giác đáng yêu.

Tử thần đại nhân đen mặt đi mở cửa. Anh thấy nhóc con mặc áo ngủ khủng long đứng ngoài cửa, trong ngực nhóc con còn ôm một quyển sách.

Tử thần đại nhân mơ hồ cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật lợi hại. Anh lạnh lùng mở miệng nói: “Con nên đi ngủ rồi.”

Nhóc con nhìn mình chằm chằm vào mũi chân, lộ ra đỉnh đầu có tóc mềm mại. Bé cố lấy dũng khí, ngẩng đầu. Âm sữa của bé còn kèm theo lo lắng: “Ba ba, bạn nhỏ khác đều sẽ…”

Bởi vì tuổi Chúc Chúc đã lớn nên vào thẳng lớp lá. Mấy bạn nhỏ lớp lá đều đã học qua lớp mầm, lớp chồi, nên đối với ghép vần, con số, tiếng Anh đều đã quen thuộc.

Chỉ có mình Chúc Chúc đi học là không biết cô giáo đang nói gì. Thậm chí bé còn không rõ mọi người đang nói gì, cả đầu mù mờ.

Cô giáo cũng ý thức được trình độ của Chúc Chúc không theo kịp tiết tấu lớp lá. Nhưng Chúc Chúc đến lớp lại tìm được bạn, còn có quan hệ rất tốt với mọi người. Mấy đứa trẻ lớp mầm đều mới hơn hai tuổi, Chúc Chúc lại lớn tuổi hơn nên chắc chắn sẽ thấy không quen. Cho nên cô giáo âm thầm bảo Chúc Chúc có gì thì về nhà hỏi ba ba.

Buổi tối đi ngủ Chúc Chúc mới nhớ tới lời cô giáo nói. Bé vội vàng ôm sách đi tìm ba ba.

Bé ngắc ngứ nói: “Ngày mai… Ngày mai cô giáo… Sẽ hỏi…”

Kim Sân phân vân. Anh nghĩ bình thường Chúc Chúc tự nói chuyện đã có vấn đề, ở trường chắc chắn lại hay kêu cạc cạc. Cho nên, bạn học nhất định sẽ cười bé là vịt con xấu xí.

Tử thần đại nhân tự tưởng tượng. Trẻ con loài người như Chúc Chúc sẽ tự tạo lưới quan hệ tại nhà trẻ, nhưng vẫn là nhóc đáng thương. Nói cho cùng, tử thần đại nhân cũng biết trẻ con loài người rất thích xa lánh đồng loại. Trong tưởng tượng của anh, Chúc Chúc nhất định sẽ bị bọn nó chê cười, xa lánh.

Chỉ mới nghĩ như vậy, đã khiến anh khó chịu trong lòng rồi.

Anh hoàn toàn không biết những đứa trẻ trong trường đã xác định ba ba của Chúc Chúc là một người xấu, nên chúng phải bảo vệ em gái công chúa đáng thương.

Tử thần đại nhân sửa sang lại quần áo một chút, mới bế nhóc con lên. Anh đi vào phòng sách bên cạnh ——

Nhóc con ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ba ba. Sau đó, bé lật quyển sách giáo khoa xanh xanh đỏ đỏ ra.

Tuy tử thần tiên sinh chỉ làm người trong một thời gian ngắn, nhưng anh lại rất tinh thông các loại tri thức.

Kim Sân chỉ vào vài chữ cái to, giọng không cảm xúc: “Đại hội thể dục thể thao rừng rậm”

Ngón tay Chúc Chúc cũng chỉ theo, bi bô đọc theo: “Đại hội… Đại hội…”

“Đại hội —— thể dục —— thể thao —— rừng —— rậm.”

Nhóc con nhìn ba ba rồi đọc theo: “Đại hội thể dục thể thao rừng rậm!”

Hai ngày này đều ở chung với người khác, bé không phải nghe cô giáo nói thì nghe bạn học nói. Tuy rằng lúc đi ngủ vào buổi tối bé sẽ trao đổi cạc cạc với con vịt đồ chơi ngủ bên cạnh. Nhưng trong hoàn cảnh này, lại thêm trước kia nhóc con vốn có biết nói chuyện. Cho nên, khả năng ngôn ngữ của bé từ từ về lại trình độ bình thường.

Tử thần ba ba nghe ra bé đã bắt đầu tiến bộ, không hiểu sao anh lại thấy vui mừng. Anh nhìn xuống dưới, là đề bài điền vào chỗ trống. Phía trên là một số loài vật, từ trái đến phải, sắp xếp thành hàng.

Nhóc con hăng hái chỉ vào các con vật: “Hổ! Sư tử!”

Kim Sân nhìn khoảng trắng, rơi vào trầm tư. Câu hỏi dưới khoảng trắng không phải bảo bé điền tên con vật vào, mà hỏi bé có bao nhiêu con vật.

Tử thần đại nhân chưa từng có kinh nghiệm dạy học, mãi sau anh mới ý thức được nhóc con không biết đếm.

Đây là lượng công việc rất lớn, tử thần đại nhân có chút đau đầu: “Chúc Chúc, ta dạy con đếm nhé.”

“Cái gì là đếm ạ?”

Đối mặt với ánh mắt đơn thuần của bé mù chữ, tử thần tiên sinh cảm thấy vấn đề này rất khó giải thích.

Nhưng rất nhanh, anh đã có biện pháp.

Công việc của anh không chỉ thu linh thể loài người, mà còn thu cả ký ức. Ký ức của toàn bộ loài người gộp cả ký ức của anh hợp thành lịch sử.

Sở dĩ anh phạm phải sai lầm lớn như vậy mà vẫn có được năng lực của mình, có một phần nguyên nhân vì ba anh là thần, mà phần hơn là bởi anh khai thác app.

Tử thần tiên sinh mở điện thoại di động của mình, rồi mở app Tử thần ra. Anh bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc con số trong hồ sơ lịch sử.

Nhóc con vẫn ngoan ngoãn chờ ba ba. Bởi vì lúc ba ba bận rộn thì bé không được quấy rầy ba đâu.

Rất nhanh đã ra kết quả, tử thần tiên sinh thả một phần ký ức nguyên sơ của loài người ra.

Tiểu Chúc Chúc không hề cảm thấy kinh ngạc. Dưới cái nhìn của bé, cảnh này cũng giống như lúc bé xem tivi mà thôi.

Trong “TV”, một nhóm người đang thả cừu nhỏ. Bọn họ từ từ bắt đầu phân biệt số lượng cừu, sau đó đếm bằng ngón tay. Dần dần, biến thành thắt nút dây để ghi chép lại…

Mặc dù không có âm thanh, Chúc Chúc vẫn xem say sưa. Cái đầu nhỏ của bé còn gật gật, giống như nghe hiểu.

Đợi đến khi nhóc con xem hết lịch sử phát triển con số, tử thần tiên sinh cũng mặc kệ đối phương rốt cuộc có xem không hiểu, chậm rãi nói: “Đây chính là con số chúng ta phải học hôm nay.”

Nhóc con cái hiểu cái không gật đầu.

“Đọc theo ba ba, 123456789, 10.”

Nhóc con nhanh chóng đọc một lần.

Tử thần đại nhân nhớ lại lần đầu tiên mình học những chữ số này, thường dùng ngón tay để đếm.

“Con đếm đầu ngón tay của con xem.” Tử thần đại nhân nhìn ngón tay mập mạp của nhóc con rồi nói.

Nhóc con nhìn đầu ngón tay của mình, không hiểu ba ba đang nói cái gì.

Thế là, tử thần đại nhân nghiêm mặt, trịnh trọng đưa tay mình ra. Đốt ngón tay anh thon dài, đôi tay này từ trước đến nay đều dùng để thu linh thể, giọng của anh vẫn giống y như lúc thu linh thể loài người. Anh cúi đầu, tách từng ngón tay của mình, “Đây là 1, đây là 2, đây là 3…”

Nhóc con quả nhiên học theo. Bé học theo cách của ba ba, tay phải tách đầu ngón tay trái của mình: “Đây là 1, đây là 2…”

Tử thần đại nhân lại đổi tay, dùng tay trái chỉ ngón tay phải của mình: “Đây là 6, đây là 7, đây là 8…”

Nhóc con nhìn ba ba, tiếp tục học theo đếm đầu ngón tay của mình.

Sau khi làm thế hai, ba lần, nhóc con rốt cuộc cũng biết đếm. Tuy mới bé chỉ đếm tới mười, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi.

Ngay sau đó, ánh mắt Kim Sân về lại đề bài trong sách. Giọng anh rất nhu hòa: “Bây giờ chúng ta sẽ đếm những con vật nhỏ này.”

Ngón tay Chúc Chúc chỉ từng con: “1,2,3,4… “

Ai nói dạy trẻ con đọc sách rất khó? Quá đơn giản! Tử thần đại nhân đã có cảm giác tự hào. Anh lấy tay kéo kéo mấy sợi tóc vểnh trên trán nhóc con.

Ba ba tử thần lại thấy hứng thú, bắt đầu nghiêm túc dạy tiếp. Nhóc con cầm bút, cũng học rất chăm chú. Nhưng viết chữ rất khó, chữ bé viết ra như gà bới, vặn và vặn vẹo.

Thế là bàn tay lớn của tử thần tiên sinh cầm tay nhỏ của nhóc con, viết từng nét từng nét ——

“Đây là 1…”

Sau khi thả tay ra, Tiểu Chúc Chúc nghiêm túc ghé trên mặt bàn, cũng học viết.

Ngày hôm sau, tất cả bạn nhỏ trong lớp đều có thể lưu loát bắt đầu cộng hoặc trừ trong khoảng hai mươi. Còn Tiểu Chúc Chúc thì đặc biệt kiêu ngạo giơ tay, biểu diễn đếm ngón tay cho mọi người xem.

Cô giáo thật sự dở khóc dở cười, nói: “Chúc Chúc tiến bộ lắm nhé.”

Các bạn nhỏ khác cũng nhao nhao vỗ tay, em gái công chúa lợi hại thật. Hôm qua bé còn chưa biết đếm, hôm nay đã biết đếm rồi.

Sau giờ học, các bạn nhỏ liền kéo Chúc Chúc đến cạnh bồn hoa ngoài phòng học. Chúng vội vàng hỏi: “Em gái công chúa, hôm qua cậu có về hỏi không?” Là hỏi ba ba chuyện mẹ kế.

Hôm qua, chuyện đầu tiên bọn nhỏ về nhà là kể cho cha mẹ nghe câu chuyện của em gái công chúa. Câu trả lời cơ bản đều giống nhau ——

“Em ấy là công chúa, công chúa khi còn bé đều rất tội. Công chúa Bạch Tuyết còn bị mẹ kế ném vào rừng nữa.”

“Cho nên làm công chúa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Con xem, con còn có cha mẹ yêu thương, nhưng đại đa số công chúa đều không có cha mẹ. Nếu có ba ba, ba ba cũng không yêu thương.”

Các bạn nhỏ chỉ cảm thấy cha mẹ không thương là việc khổ sở biết bao. Chúng càng thêm đau lòng cho em gái công chúa.

Thừa Khiếu cũng đang đứng giữa các bạn học. Hôm qua cậu đã nghĩ ra cách, nhưng ba ba lại không đáp ứng cậu. Việc này khiến cậu rất chán nản, thấy rất có lỗi với em gái nhỏ.

Tiểu Chúc Chúc nghe mọi người hỏi, bé vội vàng gật đầu rồi vui vẻ nói: “Ba ba… Yêu tớ lắm.”

Cục cưng Chúc Chúc thấy ba ba thật sự yêu bé, ba ba còn dạy bé đếm, còn thơm bé nữa.

Tiểu Minh chính là bạn nhỏ ở nhà bà nội ngày hôm qua. Cô bé nghe Chúc Chúc nói như vậy, nên cũng rất mừng: “Vậy thì tốt quá…”

Bọn chúng liền nghĩ đến chuyện ba ba Tiểu Minh không cần cô bé nữa, thế là mấy bạn nhỏ lại ngồi xuống cạnh bồn hoa. Tiểu Chúc Chúc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bé lấy vương niệm công chúa sáng lấp lánh của mình xuống, đội lên đầu Tiểu Minh: “Cho cậu…”

Trong nhà Tiểu Chúc Chúc có rất nhiều vương niệm công chúa kiểu dáng khác nhau, mỗi sáng bé đều phải đội một cái. Sau khi tử thần ba ba thấy được, lại cho rằng nó quá nặng. Nhóc con sợ ba ba không cho bé đội nữa đã mau miệng nói, không nặng, không nặng ạ!

Bé là công chúa, cho nên nhất định phải đội vương niệm nha.

Trẻ con đều thích đồ đẹp, huống chi là vương niệm công chúa sáng lấp lanh. Tiểu Minh sờ lên vương niệm, hai mắt cô bé đều sáng lên.

Những bạn nhỏ khác vội vàng nói: “Tớ có thể đội một lúc không?”

Thế là các bạn nhỏ đều đội một lúc. Cuối cùng, chúng còn đưa nó lại cho công chúa Tiểu Chúc Chúc. Nhưng Chúc Chúc vẫn đội vương niệm lên cho Tiểu Minh.

Tiểu Chúc Chúc nghĩ, hôm nay bé không phải là công chúa cũng không sao hết, bởi vì bé vẫn còn ba ba yêu bé.

Thừa Khiếu ở bên cạnh sờ lên lưỡi hái nhỏ, nhiệt huyết sôi trào trong lòng cậu. Em gái công chúa thật đáng yêu quá! Cậu muốn bảo vệ em gái công chúa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.