Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 29: Ông cụ nhà tử thần



Bọn trẻ thật sự kích động, bất kể là cậu bé hay là cô bé. Ở cái tuổi này, các bé luôn sùng bái những người lợi hại. Bây giờ bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu lại còn cầm lưỡi hái nhỏ đánh nhau với quái thú to thật to trước mặt các bé nữa.

Tất cả bạn nhỏ gần như đều cùng nhặt táo với phụ huynh, nhưng trên mặt đầy vẻ say mê, không ngừng nói với cha mẹ rằng: “Hồ Thừa Khiếu rất rất lợi hại ạ!”

“Đại quái thú kia có ba đầu lận, đáng sợ lắm ạ!”

“Hồ Thừa Khiếu như thế này, lại như thế này, đánh cho nó chạy mất…” Không ít bạn nhỏ vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Tử thần số hai xác định, đại quái thú mà bọn trẻ đang nói tới chính là chó địa ngục. Anh ta tiếp tục nghe, lại nghe ra giọng điệu sùng bái của các bé ——

Mà con trai anh ta thì ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ đi ngang qua trước mặt anh ta, giống như đang nói với người cha già đã suy sụp tinh thần là ——

Nhìn con đi! Lợi hại chưa!

Tử thần số hai cảm thấy cà vạt hôm nay thắt hơi chặt, chắc anh ta phải đổi con trai thôi.

Cuối cùng vẫn là con trai anh ta không coi ai ra gì mà chạy tới đánh chó địa ngục trong nhà Thần.

Hơn nữa, còn mời một đám bạn nhỏ đến xem cuộc chiến. Hoạt động này là của người trưởng thành như anh ta, muốn thực hiện hành động ấy mà không tìm đường chết, chưa đủ một trăm năm thì đừng nghĩ đến làm chi.

Tử thần số hai xách con trai mình lên, nhặt một quả táo bị ném nát bên cạnh, nhét vào miệng con trai rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Đây, con lợi hại rồi đó.”

Hồ Thừa Khiếu lấy quả táo bị nhét trong miệng ra, trên đó có bùn. Cậu trai nhỏ lại không phải kiểu quá chú trọng, thế là chà chà lên âu phục của ba ba hái cái, ăn tiếp.

“Anh Thừa Khiếu…”

Tử thần số hai cúi đầu xuống thì thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa nhỏ đầy ý cười. Bé cầm một quả táo to to đo đỏ đến, nói ngọt: “Anh Thừa Khiếu ăn quả này đi! Quả này to nhất, ngọt nhất đó!”

Hồ Thừa Khiếu lập tức giãy giụa trong ngực ba ba muốn xuống. Cậu lấy quả táo trên tay em gái rồi chà lên âu phục của ba ba, sau đó lại đưa cho Chúc Chúc: “Em gái công chúa ăn đi!”

Sở dĩ cậu không chà lên quần áo mình là vì vừa rồi cậu nằm trên đất, nên trên quần áo cũng có bùn.

Tử thần số hai ôm lấy con trai mình rồi rời đi: “…” Trở về phải nghĩ cách bảo vệ con trai cho tốt.

Phụ huynh nhà khác cũng dẫn con mình ra về. Chúc Chúc nắm tay ba ba đứng trước cổng lâu đài vẫy tay tạm biệt các bạn.

Tử thần số hai vừa ra khỏi tiểu khu, thì điện thoại di động của anh ta đổ chuông ——

“Giao hàng Thu Thu đã nhận đơn hàng mới cho bạn, vui lòng kiểm tra và xác nhận kịp thời.”

Tử thần số hai thấy kỳ lạ. Anh ta đã xác định danh sách hôm nay không có tử vong, sao đột nhiên lại xuất hiện nhỉ?

Vì tránh bại lộ thân phận của mình, cũng không để mình bỏ sót danh sách tử vong. Tử thần số hai đã đặc biệt đổi nhắc nhở trên app của mình thành nhắc nhở có đơn giao hàng.

Anh ta cảm thấy không có vấn đề gì cả. Không phải tử thần là đi phát cơm hộp ư? Cũng giống như giao thức ăn thôi.

Lúc mở app ra, anh ta liền thấy bốn cái tên hiện lên. Kỳ lạ ở chỗ, bốn cái tên này đều là màu đen, đồng thời lưới quan hệ của bọn họ vẫn kết nối chặt chẽ với những người khác.

Ở tình huống bình thường, những cái tên xuất hiện trong danh sách tử vong, thì tất cả lưới quan hệ đều bị đứt và biến thành màu xám. Cũng chỉ có tình huống như vậy, mới có thể thuận lợi thu linh thể của bọn họ.

Loại tình huống như bây giờ là tình huống mà tử thần như anh ta phải đi xử lý. Cái chết không theo tự nhiên, sẽ cần bọn họ đi giải quyết.

Tử thần số hai nhanh chóng đưa con mình về nhà, sau đó lại nhanh chóng ra ngoài giải quyết vấn đề của danh sách.

Kim Sân bên này cũng nhận được nhắc nhở của danh sách, nhưng mới có nhắc nhở thì đã thấy tử thần số hai nhanh chóng nhận đơn. Kim Sân liền cất điện thoại đi, nắm tay con gái đi vào bên nhà.

Con gái nhảy nhảy nhót nhót, vừa đi vừa nói: “Ba ba, anh Thừa Khiếu lợi hại quá ba nhỉ!”

“Ba ba, sau này chúng ta lại mời các bạn nhỏ đến nhà mình chơi nữa nhé?”

“Ba ba, ba có thích mấy bạn lớp con không ạ?”

“Ba ba, khi nào thì ba mới mời bạn ba về nhà mình chơi ạ. Mọi người sẽ chơi cùng nhau, rất vui nha.”

Kim Sân mở miệng: “Chờ ba ba rảnh đã, sẽ mời bạn về chơi chung.”

Anh vừa dứt lời, hai người đã vào đến phòng khách. Trên ghế salon trong phòng khách, có một người đang bình tĩnh ngồi đó.

Chúc Chúc lập tức nhận ra ngay, bé liền rụt vai lại. Đây chính là cái chú có đại quái thú hung ác đó. Bé vội vàng núp đằng sau ba ba.

Kim Sân biết con gái đang sợ nên anh bế bé lên, đi thẳng vào phòng ăn, hoàn toàn không hề có ý bắt chuyện.

Chúc Chúc nhìn cái “Chú” kỳ lạ kia, sau đó sát lại gần tai ba ba, nhỏ giọng nói: “Ba ba, chú kia là bạn ba ạ?”

Kim Sân trả lời: “Không phải.”

“Ta là cha nó.” Ông cụ trẻ tuổi đi tới, nói.

Chúc Chúc nhìn người kia từ trên xuống dưới, sau đó nói rất nghiêm túc: “Ứ phải đâu, ba ba của ba ba là ông nội, ông nội già rồi mà. Chú còn rất nhỏ nha.”

Thật ra Chúc Chúc muốn nói là trẻ, nhưng trong mắt bé, trẻ và nhỏ cũng không khác nhau là mấy.

Ông cụ không vui: “Ta cũng đâu phải ông nội cháu.”

Kim Sân ngừng lại, quay đầu. Anh nhìn cha của mình, nói: “Bé là con tôi, đương nhiên sẽ là cháu gái của ông.”

Ông cụ: “…” Ý là ông ta không nhận cháu gái, thì đừng hòng nhận con trai đó hả?

“Có ăn cơm không? Có chuyện gì thì nói sau đi.”

Mặc dù ông cụ rất tức giận, nhưng cơm thì vẫn phải ăn nên ông ta đi về phía này. Ông ta ngẩng đầu thì thấy con trai ôm đứa con yêu loài người nằm úp lên vai anh, bé yên tĩnh lại vừa tò mò nhìn ông ta.

Mặc dù giọng đối phương rất nhỏ, còn dùng tay che tai lại, nhưng ông ta vẫn nghe được đối phương đang nói gì: “Ba ba, chú ấy thật sự là ba ba của ba ạ?”

Kim Sân rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn ừ một tiếng.

Ông cụ đi phía sau, liền có cảm giác như trước mặt mới là người một nhà, còn ông ta chỉ là người ngoài.

Mà bên này, Chúc Chúc ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, liền dời sự chú ý ngay.

Kim Sân đặt bé ngồi trên ghế riêng. Chúc Chúc rất tự giác lấy cái yếm bên cạnh lên đeo trước ngực.

“Ba ba, ba ba, con muốn ăn món kia!”

Kim Sân bưng một chén cơm, bỏ rau xào thịt vào, lại bỏ thêm tôm nõn Chúc Chúc muốn ăn, sau đó dùng thìa trộn lên.

Ngay sau đó, ông cụ vừa mới ngồi xuống ghế đã thấy con trai ông ta nghiêm túc đút từng muỗng, từng muỗng cơm cho trẻ con loài người ăn.

Tầm mắt ông cụ lại rơi vào đứa con yêu loài người kia, nhìn một cái, lại thấy tức giận ngay!

Trẻ con loài người ăn không ra ăn, ngồi không ra ngồi. Vừa ăn cơm, vừa vẫy vẫy tay. Bé là vịt nhỏ sao? Lễ nghi trên bàn ăn đều cho chó ăn hết rồi hả?

Ông cụ thấy mình ăn không vô nữa, nên mở miệng: “Đã bốn, năm tuổi đều rồi, còn không tự ăn cơm được à? Lúc ăn cơm còn vẫy vẫy tay cái gì? Đầu lắc lắc cái gì?”

Kim Sân quay đầu lại, nói: “Lúc trẻ con loài người vui sẽ làm như vậy, sao nào?”

Chúc Chúc vội vàng vào khuôn phép. Ba ba của ba ba thật dữ, cũng không thích bé nữa.

Vậy thì đúng là ông nội rồi.

Chúc Chúc nhớ rất rõ, ông nội không thích bé.

Chúc Chúc kéo tay áo ba ba, cầm lấy chén và thìa từ tay ba ba. Bé cầm chén rất chặt, lần này tuyệt đối không được làm rơi nữa.

“Ba ba, tự con ăn cơm, lúc ở trường con cũng tự ăn mà.” Chúc Chúc vừa nói vừa dùng thìa múc cơm.

Chuyện Kim Sân thích làm nhất mỗi ngày là đút cơm cho con gái nhà mình.

Mỗi lần Chúc Chúc ăn cơm đều rất ngon miệng. Bé làm ra rất nhiều vẻ mặt và động tác, nhìn thôi đã thấy rất hạnh phúc rồi.

Kim Sân vẫn định tự mình cho ăn, nhưng Chúc Chúc đã cầm thìa, tự múc từng miếng bắt đầu ăn.

Lúc bé ăn cơm còn đưa mắt nhìn ông nội phía đối diện.

Chúc Chúc no rất nhanh, Kim Sân ôm bé xuống ghế: “Đi lấy xe chơi đi. Lát nữa ba ba qua.”

Chúc Chúc hoan hô rồi chạy đi.

Chúc Chúc vừa đi, ông cụ liền mở miệng: “Sao anh lại để con bé đó làm con gái của anh?”

Trước đó hệ thống xảy ra vấn đề, ông ta cũng không thể bỏ qua cho Kim Sân vì anh là con trai ông ta được, cho nên mới giao cho anh một nhiệm vụ rất đơn giản.

Kim Sân để chén đũa xuống, nói: “Tôi bằng lòng làm ba ba của bé.”

Ông cụ im lặng một lúc, lại nói: “Thời gian anh làm người cũng đâu có dài, nên có rất nhiều chuyện anh không hiểu. Ta khuyên anh một câu, đừng bỏ ra quá nhiều tình cảm, một khi bỏ tình cảm ra, chỉ có anh thua thiệt mà thôi.”

Kim Sân nhìn con gái đang chạy băng băng trên xe điện, mở miệng: “Tôi biết bé chỉ còn mấy năm, nên tôi hy vọng trong mấy năm này bé đều được vui vẻ.”

Đây là chuyện duy nhất mà một người cha có thể làm.

Ông cụ sửng sốt, nói: “Đến lúc đó anh sẽ phải khổ sở.”

Kim Sân không nói gì. Anh là tử thần, nhưng anh là chỗ dựa duy nhất của đứa bé này. Thỉnh thoảng bé đi gõ cửa phòng sách mà cửa không mở, bé đều sẽ tựa ở cửa gọi ba ba mãi.

Giống như hôm qua, con gái anh sợ hãi khi nhìn thấy chó địa ngục. Nhưng bé không chạy vào phòng trốn, mà cứ đứng trước con chó địa ngục. Bé ra sức gõ cửa phòng sách, muốn tìm anh.

Nếu anh làm theo suy nghĩ trước kia, để một mình bé ở đây, chắc bé sẽ khóc và gọi ba ba suốt mất.

Kim Sân không làm được.

Ông cụ nhìn con mình, trên mặt anh hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng trước đây nữa. Ông ta chỉ có thể thở dài, nói: “Quên đi, tự anh làm sao đó thì làm.”

Bên kia, xe lắc của Chúc Chúc bị kẹt giữa bàn trà và ghế sa lon không ra được. Bé nghiêng đầu sang bên này gọi bọn họ ——

“Ba ba, ông nội, xe bị kẹt rồi nè!”

Kim Sân kiên nhẫn đi tới, nhấc xe nhỏ lên. Chúc Chúc lại mở cửa xe tít tít tít chạy đi.

Ông cụ cũng đi tới, nói: “Còn một chuyện nữa, một thời gian nữa ta phải đi một chuyến đến không gian khác, tạm thời sẽ nuôi Liệp Biểu ở chỗ của anh.” Liệp Biểu là chỉ chó địa ngục.

Kim Sân nhíu mày: “Chúc Chúc sợ nó.” Ý của câu này là không chịu nuôi.

“Con gái tử thần sợ chó địa ngục, nói ra mà anh không thấy mất mặt, nhưng ta ngại mất mặt.” Ông cụ tức giận nói.

Nhưng hàm ý trong câu này rất rõ ràng, là đã thừa nhận thân phận của Chúc Chúc.

Kim Sân: “… Được rồi, ông thả nó vào phòng kia đi.” Dù sao cũng là phòng trống.

“Tử thần số hai gần đây thế nào?”

“Không chú ý.” Kim Sân nói.

Lúc này, tử thần số hai đang thu dọn hành lý, chuẩn bị dẫn theo vợ con rút lui bất cứ lúc nào.

Nhạc Đào Đào thấy làm lạ: “Chồng này, anh không chọc vào phiền phức nào đấy chứ?”

Tử thần số hai nhìn thoáng qua con trai ngây thơ vô tri của mình, trong đầu liền gạch một bút cho con trai mình, sau đó mở miệng bịa chuyện: “Hai ngày nay, lúc anh giao thức ăn thì gặp chuyện, đắc tội với người không thể đắc tội nên sợ liên lụy đến bọn em.”

Nhạc Đào Đào nhíu mày: “Chồng à, anh nói rõ hơn đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bây giờ là xã hội pháp chế, em không tin người kia dám đâu.”

Người kia dám đó. Pháp luật chỉ để ý người chứ mặc kệ Thần.

Hồ Thừa Khiếu cũng ở trong phòng, tử thần số hai không bắt cậu ra ngoài. Anh ta thuận miệng nói bậy: “Lúc anh đi giao thức ăn có đi ngang qua phố Hồ, vừa vặn gặp mấy người cứ lén lén lút lút. Lúc đầu anh cứ tưởng là một đám lưu manh trộm cắp. Kết quả, sau khi đi theo sau mới phát hiện, bọn chúng đang…”

Buôn / ma túy, buôn người, ẩu đả đánh nhau, trong đầu tử thần số hai chợt nghĩ ra những thứ kia, nhưng lại nhanh chóng phủ định. Bởi vì nói mấy thứ đó, vợ anh ta chắc chắn sẽ báo cảnh sát.

Cuối cùng tử thần số hai nhanh chóng xác định một câu trả lời hợp lý ——

“Anh thấy bọn họ muốn tự sát!”

“Hả?” Nhạc Đào Đào không hiểu: “Chồng à, chuyện gì đã xảy ra?”

“Không phải tự sát đơn thuần, mà là xúi giục tự sát.” Tử thần số hai xếp quần áo của vợ bỏ vào vali, nói tiếp: “Có một băng đảng thông qua cách khống chế suy nghĩ, xúi giục người khác tự sát.”

“Đây không phải là tà – giáo đó sao? Nhanh báo cảnh sát đi chồng!” Nhạc Đào Đào rất có tinh thần trọng nghĩa.

“Anh biết, anh cứu những người kia xong, mà vì lúc ấy anh quá giận nên đã trực tiếp báo cảnh sát, nhưng anh lại bị người trong tổ chức kia nhìn thấy mặt rồi.”

Chuyện tự sát mà tử thần số hai nói là thật, bởi vì trên app xuất hiện mấy cái tên không nên có trong danh sách tử vong. Đã không nên xuất hiện trong danh sách tử vong, thì hiển nhiên anh ta phải cứu đám người kia. Đồng thời thông qua lưới quan hệ, anh ta cũng tìm được bàn tay tội ác phía sau, nên đã báo cảnh sát.

Đương nhiên anh ta không bị nhìn thấy, mà cho dù có bị nhìn thấy mặt đi nữa, anh ta cũng không sợ đám nhân loại kia trả thù. Anh ta chỉ gán hai việc vào làm một mà thôi.

Nhạc Đào Đào nghe thế thì kinh hồn bạt vía, vội vàng kéo tử thần số hai qua để kiểm tra xem trên người có bị thương không. Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, rồi hôn mặt lên chồng mình. Trong mắt cô đều là sự yêu thương, cô nói: “Chồng ơi anh thật tốt bụng! Cứu được rất nhiều người! Em thấy tự hào về anh! Nếu những kẻ kia dám đến tìm anh gây phiền phức, em sẽ cầm dao chém bọn họ! Thứ gì vậy? Tự mình muốn chết thì cứ chết đi, còn xúi dại người khác tự sát! Một đám người / cặn bã!”

Tử thần số hai đã đoán được vợ anh ta sẽ có phản ứng này. Mặc dù vợ anh ta đã kết hôn và có con rồi, nhưng chảy trong máu đều là chính nghĩa. Nếu đổi thời đại, vợ anh ta nhất định là một nữ hào kiệt.

Hồ Thừa Khiếu cũng sôi trào nhiệt huyết, lấy lưỡi hái nhỏ ra. Cậu tức giận nói: “Cha mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ hai người!”

Tử thần số hai: “…” Con có thôi đi không!

Tử thần số hai nghĩ thầm, một nhà ba người, cậu là nhát nhất.

“Cục cưng, lưỡi hái ở đâu ra thế con?” Nhạc Đào Đào quay đầu lại thì thấy con trai mình cầm một thanh lưỡi hái nhỏ, nhìn rất buồn cười.

“Sao lại có lưỡi hái trong cặp con? Lấy ở đâu đó?” Tử thần số hai lập tức nói.

Đương nhiên Hồ Thừa Khiếu biết lưỡi hái nhỏ của mình ở đâu ra. Đây là quà sinh nhật ba ba cậu mua cho cậu. Lúc ấy đã nói, tuyệt đối không được cho mẹ thấy nó. Nếu bị mẹ phát hiện, mẹ sẽ cảm thấy nó quá nguy hiểm, chắc chắn sẽ không cho cậu dùng nữa.

Vừa rồi Hồ Thừa Khiếu nghe thấy người xấu muốn hại ba ba, cậu quá kích động, nên không nhịn được đã lấy ra.

Hồ Thừa Khiếu liếc nhìn ba ba, nghĩ thầm. Cậu không thể bán ba ba được, thế là Hồ Thừa Khiếu nói: “Ở trường… Nhặt ở trường ạ.”

Nhạc Đào Đào cầm lưỡi hái nhỏ, thấy lưỡi đao hơi cùn, nhưng vẫn nói: “Trẻ con không được chơi đao, biết chưa? Nếu không cẩn thận tự làm mình bị thương thì sao? Nếu không cẩn thận quẹt trúng bạn học làm bạn ấy bị thương thì sao?”

Trẻ con bây giờ đều là bảo vật. Nếu thật sự không cẩn thận quẹt bạn học khác bị thương, không biết sẽ ồn ào mâu thuẩn đến mức nào, còn phải bồi thường biết bao nhiêu tiền nữa.

Nhạc Đào Đào rất nghiêm túc tiếp tục nói với con trai mình: “Mẹ sẽ tịch thu cái này, Về sau không được nhặt thứ nguy hiểm thế này nữa, biết chưa?”

Mặc dù Hồ Thừa Khiếu hết sức không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tử thần số hai nhìn con mình phải chịu thiệt thòi, tuy suy nghĩ này rất không hay, nhưng anh ta thật sự có loại cảm giác báo được thù lớn.

Nhạc Đào Đào bỏ lưỡi hái nhỏ qua một bên, kéo tay chồng mình nói: “Đầu tiên cứ chờ đã, chúng ta đừng tự mình dọa mình. Dù sao cũng là xã hội pháp chế, anh cũng nói anh đã báo cảnh sát rồi mà. Chắc chắn cảnh sát đang tìm bọn chúng khắp nơi. Lúc này bọn chúng nhất định không dám đặt mình vào nguy hiểm, mà tìm đến chúng ta gây phiền phức đâu.”

Thế nhưng vấn đề là, không phải con trai nhà mình đắc tội với những người này, mà là Thần đó.

Cu cậu đánh thú cưng nhà Thần như đánh quái thú ấy.

Buổi tối, tử thần số hai lật qua lật lại ngủ không yên giấc, thế là lén bấm bấm gửi cho Kim Sân một tin nhắn ——

“Anh đã biết chuyện trong danh sách tử vong hôm nay chưa?” Anh ta không nói thẳng vào chuyện mình muốn nói, mà khéo léo tạo quan hệ thân thiết với đối phương trước.

Những lúc như thế này, tử thần số hai luôn kính nể sự thông minh và tài trí của mình. Trước kia anh ta là thuộc hạ của Kim Sân, còn Kim Sân mới là tử thần, anh ta chỉ là tử thần số hai. Nghe tên liền biết chỉ là kẻ dự bị.

Nhưng Kim Sân xảy ra chút vấn đề, nên kẻ dự bị như anh ta không cần làm gì đã trực tiếp thăng cấp, mặc dù vị trí này cũng chỉ ngồi vững được mấy năm. Nếu đổi lại là người bình thường, được ngồi lên đầu cấp trên chắc chắn sẽ nở mày nở mặt, lấy thân phận đè người.

Nhưng cho tới bây giờ, tử thần số hai chưa từng làm chuyện như vậy. Thậm chí, anh ta vẫn tiếp tục ngầm thừa nhận cách gọi tử thần số hai của mình, không phải là vì những lúc như thế này ư?

Tử thần số hai đã từng thu rất nhiều sinh mệnh, nên cũng sớm nghiên cứu ra được, một kẻ xấu muốn sống đến cuối cùng để giành được pháp bảo, thì phải ——

Không được phách lối, nhưng cũng không được có quan hệ quá tốt với người có thể quyết định vận mệnh của mình.

Kiểu trước sống không quá ba tập. Còn kiểu sau, một khi người kia phát hiện mình bị phản bội, thì kiểu sau còn chết nhanh hơn kiểu trước.

Cho nên tử thần số hai trong lì lợm có mang theo kinh sợ, trong kinh sợ có mang kính trọng mà ở chung với Kim Sân. Nếu có một ngày, kế hoạch của anh ta bị Kim Sân phát hiện, thì Kim Sân sẽ không có cảm giác phản bội, cũng sẽ không đặc biệt muốn giết anh ta.

Ngay lúc tử thần số hai đang suy nghĩ tin nhắn tiếp theo phải nói gì, thì Kim Sân bên kia gửi đến một câu ——

“Cha tôi có việc ra ngoài, cậu nuôi chó địa ngục đang ở nhà tôi đi.”

Dường như trong đầu tử thần số hai đang nổ pháo hoa. Kim Sân không hổ là Kim Sân, vẫn giống trước đây. Mình vừa mới gửi một tin qua, đối phương đã biết mình muốn làm gì rồi.

Một câu kia, đã trả lời tất cả các tin tức mà anh ta muốn có.

Thần không có so đo chuyện Hồ Thừa Khiếu đánh quái thú.

Thần có chuyện phải đi đến một không gian khác.

Cùng với, bảo anh ta giúp chó địa ngục.

“Tôi nuôi!” Tử thần số hai nhanh chóng trả lời.

Sau đó anh ta quay đầu ôm lấy vợ mình: “Vợ ơi, không sao rồi. Cảnh sát vừa gửi tin cho anh, nói toàn bộ nhóm người kia đã lọt lưới, chúng ta hết nguy hiểm rồi.”

Nhạc Đào Đào đang ngủ say thì bị lay tỉnh, sau đó liền nghe chồng mình nói thế nên rất mừng: “Vậy thì tốt rồi. Chồng à, ngày mai đừng đi giao thức ăn nữa. Trước tiên anh cứ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày đã. Hôm qua em định nói với anh, em được thăng chức rồi, đến lúc đó tiền lương sẽ cao hơn rất nhiều đó.”

Khoảng thời gian này luôn đưa tin, đưa tin nhân viên giao thức ăn bị khách hàng chửi bới, cô đọc xong thì thấy rất khó chịu trong lòng.

Nhạc Đào Đào ôm lấy cổ chồng mình, yếu ớt nói: “Chồng này, anh thi một cái văn bằng thì thế nào?”

Công việc thật sự khó tìm, Nhạc Đào Đào vẫn hy vọng chồng mình có thể làm một công việc nhẹ hơn.

Tử thần số hai sửng sốt, thấy vợ mình dè dặt nói ra câu này vì sợ tổn tới thương tới tự tôn của anh ta. Thật sự anh ta rất muốn nói mình đã có hai học vị tiến sĩ, còn là 30 năm trước, rất đắt giá.

Nhưng bất đắc dĩ là, thân phận trước kia không thể bị lộ ra ngoài. Bằng không làm sao anh ta giải thích với người khác rằng, một lão già 70 tuổi, bây giờ lại có khuôn mặt hai mươi mấy tuổi, có được cơ thể hai mươi mấy tuổi đây.

Tử thần số hai thở dài một hơi, sờ lên tóc vợ, nói: “Được rồi, nhưng hiện tại anh đã lớn tuổi, có thể sẽ không hiểu những thứ kia.”

“Không sao mà, em dạy anh.” Nhạc Đào Đào sắp mừng đến hỏng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.