Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 24: Bạn lớn nhà tử thần



Sáng hôm sau, Chu Chúc được ba ba đưa đi nhà trẻ. Đương nhiên, cái cặp nhét đầy hoa quả kia là do Kim Sân xách. Chu Chúc vốn định tự đeo, nhưng nó quá nặng. Bé đeo cặp vào thì không bước nổi một bước, bắp chân còn run run.

Kim Sân nhìn thấy thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Anh vội vàng xách cặp sách lên. Lần này Chúc Chúc còn định để ba ba mặc áo choàng nữa ——

“Ba ba phải mặc choàng choàng chứ, như vậy mọi người đều biết ba là đại anh hùng nha!” Chúc Chúc đang rất phấn khích nên lúc nói hai chữ áo choàng không được tròn, liền thành choàng choàng.

Kim Sân suy nghĩ rồi nói: “Nhưng cô giáo đã nói, không được mặc choàng choàng trước mặt người ngoài mà.”

Ba ba tử thần có nghe nhóc con nói chuyện nên đương nhiên anh biết, trong suy nghĩ của bé, lúc bọn anh đi làm sẽ là một nhóm ba ba ngồi trong một phòng lớn, sau đó cô giáo sẽ đến và cho bọn anh đi làm.

Trong tưởng tượng của nhóc con, đi làm cũng giống đi học. Chẳng qua, nhóm trẻ con thì đi học, còn nhóm người lớn sẽ đi làm.

Quả nhiên, Ba ba Kim Sân vừa nói như vậy, Chúc Chúc lập tức tin ngay. Nếu là lời của cô giáo, thì phải nghe theo nha, vậy không để ba ba mặc choàng choàng đưa bé đi nữa.

Kim Sân vẫn mặc âu phục đen. Chỉ là, lần này đưa người đến nhà trẻ, lần đầu tiên Kim Sân chào hỏi cô giáo ——

“Ngày hôm qua Chúc Chúc có hái ít trái cây trong vườn nhà, nên có đeo một cặp đến trường, nói là muốn chia cho các bạn.” Kim Sân vừa nói vừa đưa cái cặp trướng phình cho cô giáo.

Cô giáo thấy Ba ba Chúc Chúc cười thì vô cùng ngạc nhiên. Cô ta nhận lấy cái cặp rồi khen Chúc Chúc: “Chúc Chúc là một bé ngoan biết chia sẻ!”

Thế là, Kim Sân liền thấy con gái anh phấn khởi đến mức ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh vào trong.

Kiêu ngạo muốn hỏng rồi.

Kim Sân quay đầu đi, thì thấy cậu bé Hồ Thừa Khiếu cũng đang ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hồ Thừa Khiếu đeo cặp sách nhỏ màu xanh lam, chạy bình bịch đuổi theo ——

“Em gái công chúa!”

Chúc Chúc quay đầu. Bé thấy anh trai Hồ Thừa Khiếu, cậu đang cười đến là vui vẻ. Chúc Chúc như bị lây nhiễm, cũng cười theo.

“Hồ Thừa Khiếu!”

“Em gái công chúa!” Hồ Thừa Khiếu vươn bàn tay núc ních dắt tay em gái công chúa của mình.

Theo Hồ Thừa Khiếu, sở dĩ cậu có thể tiếp tục học ở nhà trẻ này với em gái công chúa, có thể tiếp tục bảo vệ em gái công chúa, là bởi vì cậu đã hứa với ba ba rất nhiều việc. Hơn nữa, trong một thời gian rất dài, cậu sẽ không được làm đại anh hùng nữa.

Bởi vì ba ba đã bắt cậu chọn làm đại anh hùng hay bảo vệ em gái công chúa, cậu đã chọn bảo vệ em gái công chúa rồi.

Nhưng cậu sẽ không nói bất kỳ chuyện nào trong những chuyện này với em gái công chúa. Cậu không muốn em gái công chúa buồn đâu.

Hồ Thừa Khiếu nắm tay em gái công chúa, nói: “Em gái công chúa, về sau anh sẽ luôn bảo vệ em.”

Chúc Chúc nhìn bạn tốt của mình, nói: “Em không muốn anh bảo vệ em đâu, ba em sẽ bảo vệ em mà.”

Hồ Thừa Khiếu cũng không giận: “Vậy anh cũng bảo vệ em.”

Kim Sân và tử thần số hai đã nghe thấy tất cả: “…”

Tử thần số hai nghĩ. Nhà trẻ bây giờ đều ngược tâm thế này ư? Con trai ngốc à, con nhìn con xem. Con vì em gái công chúa mà từ bỏ cả giấc mơ làm đại anh hùng, nhưng người ta đâu có cảm kích.

Phải cười thế nào mới tính là ba ba tốt bị con trai làm khó xử đây?

Tử thần số hai im lặng tự hỏi câu này, cuối cùng ra được một kết luận, anh ta không cười thì tốt hơn.

Dù sao con trai anh ta cũng mới vừa nắm tay con gái người ta đi vào trong.

Tử thần số hai quay đầu. Anh ta phát hiện Kim Sân người ta không hề có loại tư tưởng không thuần khiết giống anh ta. Giữa trẻ con với nhau, dù chúng có nắm tay cũng không tồn tại thứ gọi là chiếm tiện nghi, nên Kim Sân đã rời đi.

Tử thần số hai rất mừng. Ngay sau đó, anh ta cảm giác có thứ gì đó màu đen đập tới. Tử thần số hai cũng chính là Hồ Phú liền phản xạ có điều kiện đón lấy.

Thì ra là một cái cặp công văn màu đen phồng lên, còn rất nặng. Là Kim Sân ném cho anh ta.

Hồ Phú cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ là quả bom/túi bom?

Suy đoán đến đây anh ta liền mất bình tĩnh ngay. Hồ Phú vội vàng xách cái cặp màu đen chạy về một hướng khác. Dù sao nơi này cũng là cổng nhà trẻ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh ta không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Hồ Phú càng nghĩ càng sợ hãi, vừa chạy vừa kinh hồn bạt vía. Cuối cùng cũng dừng lại ở cây cầu ven sông, anh ta đặt cái cặp màu đen ở ngoài cây cầu, sau đó thận trọng mở nó ra. Anh ta đã chuẩn bị tâm lý xong, nếu thấy thứ nguy hiểm anh ta sẽ nhanh chóng ném xuống.

Sau khi anh ta mở cái cặp màu đen ra, thì mấy quả quýt vàng óng bên trong lập tức trượt ra ngoài, lăn vào trong nước.

Mà trong cái cặp vẫn còn nhiều quả khác.

Bây giờ đang tỏa ra mùi thơm mê người.

Cho nên, Kim Sân cho anh ta một túi hoa quả?? Hơn nữa còn rất tươi.

Hồ Phú thật sự không đoán được suy nghĩ của đối phương.

Bên trường học, Chúc Chúc cũng lấy hoa quả trong cặp sách ra để chia cho mọi người, sau đó đưa thêm hai quả cho Hồ Thừa Khiếu.

Đương nhiên, là Chúc Chúc lén lút cho Hồ Thừa Khiếu.

Hồ Thừa Khiếu cũng biết mình có nhiều hơn những bạn khác, nên cậu rất đắc ý, cười không ngậm miệng được.

“Em gái công chúa, có phải em hết giận anh rồi đúng không?”

Lần trước, lúc hai đứa gặp mặt vẫn còn cãi nhau. Trong hai ngày nghỉ này, lúc ở nhà Hồ Thừa Khiếu vẫn nghĩ em gái công chúa có còn giận cậu nữa không?

Kết quả, hôm nay đến trường, cậu phát hiện em gái công chúa không giận cậu nữa, nên cậu rất vui mừng.

Chúc Chúc nói: “Em không giận, nhưng sau này anh không được nói ba em là ba ba xấu nữa.”

Hồ Thừa Khiếu nghĩ nghĩ, rồi gật đầu: “Vậy sau này anh sẽ không nói nữa.”

Hồ Thừa Khiếu nghĩ trong lòng, cậu đã không còn là thằng nhóc trước kia nữa. Bây giờ cậu đã là kẻ trải qua chuyện trắc trở, cậu cũng hiểu, có một số việc không nhất định phải nói ra.

Chúc Chúc cũng không biết trong lòng anh nhỏ nhà mình lại phức tạp như vậy. Bé nghe Hồ Thừa Khiếu nói thế, thì rất vui. Vì vậy bé nói tiếp: “Vậy anh đã biết ba em là ba ba tốt, là ba ba đại anh hùng, anh phải nói ba ba anh chơi với ba ba em nha.”

Tiểu Chúc Chúc bổ sung: “Ba em siêu tốt. Nếu ba ba anh chơi với ba ba em, ba em sẽ cho chú ấy ăn thật nhiều.”

Hồ Thừa Khiếu nghĩ nghĩ. Ba ba cậu là quỷ tham ăn, thường xuyên giật đồ ăn với cậu. Vậy thì chắc chắn ông ấy sẽ thích chơi với ba ba em gái công chúa Chu Chúc. Thế là Hồ Thừa Khiếu vỗ lồng ngực nhỏ, nói: “Được! Anh nhất định sẽ nói với ba anh!”

Buổi chiều, lúc tan học, Kim Sân tới sớm hơn trước đây. Anh tới đã sớm, còn muốn xếp hàng với những nhà khác để đón con nữa.

Ban đầu Kim Sân cảm thấy, việc đứng sát loài người sẽ khiến anh khó thể tiếp nhận. Nhưng trên thực tế, anh cũng không thấy phản cảm mấy.

Đứng trước mặt anh là mấy người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, các cô đều đang bàn luận về con mình ——

“Đúng vậy đó, trẻ con bây giờ rất thông minh. Lúc tôi bằng tuổi con tôi bây giờ vẫn còn đang chơi búp bê đấy. Thế mà bây giờ con gái tôi đến máy tính, TV, điện thoại cái gì nó cũng biết dùng.”

“Con trai nhà tôi cũng y vậy, về nhà một cái là phải nhìn ba ba nó chơi game, còn cầm tay anh ấy cùng chơi nữa.”

“Con gái tôi về nhà là xem ngay «Peppa Pig*». Thi thoảng có người gọi chúng tôi ra ngoài liên hoan, con bé đều không chịu đi, nói là làm lỡ con bé xem Peppa Pig.”

(*Peppa Pig là một bộ phim hoạt hình dành cho lứa tuổi mẫu giáo của Anh do Astley Baker Davies đạo diễn và sản xuất cùng với Entertainment One, Nick Jr. và Kênh 5. Chương trình xoay quanh Peppa, một con lợn cái hình người, và gia đình và các đồng nghiệp của cô.)

Kim Sân nghĩ đến cục cưng nhà mình, nghe con nhà người khác như thế, Kim Sân cảm thấy con gái của anh đáng yêu hơn nhiều.

Đứng sau Kim Sân là một ba ba trẻ tuổi. Dù sao con của họ đều học cùng một nhà trẻ, mặc dù nhìn Kim Sân không quá thân thiện, nhưng đối phương vẫn bắt chuyện  ——

“Anh này, con anh học lớp lá, lớp mầm hay lớp chồi?”

Kim Sân: “Lớp lá.”

Ba ba trẻ tuổi gật đầu: “Con gái tôi cũng học lớp lá, bé học lớp một hay lớp hai?”

“…” Cái này Kim Sân không biết.

Nhưng đối phương không nghe được câu trả lời cũng không hề hỏi tiếp, anh ta nói: “Mà hình như cách giáo dục ở lớp lá đều giống anh. Anh có nhận được tin nhắn của giáo viên không? Bảo là để phụ huynh đến trường làm tuyên truyền giảng giải.”

Kim Sân nhíu mày, ba ba trẻ tuổi tự nói tiếp. Không biết vì sao mà trên người Kim Sân lại có loại khí thế, người khác nói chuyện với anh sẽ giống như đang báo cáo tin tức, đều không cần nhận câu trả lời.

Ba ba trẻ tuổi nói: “Nói là để bọn nhỏ tiếp xúc nhiều hơn với thế giới. Nhưng chuyện như vậy sao lại do phụ huynh phụ trách? Đó là trách nhiệm của nhà trường mà?”

Trên thực tế, ba ba trẻ tuổi lo rằng những vị phụ huynh không tầm thường ở cái trường này sẽ khiến anh ta lộ ra vẻ tầm thường. Đến lúc đó, con anh ta sẽ có cảm giác tự ti mất.

Ngẫm lại mà xem, cha mẹ người khác đều là tiến sĩ, nhà khoa học, minh tinh, nhà giàu…

Mặc dù anh ta cũng có tiền, nhưng nhà anh ta là dựa vào tiền đền bù, còn ở những phương diện khác thì không thể so sánh với đám người này.

Lúc Chu Chúc nghe thấy cô giáo gọi tên bé, bé liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Hôm nay ba ba tới sớm quá, những bạn khác còn chưa về mà.

Nhưng rất nhanh, bé đã phấn khích chạy ra ngoài. Thầy quản sinh gọi bé: “Chúc Chúc, con chậm lại nào, không được chạy nhé, cẩn thận té đó.”

Chu Chúc chạy như một trận gió tới trước mặt ba ba. Bé thấy ba ba đang nói chuyện với một chú nào đó!

Ba ba đang kết bạn kìa!

Chúc Chúc vui vẻ nhảy nhót  rồi chạy nhanh tới, ôm lấy chân ba ba: “Chào chú ạ!”

Ba ba trẻ tuổi kia cũng nhìn thấy Chu Chúc, anh ta chào bé: “Chào cháu.”

Mà lúc này, đã đến lượt anh ta đón con, tự nhiên cũng không lo chuyện bên này nữa.

Chúc Chúc duỗi cánh tay, cười không ngậm miệng được nói: “Ba ba ôm…”

Kim Sân bế bé lên. Lúc anh đang chuẩn bị đi về nhà, thì Chúc Chúc ghé tay nhỏ cạnh lỗ tai anh, nhỏ giọng nói với anh: “Ba ba, ba lợi hại quá, hôm nay đã kết bạn được rồi.”

Trong mắt Kim Sân đầy ý cười. Anh xoa đầu bạn nhỏ Chúc Chúc, cũng làm như bé nhỏ giọng nói: “Chủ yếu vẫn là Chúc Chúc lợi hại. Chúc Chúc đưa áo choàng cho ba ba, còn xếp cho ba ba nhiều hoa quả như vậy, ba ba mới có thể thuận lợi kết bạn được.”

Kim Sân không chút khách khí nhường tất cả công lao cho con gái bé bỏng của mình.

Chúc Chúc vui đến hỏng rồi, bé cười không ngậm miệng được, kéo tay ba ba: “Ba ba, về sau con sẽ mang cho ba rất nhiều quả!”

Kim Sân sờ lên tóc nhóc con, nói: “Được, vậy sau này chuyện kết bạn của ba ba đều nhờ vào cục cưng rồi.”

“Ba và ba ba của em gái công chúa kết bạn với nhau? Dẫn chú ấy đi chơi chung?”

Một bên khác, tử thần số hai đang lặp lại câu nói của con trai với vẻ khó tin. Giọng cao hơn bình thường rất nhiều, ý tứ của câu nói đó khiến anh ta chỉ cần tượng tượng thôi đã thấy rùng mình.

Dẫn vị kia đi chơi chung? Chơi cái gì? Tiếp tục sống tốt không được sao?

Nhưng Hồ Thừa Khiếu vẫn rất cố chấp. Cậu kéo ba ba đi về hướng khác: “Ba ba, ba cũng nói chú ấy là đại anh hùng mà. Hai người đều là đại anh hùng, thì làm bạn tốt chứ ạ!”

Tử thần số hai: “…” Con muốn đổi ba ba hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.