Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 77: Con gái bán thảm của ba ba nghèo



Thần rõ ràng cũng biết, biết giữa ông ta và con trai, ông ta yêu con trai mình nhiều hơn, cũng như ông ta buộc phải duy trì mối quan hệ cha con này. Bằng không với quan hệ tình thân ít ỏi của Kim Sân, căn bản bọn họ chẳng thể có kiểu quan hệ cha con.

Cho dù đã biết điều này, nhưng khi nghe cháu gái nghiêm túc nói ——

“Ba ba khi còn bé là vịt con xấu xí, ngày nào cũng đi tìm cha mẹ”, thì ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Bởi vì mỗi một đứa trẻ, là thần cũng được, là nhân loại cũng thế, lúc còn nhỏ đều luôn ỷ lại vào cha mẹ mình. Con trai ông ta khi còn nhỏ nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ bảo vệ, mà lúc đó, lại là lúc nó bị bắt nạt. Chắc chắn nó đã từng ảo tưởng rằng nó cũng có cha mẹ lợi hại sẽ bảo vệ mình.

Chỉ là sau khi thất vọng quá nhiều lần, thì không còn chờ mong nữa.

Chúc Chúc từng nghe ba ba kể chuyện của ba lúc nhỏ cho bé một lần, Chúc Chúc vẫn nhớ tới bây giờ. Mặc dù bé không nói ra, nhưng bé luôn dùng cách hiểu của mình để thương cho ba ba, đau lòng cho ba ba lúc nhỏ.

Khi Kim Sân tỉnh lại, liền ý thức được mình đang ngủ trên giường bệnh của con gái. Bởi vì anh đang gối lên gối đầu của con gái, mặt trên còn có mùi sữa bò tinh khiết.

Kim Sân quay đầu nhưng không thấy con gái đâu. Anh đột nhiên ngồi bật dậy, mà không kịp nghĩ gì khác, rồi anh nghe được tiếng nói chuyện thì thầm ở bên ngoài ——

“Ba ba rất vất vả ạ, ngày nào cũng phải đi làm kiếm tiền hết, còn phải đến trường đón chúng cháu nữa. Có vài ngày còn phải dậy thật sớm để nấu cơm cho chúng cháu nha.”

“Ba cháu biết làm cơm?”

“Biết ạ, ba cháu rất lợi hại nha. Ba biết làm mỳ, nấu cơm, luộc tôm, còn hầm canh, xào rau nữa ạ. Ba biết giặt quần áo, lau nhà...”

“Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng được ăn thức ăn nó nấu.” Thần thấy chua xót, khó khăn nói.

Thế mà con trai lại chưa từng nấu cơm cho ông ta lần nào.

Chúc Chúc: “Ông, ông ơi, ông rất muốn ăn đồ ăn ba ba làm ạ? Cháu cũng rất muốn ăn nha, bây giờ cháu có thể ăn được mấy chén lận đó!”

Rất rõ ràng, Thần vẫn chưa hiểu logic của Chúc Chúc, mà chỉ xem mấy chén này là vì Kim Sân nấu đồ ăn rất ngon mà thôi.

Thế lại càng chua xót hơn.

Kim Sân đi ra liền thấy cha đang ôm con gái mình. Lúc nhìn thấy anh, cha anh rơi vào trạng thái mâu thuẫn, nhưng vẫn nói: “Con đã không ngủ hai ngày nay rồi, có thể ngủ thêm một lát đấy, ta sẽ trông hai đứa cho.”

Kim Sân ôm con gái về rồi nói: “Đã nghỉ ngơi đủ rồi. Cha, có cách nào khôi phục vị giác của bé không?”

Thần gật đầu: “Cách thì chắc chắn có, chỉ cần chút thời gian thôi.”

Kim Sân nghe nói thế thì thở ra một hơi. Trên thực tế anh cũng muốn báo đáp cha già của mình, nhưng vấn đề là anh không phải trẻ con, không thể biểu đạt tình cảm của mình một cách tự nhiên giống Chúc Chúc được. Thế là anh nói có hơi mất tự nhiên: “Không thì hôm nay về nhà ăn cơm?”

Có Thần ở đây, đi về nhà đã không cần rắc rối như khi ngồi xe nữa. Lúc tối, Kim Sân đã nói với y tá là cả nhà bọn anh sẽ ra ngoài ăn cơm. Nhưng trên thực tế, khi vừa về tới phòng bệnh, bọn anh đã được Thần mang thẳng về nhà.

Lúc đó đúng lúc Chúc Chúc đang ngủ say không tỉnh, cho nên bé không hề biết mình đã về nhà thế nào. Lúc đi ra từ thông đạo không gian, anh không cẩn thận đã đánh thức bé.

Chúc Chúc thấy đã về nhà, liền vui ngay: “Ba ba, ba ba ơi, chúng ta về nhà rồi ạ?”

Kim Sân đặt con gái ngồi trên ghế salon: “Đúng vậy, chúng ta tạm thời sẽ về nhà.”

Thần nhìn căn nhà nhỏ hẹp này thì nhíu mày, càng thương con trai đã phải sống như thế mấy năm nay. Ông ta nói: “Trong khoảng thời gian này con đều ở những chỗ thế này ư?”

Kim Sân: “Con cảm thấy vẫn tốt.”

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

Kim Sân đi ra, lúc mở cửa thì thấy đội trưởng Nghiêm. Đội trưởng Nghiêm cũng đang rất kinh ngạc. Anh ta vốn nghe được có tiếng động bên này, lại nghĩ đến cả nhà Kim Sân đều đang trong bệnh viện. Anh ta sợ có kẻ trộm đột nhập, nên mới sang xem sao, chẳng ngờ là cả nhà họ đã trở về.

“Sao hôm nay các anh đã trở về rồi? Không phải đã nói còn phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày ư? Tôi hỏi phía trường học rồi, bọn họ nói bên anh không muốn bồi thường? Sao lại không muốn bồi thường chứ?” Đội trưởng Nghiêm cảm thấy thật khó hiểu.

Lúc anh ta nói chuyện, cũng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi có ba phần giống Kim Sân ở bên trong. Đội trưởng Nghiêm tiếp xúc với đủ loại người quanh năm, nên đôi mắt rất sắc bén. Anh ta lấy làm lạ lắm, Kim Sân là người cha đơn thân, sao lại quen biết kiểu người nhìn qua đã biết là người quyền quý, ngồi tít trên cao được?

“Đây là?”

“Cha tôi.” Kim Sân cũng không trốn tránh mối quan hệ của anh và cha mình nữa. Mặc dù nhìn qua thì tuổi tác của hai người không chênh lệch bao nhiêu, nhưng cũng không thể bảo anh và cha mình xưng huynh gọi đệ chứ?

Đội trưởng Nghiêm có hơi kinh ngạc, nhưng khi đón được ánh mắt của đối phương nhìn sang, thì nhanh chóng nuốt lại câu chửi bậy mà mình sắp bật khỏi miệng.

Được rồi, được rồi, cũng không phải là ngày đầu tiên Kim Sân kỳ kỳ quái quái như thế.

Thần bên này chưa thể thiếp nhận sự gần gũi của con trai mình, lại không thể lộ ra vẻ lúng túng. Thế nên ông ta liền ngồi bên cạnh cháu gái trên ghế salon, nói chuyện với cháu gái ——

“Ba cháu ở đây rất vui à?”

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: “Có khi vui, có khi cũng sẽ không vui ạ.”

“Vậy lúc nào thì ba vui? Lúc nào thì không vui nha?” Bản thân Thần cũng không nhận ra mình đã vô thức dùng giọng điệu “Nha” của trẻ con.

“Kiếm được tiền sẽ rất vui ạ. Nhưng có ngày nhà cháu không có tiền đóng tiền điện, ba ba sẽ không được vui nha.”

Chúc Chúc đột nhiên vẫy vẫy tay, tay bé vẫn là bánh bao nhỏ, bé cũng chẳng sợ đau.

Thần cũng hiểu ý, là bảo ông ta xích lại gần để nói thầm. Thế là Thần cúi người, sát đến bên tai Chúc Chúc. Chúc Chúc nhỏ giọng nói bên tai Thần ——

“Còn có một lần ba ba rất không vui nữa ạ.”

“Ba lén nói với cháu, khi chúng cháu trưởng thành sẽ có cuộc sống của mình, sẽ rời khỏi ba ba ạ.”

Chúc Chúc hiểu theo cách này ——

“Lần đó ba ba không vui, rất không vui đó ạ. Cháu nghĩ, chắc chắn vì ba đã trưởng thành, nên ông không chịu chơi đùa cùng ba nữa, cho nên ba mới không vui như vậy. Chờ khi cháu trưởng thành, cháu sẽ không rời khỏi ba ba đâu. Ba và cháu sẽ vẫn sống với nhau, cháu sẽ rất hiếu thảo với ba ba nha. Thật ra ba ba cũng rất muốn hiếu thảo với ông đó ạ.”

Thần bày tỏ mình không cõng nổi cái nồi này: “Rõ ràng là ba cháu chẳng chịu nói chuyện với ta, cũng không muốn sống chung với ta mà. Hơn nữa, nó còn chưa từng nấu cơm cho ta ăn.”

Chúc Chúc đã hiểu rồi. Thì ra là vì nguyên nhân này nên ông mới không sống chung với ba ba, không để ý đến ba ba, ngay cả thư cũng không hồi âm một phong nào cho ba ba.

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói với ông rằng: “Vậy lát nữa cháu sẽ nói với ba ba, chúng cháu là trẻ con, phải nói nhiều một chút mới được nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.