Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 24: Tỉnh dậy



Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 24 : Tỉnh dậy

      Thất Nghị ghé vào tai Nhược Di , giọng anh ấm áp tựa như đứa bé trong mơ , nhưng lại không trong trẻo mà giọng trầm trầm nghiêm nghị :

-“ Anh đi công tác , chờ anh về . Nghỉ ngơi thật tốt ”

     Nói xong , anh hôn nhẹ lên mái tóc cô rồi bước ra khỏi phòng . Du Du đang ngồi ngoài cửa chờ đợi , thấy Thất Nghị đi ra liền gật đầu rồi đi vào canh Nhược Di .

     Du Du kéo màn cho ánh nắng buổi sáng chiếu vào , rồi đi về phía giường bệnh điều chỉnh máy sưởi ấm . Cô ngó nghiêng nhìn bàng điều khiển , tay không ngừng bấm , nói :

-“ Nhược Nhược à , cậu ngủ nhiều ngày như thế mọi người rất lo  nên mau mau tỉnh dậy nhé . Tỉnh dậy rồi cùng chúng tớ đi chơi nữa .. ”

     Hơi khói bốc lên làm ấm căn phòng bệnh , Du Du cầm bình nước suối lớn lên thì nó đã hết . Cô vội quơ lấy tiền trong túi xách rồi đi xuống căn tin .

     Hai hàng lông mi cong cong khẽ run run , đôi mắt đen láy sau bao ngày qua cuối cùng cũng từ từ mở ra . Cô khẽ động đậy rồi chau mày khó chịu .

-“ Sao không gọi mình mua giúp cho ”

    Đan Đan cầm đưa tay cầm giúp Du Du , mỗi người một chai . Bị quở trách , Du Du bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ nói :

-“ Tại trời lạnh quá nên tớ định đun nước cho Nhược Nhược ấy mà nước lại hết sạch .. hihi ”

   Đứng trước cửa , Du Du đặt chai nước xuống mở cửa nhường lối cho Đan Đan đi vào .

-“ Nhược Nhược .. đâu rồi ?? ”

    Chai nước rơi từ trên tay Đan Đan rơi xuống làm Du Du cuống cuồng chạy đến bên cạnh , nhìn chiếc giường trống không cả hai liền sốt sắng lên .

    Du Du còn chạy ra nhìn số phòng xác nhận mình không đi lộn . Cả hai đi kiếm bảo vệ , y tá thì bảo vệ chỉ biết cười ngượng ngùng xin lỗi vì khi nãy mới đi vắng . Còn y tá thì bảo trách nhiệm trông coi bệnh nhân là của bảo vệ . Du Du tức giận , không kiềm chế được liền phun :

-“ Sh*t , trách với chả nhiệm ”

    Phúc Vĩnh vừa nhận được điện thoại liền cùng Tố Tố chạy đến bệnh viện , cả bốn người chạy xung quanh bệnh viện mà vẫn chưa thấy đâu . Mọi người nhìn nhau thở dốc mệt mỏi , đầu óc choáng váng .

-“ Để xem từ sân thượng , hành lang , căn tin .. chưa nơi nào chúng ta chưa tìm đến ”

 -“ Có khi nào là nơi đó ?? ”

    Đan Đantừ đầu tới cuối đều im lặng , bỗng dưng suy nghĩ một hồi rồi nói .

   “ Nơi đó ?? ”

   Ba người còn lại đồng thanh hỏi .

   Bốn người chạy đến nơi thì thấy Nhược Di đang ngồi dưới gốc cây , mọi người chạy đến bên cạnh nhìn cô lo lắng . Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi hiện rõ vẻ lo lắng đan xen lẫn sợ hãi , nỗi sợ hãi lấn át tâm trí Phúc Vĩnh , anh trừng mắt giận dữ nhìn cô em gái đang thảnh thơi hít thở không khi trong lành , quát :

-“ Em tỉnh dậy hay đi đâu cũng phải báo cho mọi người biết chứ ?? Em bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày làm người khác lo lắng hoài vậy ”

     Phúc Vĩnh đang quát liền câm bặt sửng sờ nhìn Nhược Di đang cười ngốc với anh . Đôi mắt trong veo híp lại , môi anh đào mảnh mong mỉm thành một đường cong , cô nhẹ nhàng cất giọng nói :

-“ Chẳng phải bây giờ em đã không sao rồi sao , mọi người đừng lo . Ở trong đó ngột ngào quá , em chỉ muốn cùng con em ra ngoài hít thở không khí thôi mà ”

    Âm thanh trong trẻo , dịu dàng từ tốn . Như một làn nước tinh khiết êm dịu chảy trong cơ thể người nghe . Bất chợt cả bốn người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó , miệng không thốt nên lời .

-“ Đứa bé , nó đã ch-..  ”

-“ Tố Tố , em im ngay ”

   Tố Tố mở lời định cố gắng giải thích cho Nhược Di hiểu thì Phúc Vĩnh cuống lên quát lớn đến nổi Tố Tố mở to hai mắt nhìn anh . Anh cũng biết mình lỡ lời nên trong tâm can anh rất muốn xin lỗi Tố Tố , Nhược Nhược đặt cánh tay phải lên bụng như đang bảo vệ đứa bé bên trong , nói :

-“ Anh hai , anh làm con em hoảng sợ đấy . Còn nữa , tại sao lại quát chị dâu như thế .. mau xin lỗi đi ”

-“ Anh .. Tố Tố , em đi đâu vậy ?? ”

   Phúc Vĩnh định mở lời xin lỗi thì Tố Tố đã chạy đi khỏi , anh quay sang nói ngày mai anh lại đến thăm rồi đuổi theo Tố Tố .

   Nhược Nhược vươn vai thở dài , vịn tay vào thân cây rồi đứng dậy nói :

-“ Ai-da , thôi mau về phòng . Ngồi nhiều quá con trai mình sẽ không thích . Mau đi thôi ”

   Cả hai nhìn Nhược Nhược mặt biến sắc , bây giờ nói hay không nói . Nếu nói thì 2 cô sợ rằng Nhược Nhược đau lòng chịu không được tới đó sợ rằng .. Nhưng nếu không nói tới khi Nhược Nhược biết được thì lại càng đau lòng hơn . Thôi đành đợi đến thời điểm thích hợp vậy .

    Vừa lên tới phòng thì cả ba đã nhìn thấy bác sĩ điều trị cho cô đang ngồi sofa chờ cô . Ông đang đăm chiêu suy nghĩ , đến khi Nhược Nhược đi lại gần huơ huơ tay trước mặt ông thì khi đấy ông mới giật mình nhìn cô .

   Du Du ngồi bên ngoài trừng mắt nhìn cánh cửa như muốn đốt rụi nó . Đan Đan ngồi bên cạnh chỉ biết cười trừ :

-“ Du Du , là bác sĩ muốn nói chuyện riêng với Nhược Nhược mà . Chúng ta ở đó thì hơi bất lịch sự ”

-“ Bất cái ba đời tổ tông nhà ổng , hết y tá rồi tới bác sĩ . Chuyện riêng gì cơ chứ , bệnh tình Nhược Nhược đáng lẽ phải nói cho chúng ta hiểu rõ .. ơ mà , có khi nào ông ta nói chuyện đứa bé không ?? ”

    Du Du đang rủa thì bật dậy khỏi ghế . Như thế thì tiêu rồi , Nhược Nhược làm sao có thể chịu nổi cú sốc đó chứ .

~~~~~ cùng lúc đó ~~~~~~~~

  Bên trong căn phòng bệnh , bác sĩ đóng chặt cửa lại nhìn xung quanh chắc chắn không có người rồi đi lại cạnh giường Nhược Di giảm máy sưởi :

-“ Cũng sắp trưa rồi , tốt nhất đừng để căn phòng luôn trong nhiệt độ như thế này . Không tốt đâu , sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe ”

    Nhược Nhược nhìn ông cười khẽ rồi gật đầu vâng lời .

    Ông nhìn thấy đứa bé ngồi trên giường cười ngốc nghếch an tâm thì moi từ trong túi áo ra mẩu giấy dính đầy máu . Ông đưa cho sang cho cô , Nhược Nhược thấy thế liền cầm lấy mở ra .

    Ông đi lại sofa ngồi xuống nói :

-“ Là con viết ?? ”

-“ Vâng , là cháu . Ông là người đã giúp cháu qua cơn nguy hiểm sao ??  ”

-“ Rất tiếc không phải là ta mà là con trai ta . Con yên tâm , chuyện này chỉ có ta và nó biết . Còn lý do , cho ta biết được chứ ?? ”

     Nhược Nhược nhìn ông ngập ngừng định không nói nhưng rồi lại nói :

-“ Có người muốn giết hại đứa bé trong bụng , nếu con không làm thế họ có lẽ vẫn sẽ tiếp tục tìm cách giết nó . Con đành phải lừa gạt mọi người vậy ”

-“ Bảo vệ đứa bé trong bụng là hành động tự nhiên của một người mẹ nhưng con lại hành động sai .. ”

   Ông nói chưa hết câu liền ngập ngừng đứng dậy tiến lại giường , ông nhẹ nhàng thoát gỡ chiếc băng ra . Nhược Di nhìn vào vết thương , ánh mắt xẹt qua tia đau đớn . Ông nhìn cô thở dài nói :

-“ Vết sẹo này , sẽ rất khó để chữa lành nó . Rất may là lúc đó nó bị đâm xéo như thế này , chỉ một chút nữa là con đã có thể mất đứa bé trong bụng . Đau đớn thật .. ”

   Cô lắc đầu cười nhưng lại không nói gì . Im lặng xoa tròn bụng , là sao đau được khi bên trong đang có hạnh phúc của cô .

   Hạnh phúc này , bằng mọi giá cô phải cố giữ lấy nó .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lập Lập : dạo này ta không có tâm trạng để viết ~~~~ thật lòng xin lỗi mọi người !!

    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.