Sau khi tử thần số hai và vợ mình đến gần thì phát hiện ba người có hơi kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi ba người còn nói chuyện rất hăng say, Kim tiên sinh còn cư xử với hai đứa nhóc giống cô giáo ở nhà trẻ vậy.
Nhưng khi bọn họ đến gần, bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu lại đột nhiên gọi: “Cha mẹ, cha mẹ về rồi ạ!”
Giọng điệu khi gọi bọn họ không giống bình thường, mà cho người ta cái cảm giác giọng điệu này không phải đang gọi bọn họ, mà là để nhắc nhở người khác.
Ngay sau đó, bạn nhỏ Chúc Chúc liền kéo Kim Sân nói: “Ba ba, ba ba, con kể cho ba nghe chuyện con vịt nhỏ nhé.”
Thế nên, vốn là Kim Sân kể chuyện, hai đứa bé nghe, lập tức liền thành hai đứa bé líu ra líu ríu kể chuyện, Kim Sân nghe.
Tử thần số hai nhìn hết cảnh này, liền cảm thấy ba người này có bí mật gì đó!
Lúc này tử thần số hai chỉ biết cảm thán, thật là sống lâu thì cái quái gì cũng có thể thấy!
Kim Sân và hai đứa nhóc lại có một bí mật cơ đấy!
Tử thần số hai đưa mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Hai đứa nhóc cực kỳ mất tự nhiên, mặt đỏ tới mang tai. Tố chất tâm lý của bạn nhỏ Chúc Chúc không quá tốt, nên lúc kể chuyện liền lắp ba lắp bắp.
Chúc Chúc căng thẳng lắm. Ba ba đã nói, không thể nói cho trẻ con bọn bé biết chuyện các người lớn đi học cách làm ba ba tốt.
Mới vừa rồi bé và anh Hồ Thừa Khiếu cứ đòi ba ba kể, nên ba ba mới kể cho bọn bé nghe. Bọn bé còn cam đoan, không được để người khác biết nữa.
Mặt Chúc Chúc đỏ ửng, lắp ba lắp bắp nói: “Có một con vịt nhỏ… Nó… Rất muốn làm công chúa… Nhưng… Nhưng mà… Bạn nhỏ khác nói với nó… Cậu là một con vịt nhỏ… Không thể làm tiểu công chúa…”
Chúc Chúc quá căng thẳng, sắp cắn phải đầu lưỡi của mình rồi. Kim Sân thấy thế liền bế bé lên. Vị thần bịa bậy không hề căng thẳng chút nào, nhưng ngược lại hai, đứa nhóc lại căng thẳng đến hỏng rồi.
Bất luận là Hồ Thừa Khiếu hay là Chúc Chúc, đều được dạy là bé nào thành thật dũng cảm mới là trẻ ngoan, mới được nhiều người thích.
Mặc dù bí mật không tính là nói dối, nhưng trong suy nghĩ của trẻ con, khi đối mặt với người lớn sẽ vô cùng căng thẳng.
Rốt cuộc Kim Sân cũng không nỡ nhìn con gái mình căng thẳng như vậy, liền mở miệng nói: “Vừa kể cho hai bạn nhỏ chuyện chúng ta cùng nhau đến trường.”
Tử thần số hai nhíu mày, bọn họ từng cùng đến trường hả?
Kim Sân lộ vẻ mặt nghiêm túc, giọng cũng nghiêm túc bổ sung thêm: “Mọi người cùng đi học cách làm ba ba tốt.”
Giọng điệu này, vẻ mặt này, bất luận là ai cũng sẽ không cảm thấy anh đang nói vớ nói vẩn.
Tử thần số hai có loại cảm giác thế giới đột nhiên trở nên hoang đường. Chẳng qua, anh ta cũng nhớ rằng bạn nhỏ Chúc Chúc vẫn cho là mỗi ngày bọn họ đi làm sẽ giống mỗi ngày các bé đi học vậy, cho nên đại khái anh ta cũng hơi hiểu ý.
Tử thần số hai mở miệng nói: “Anh kể cho mấy đứa chuyện này, có kể chuyện tôi được khen xuất sắc chưa?”
Kim Sân cộng thêm hai đứa nhóc cùng nhìn sang.
Áp lực của tử thần số hai rất lớn, nhưng anh ta vẫn nhớ chuyện quan trọng hôm nay, liền vội vàng nói: “Anh họ xa, tôi phải thương lượng với anh về chuyện tài sản thừa kế một chút.”
Đương nhiên Kim Sân biết đối phương muốn thương lượng với mình chuyện chó ba đầu, nên anh đặt Chúc Chúc xuống, rồi cùng tử thần số hai lên tầng.
Sau khi hai người lên tầng, Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu liền vây quanh mẹ.
Nhạc Đào Đào dắt mỗi tay mỗi đứa, nói: “Chúng ta qua bên kia nhé. Hai đứa các con nhìn mẹ dọn cành cây được không?”
Lúc vừa tới đây có đi ngang qua vườn trái cây, cô thấy cây bưởi gần tường có cành cây bị gẫy, treo nghiêng trên tường.
Nhạc Đào Đào cũng thật sự không xem mình là người ngoài. Nhạc Đào Đào thấy, vị anh họ xa này là điển hình của kiểu công tử nhà giàu, thanh quý bức người. Như thế nào cũng không giống kiểu người có thể tự mình xử lý cành cây kia.
Thật ra Nhạc Đào Đào cũng thấy hơi kỳ lạ. Trước đó chồng cô từng nói trong nhà anh họ xa có rất nhiều người, nhưng trên thực tế cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy một ai cả.
Chồng cô nói, bởi vì vị anh họ xa này không thích tiếp xúc với người khác, cho nên người vệ sinh trong nhà và trông nom trẻ con đều là làm theo giờ, thoáng đến thoáng đi.
Nhạc Đào Đào tính toán, chờ những người kia đến thu dọn chắc phải rất lâu. Dù sao cô cùng đang nhàn rỗi, mà tất cả mọi người lại là thân thích, vì vậy thuận tay giúp một vài việc cũng không sao.
Thế là Nhạc Đào Đào dẫn theo hai đứa nhóc ra vườn trái cây phía sau.
Hai đứa nhóc vui vẻ chạy đằng sau, đang đi thì Chúc Chúc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Bé kéo áo của anh trai, sau đó sát lại nhỏ giọng nói bên tai anh trai: “Anh Thừa Khiếu, quái vật lớn kia, quái vật lớn…”
Hồ Thừa Khiếu cũng đột nhiên nhớ ra, nhưng lúc này Nhạc Đào Đào đi đằng trước đã thấy được vườn trái cây rồi.
Hai cây táo bị nhổ tận gốc, táo rơi lả tả trên đất. Còn có một cây táo bị gẫy ở giữa nữa…
Nhạc Đào Đào lấy làm kỳ lạ, giống như có một cơn bão quét qua vậy?
Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu anh họ xa của bọn cô không cảm thấy lạ, vậy chắc là không có việc gì.
Nhạc Đào Đào nói với hai đứa bé: “Chúc Chúc, Thừa Khiếu, hai đứa các con nhặt những quả táo trên đất lên để ở kia được không?”
Chúc Chúc và Thừa Khiếu thấy mẹ không bị dọa sợ thì thở phào nhẹ nhõm. Hai đứa nhóc cùng nói: “Được ạ!”
Nhạc Đào Đào vén tay áo lên, bắt đầu kéo cây táo gẫy ra chỗ khác. Cứ kéo rồi kéo, Nhạc Đào Đào lại thấy có chỗ không bình thường…
Hình như cô nghe thấy tiếng ùng ục ùng ục rất nhỏ.
Nhạc Đào Đào dừng lại, cẩn thận lắng nghe, lại hình như không có.
Nhạc Đào Đào nghĩ, có thể là ảo giác.
Cô chất ba cây táo gọn thành một đống ở trong góc, sau đó lại kéo những cành cây bưởi bị tróc xuống.
Chúc Chúc vốn đang khom lưng nhặt táo, thì đột nhiên dừng lại. Bé quay đầu ôm lấy tay anh trai, nhỏ giọng nói: “Anh Thừa Khiếu, em nghe thấy tiếng quái vật lớn rồi.”
Đêm qua bé cũng nghe được tiếng này, sau đó thì thấy quái vật lớn.
Chúc Chúc nhớ rất rõ, đây là tiếng bụng đói của quái vật lớn.
Hồ Thừa Khiếu cũng căng thẳng hơn. Cậu nói với Chúc Chúc: “Lá gan mẹ anh rất nhỏ. Nếu mẹ nhìn thấy quái vật, sẽ bị dọa đến ngất đó.”
Chúc Chúc á một tiếng, rồi nhìn thím xinh đẹp bên cạnh. Vậy thì tuyệt đối không được để thím nhìn thấy quái vật lớn đâu, nếu thím bị dọa sợ thì biết làm sao?