Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 19: Em gái chồng



Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 19 : Em gái chồng

  

       Nhược Di đứng rót cháo sang chén , vú Dương nằm trên giường bệnh sắc mặt tái xanh . Tay vẫn khưng khưng ôm lấy bụng . Chẳng qua là vú Dương bị ngộ độc thực phẩm , 2 ngày qua cơn đau hành hạ nên phải vào viện để theo dõi .

     Bà vừa chợp mắt thì Nhược Nhược cầm túi xách rồi bước nhẹ nhàng rời khỏi phòng . Cô bắt taxi đi đến siêu thị .

      Mua một số đồ tẩm bổ về cho vú Dương và cả Thất Nghị . Tay xách tay mang lỉnh khỉnh đi vào nhà . Vừa bước vào phòng khách đã nghe tiếng quát tháo :

-“ Đám ở đợ kia , Nghị Nghị mướn các người về để các người tụ tập nói chuyện à . Nếu không làm thì xéo ngay . Còn nữa , mau xích con chó ở ngoài sân kia lại , đem nó nhốt vào trong chuồng , bỏ đói nó 3 ngày cho chừa cái tật đám sủa tôi ”

      Nhược Di ngơ ngác nhìn cô ta đang mắng xối xả , còn bỏ đói Ngạo Ngạo khả ái nữa . Đám người hầu nhìn thấy Nhược Nhược như vớ phải vàng , liền gọi :

-“ C-.. ”

     Chưa kịp gọi thành tiếng , thì cô gái kia đã đi đến trước mặt Nhược Di . Nhược Di thấy đám người hầu định gọi cô liền ra dấu im lặng .

     Cô gái kia thẳng tay xô vai Nhược Di , tay đang xách đồ nên không chống được liền ngã xuống đất . Chiếc túi bị rách làm đồ bên trong rơi rớt ra . Đám người hầu trợn to mắt nhìn hoảng sợ vội chạy lại :

-“ Ai cho các cô lại đây , mau lại đằng kia xếp hàng . Còn cô nữa , có muốn nhận tiền lương không hả ?? Hay muốn về nhà cho cha mẹ nuôi . Nãy giờ tôi về đây là hơn cả 3 tiếng mà bây giờ cô mới mua đồ về . Cô ngủ luôn ở đó à ?? Mau đem đồ vào bếp rồi bước ra đây ”

      Giọng nói chanh chua khiến cả đám người hầu rùng mình . Mọi người đưa mắt nhìn Nhược Di đang lom khom lượm từng thứ rơi dưới đất mà đau xót . Thật khó hiểu , nếu biết cô là cô chủ thì cô gái này đâu dám dụng vào . Nhưng tại sao cô chủ lại không cho nói .

     Cả đám xếp thành hai hàng ngang , có cả Nhược Di trong đó . Cô gái có mái tóc đỏ đồng mặt mày được trang điểm rất tỉ mỉ cất giọng nói :

-“ Tôi là Vương Hoạn Nhi , em gái của Nghị Nghị . Du học ở Canada mới về , cũng là bà chủ tương lai trong căn nhà này . Nếu ai làm tôi thấy khó chịu thì chắc chắn sẽ được nhận tiền lương rồi xéo về nhà . Các cô nên nhớ địa vị của mình căn nhà này , đừng hòng mà qua mặt tôi . Mau đi làm việc đi ”

      Nói xong cô ta liền bỏ đi lên lầu , đi vào phòng Thất Nghị . Cả đám người hầu trợn mắt nhìn theo ả . Nhược Di không nói gì , chỉ bỏ đi vào bếp làm thức ăn trưa cho Thất Nghị và vú Dương .

      Đám người hầu cũng vào bếp phụ giúp cô .

-“ Này này , cậu làm ở đây lâu như vậy chắc cũng biết nhỏ đó là ai đúng không ?? ”

-“ Suỵt suỵt , nhỏ thôi . Đừng để cô ta đó nghe được thì toi ”

-“ Lo gì , chúng ta còn có cô chủ đây mà ”

    Một cô hầu trong số đó chạy lại ôm tay cô nịnh bợ . Thấy Nhược Di cười cười , cô người hầu đó liền có can đảm nói :

-“ Là con nuôi của ông Vương , cha của cậu chủ . Cha mẹ cô ta chết lúc cô ta mới 7 tuổi . Mà khi đó hai gia đình cũng thân thích lắm nên cha cậu chủ nhận cô ta về nuôi . Cô ta cứ bám theo cậu chủ suốt , cậu chủ hồi đó có đứa em gái nuôi cũng thích lắm . Rất cưng cô ta nên đành ra cô ta như thế ”

    Cả đám xì xào bàn tán không ngớt .

    Nhược Di đựng thức ăn vào hộp xong liền xoay người thoát tạp dề :

-“ Chị mang canh cho Thất Nghị với vú Dương .. ”

   Chưa nói hết câu thì Hoạn Thư từ đâu đi vào , nghe Nhược Di nói liền bực tức :

-“ Ai cho cô gọi Thất Nghị , ai cho cô kêu thân mật đến thế . Là người hầu mà cũng dám mơ tưởng đến anh tôi à . Anh tôi không ăn cơm ở nhà mang đến , đồ ngu xuẩn . Mau dọn dẹp rồi biến đi ”

   Tiện tay , Hoạn Thư đẩy người Nhược Di xuống đất . Nhược Di ngả xuống , ê ẩm cả mông . Hộp canh rớt xuống đổ lên bàn tay trái của cô . Vì canh mới lấy ra nên rất nóng , cô vội chạy lại xả nước lạnh lên tay . Bàn tay cô sưng đỏ ử lên .

   Đám người hầu cuống cuồng chạy đi tìm thuốc phỏng cho Nhược Di thì bị Hoạn Thư mắng , liền bức rứt đứng yên tại chỗ . Trong bụng thầm mắng mỏ .

   Hoạn Thư khó chịu lôi Nhược Di vào nhà kho , nhốt bên trong . Trong lòng cô thật khó chịu khi có người xinh đẹp hơn cô . Để cô ta ở lại đây càng lâu thì càng nguy hiểm . Đáng điên hơn là cô ta không nóng giận hay chửi bới , thậm chí là một cái liếc mắt cũng không . Vì vậy cô không có cớ để đuổi cô ta đi . Thật tức điên mà .

     Thất Nghị ngồi tại phòng làm việc nhắc điện thoại lên định gọi thì mảy may nghĩ ngợi rồi lại đặt điện thoại xuống thôi không gọi nữa .

      Nhược Di ngó nghiêng nhìn xung quanh , nơi đây rất tối , không có một mảng âm thanh . Hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thanh , im ắng đến lạ thường . Cô sợ bóng tối , quả thật rất sợ . Nước mắt tuôn xuống đôi gò má xanh xao mệt mỏi , tiếng khóc thút thít cứ vang lên trong căn phòng .

      Hoạn Nhi là em của Thất Nghị , là em chồng . Từ nhỏ đến lớn chỉ có Thất Nghị làm chỗ dựa , nên một chút ỷ lại cũng không sao . Chỉ cần nhường nhịn , nhường nhịn là được .

      Ngạo Ngạo bên ngoài đang nằm phơi nắng cạnh vách tường căn phòng kho , nghe tiếng của Nhược Di đang khóc vội tung cửa chạy vào . Hoạn Nhi nhìn Ngạo Ngạo chạy như bay vào , cô sợ đến cuống cuồng . Cô vừa chạy vừa kêu cứu , đám người hầu run cầm cập khi thấy Ngạo Ngạo như chó hoang .

      Ngạo Ngạo chẳng để ý đến đám người hầu , chỉ đuổi theo Hoạn Nhi lên tới tận phòng . Nó đứng trước cửa hùng hổ sủa vang căn nhà . Tiếng nó át đi cả tiếng la hét hoảng sợ của Hoạn Nhi .

       Đám người hầu đi lấy chìa khóa mở cửa cho Nhược Di rồi đỡ cô về phòng người hầu nghỉ ngơi . Trong thời gian quá lâu không có thuốc nên vết phỏng sưng phù lên , bọng nước . Tay cô vừa nóng vừa rát , cái nóng cứ kéo dài mãi đến khi cô đau ngất đi .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

     Tiếng chuông trong phòng đổ vang lên , Hoạn Nhi cầm điện thoại nghe lấy .

     Cô hậm hừ mở cửa gọi người hầu đến , sai Nhược Di lên sân thượng cùng cô . Đám người hầu níu tay cô lại , xin cô đừng đi . Nếu cô lên đó sẽ không có ai biết chuyện gì xảy ra với cô .

     Cô lắc đầu rồi đứng dậy đi lên sân thượng . Nhưng cơn gió lạnh quật thẳng vào người Nhược Di , bộ đồ trên người cô cũng rất mỏng manh , không thể che chắn những cơn gió lạnh cuối thu giúp cô .

     Hoạn Nhi không quay đầu mà nhìn thẳng xuống dưới nói , Nhược Di đứng đó lắng nghe , cô cắn môi đến máu tuôn từ khóe miệng .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Thất Nghị vừa về tới nhà , đã ngó nghiêng tìm Nhược Di , không thấy bóng dáng quen thuộc đâu liền đi vào phòng bếp . Anh vừa tới cửa bếp thì hình ảnh nhỏ nhảy lên ôm chầm lấy cổ anh .

-“ Anh đã về ”

      Đám người hầu nhìn Hoạn Nhi khó chịu , đáng lẽ Nhược Di là người nói câu đó . Thất Nghị ngỡ ngàng đưa cặp cho người hầu rồi đi tới sofa :

-“ Hoạn Nhi , sao em về đây ?? ”

-“ Em vừa kết thúc khóa học cách đây 1 tuần lễ , vội bay về với anh . Thật là nhớ anh mà ”

    Cô nói xong liền ngả xuống đùi anh nằm , dụi đầu vào hông anh . Thất Nghị giật mình vội đỡ cô ngồi dậy ngay ngắn :

-“ Hoạn Nhi , em gặp chị dâu chưa ?? À mà Nhược Nhược đâu rồi , sao tôi không thấy ?? ”

   Đám người hầu nghe hỏi đến cô chủ liền đáp :

-“ Cô chủ đa-.. ”

-“ Anh à , mau tắm rửa đi . Mau mau đi em đói bụng rồi ”

    Hoạn Nhi lấy tay đẩy đẩy người Thất Nghị , anh cười khổ rồi đi lên phòng tắm . Hoạn Nhi đưa mắt liếc đám người hầu .

    Thất Nghị tắm xong liền bước ra ngoài lấy khăn lau tóc . Anh giật mình quơ lấy cái áo mặc vào rồi nhướn mày hỏi :

-“ Nhi Nhi , em bảo đói bụng sao không ở dưới ăn trước mà lại ở trong phòng anh ?? Chị dâu em sẽ không thích đâu , đợi đã anh phải đi tìm chị dâu em ”

      Anh định đi thì bị Hoạn Nhi ôm lấy từ đằng sau . Anh hơi sửng sốt , nắm lấy bàn tay đang dịch xuống phía dưới một cách vô ý thức nói .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

  

         

      

   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.