Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 25: Về nhà



Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 25 : Về nhà

    Sau những ngày nằm dài la liệt trên chiếc giường bệnh , cộng thêm những lời than khóc của Nhược Di . Phúc Vĩnh , anh trai cô đành làm giấy xuất viện . Cô vịn chiếc nạn từ tốn bước vào nhà . Ngạo Ngạo vừa thấy chủ nhân về liền vui mừng khôn xiết vẫy đuôi chạy tới .

    Mọi người đỡ Nhược Di ngồi xuống sofa , Ngạo Ngạo thấy thế liền nhảy lên nằm cạnh cô . Cô cùng nó quấn quýt cười đùa , mọi người ai nấy đều bận rộn nên tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi .

   Hoạn Nhi đang vùi mặt trong chiếc chăn ấm áp vẫn còn say nồng giấc ngủ thì bị những âm thanh náo nhiệt đánh thức . Vừa bước xuống đã thấy đám người hầu quấn quýt bên Nhược Di , thật khó chịu . Ồn ào , phiền phức .

    Hoạn Nhi hắng giọng bực bội . Mọi người đang vui vẻ đột nhiên thấy cô liền co rúm sợ hãi , câm bặt . Miệng ai nấy không dám hé một lời . Nhược Di thấy bầu không khí vô cùng tệ liền cất giọng phá tan :

-“ Hoạn Nhi , chào buổi sáng ”

-“ Hứ , phiền phức . Mấy người kia còn không mau đi làm bữa sáng cho tôi ”

    Trong thời gian Nhược Di nằm ở bệnh viện , thì ở nhà đã có rất nhiều chuyện xảy ra . Chẳng hạn như tiểu Vân , tiểu Phương , tiểu Vệ bị mất tích mà không rõ lý do , có đến bốn người bị đuổi việc .. Tiểu Nam ngồi cạnh vừa đút cháo cho Nhược Nhược vừa kể rõ từng sự việc .

     Nhược Nhược mở to hai mắt nhìn Tiểu Nam , biết cô chủ không thể nào tin liền đặt chén cháo xuống . Đưa tay ra đằng sau kéo dây khóa , bộ y phục người hầu tuột ra để lộ ba bốn đường roi dài đỏ thâm đen trên chiếc lưng bé nhỏ  . Nhược Di hoảng hốt lấy tay che miệng , Tiểu Nam thấy cô chủ đã tin liền chỉnh trang y phục lại :

-“ Cô chủ , em quả thật không chịu nổi nữa rồi . Em xin nghỉ việc ”

    Nhược Di hơi ngỡ ngàng rồi nhanh chóng an ủi tiểu Nam nói :

-“ Tiểu Nam , ở lại đi . Chị đã về , sẽ không ai bắt nạt bọn em . Ở lại nhé ”

       Nhược Nhược vịn vai tiểu Nam nhẹ nhàng bảo , nụ cười thuần khiết của cô khó ai có thể cưỡng lại liền đỏ mặt gật đầu . Cô chủ , cô quả thật rất xinh đẹp .

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    May mắn là từ lúc cô về , Hoạn Nhi không dùng vũ lực hành hạ người hầu , cùng lắm là chỉ văng tục một vài câu rồi bỏ đi . Nhược Di thở phào nhẹ nhõm , nếu thực sự Hoạn Nhi đánh người hầu thì cô chỉ có cách là can ngăn . Nhưng vị tiểu thư này chắc gì đã nghe lời cô , hơn nữa còn là em gái cưng của chồng cô . Thật sự rất phiền phức .

    Đúng là cô đang lấy lòng em ấy , thực sự sống chung nhà mà nhìn mặt nhau đố kị thì chẳng mấy hay ho nên tốt nhất là làm vừa lòng nhau mà sống .

     Sáng sớm hôm nay Nhược Di đã ra khỏi nhà cùng tiểu Nam đi thăm vú Dương , ở chơi một lát sau thì cả hai mới ra về . Đi ngang qua cửa tiệm “ Sắc mùa ” cổ thì Nhược Di dừng lại bảo muốn vào trong xem .

      Cửa tiệm này rất nổi tiếng , vốn là nó bán theo mùa . Chẳng hạn như bây giờ đang là giữa tháng 9 , cuối mùa thu . Trời cũng dần dần se lạnh nên họ sẽ thay đổi bán những đồ dùng cho mùa đông như áo choàng , khăn len , mũ , găng tay .. còn có bán những chất liệu handmade . Tuy nó nằm chỉ là một cửa hàng nhỏ nhưng lại khá nổi tiếng ở khu phố này .

       Tiểu Nam đi bên cạnh đỡ Nhược Di xem cái thứ xung quanh , đủ sắc màu rực rỡ . Cô nhìn thấy những cuộn len nằm riêng một bên , liền cầm lên xem thử . Rờ vào những cuộn len ấy cảm giác rất đã tay , rất êm ái .

      Cô bán hàng đứng gần đó thấy Nhược Di có vẻ ưng ý liền chạy lại giới thiệu :

-“ Đây là loại len thượng hạng , lông cừu nhập khẩu từ Australia . Chúng em chỉ vừa mới nhập hàng về từ tối hôm qua ”

      Tiểu Nam đứng kế bên trầm trồ nhìn vào những cuộn len thượng hạng đó . Nhược Di gật đầu , lúc du học ở Mỹ bạn cùng bàn của cô cũng rất thích đan len nên thường xuyên mua các loại len thượng hạng . Loại này rất giống loại lúc đó cô sờ thử , chẳng qua là chưa kịp hỏi mã hàng loại len đó thì cô ta đã vội chạy đi đâu mất  .

     Nhược Di cân nhắc lựa chọn màu , cuối cùng cô quyết định mua hai màu trắng và đỏ . Hai màu này phối hợp sẽ tạo nên vẻ cân xứng hài hòa , hơn nữa gam màu đỏ sẽ làm giảm bớt cái lạnh của mùa đông , màu trắng lại là màu Thất Nghị thích . Thật tốt quá .

       Vừa về đến nhà đã nghe tiếng mắng chửi , là tiếng của Hoạn Nhi . Cô vội vàng đi vào khuyên can , Hoạn Nhi trừng mắt liếc cô rồi bỏ lên phòng . Nhược Di cũng chẳng nói gì liền cầm giỏ đồ đi vào phòng . Bốn tiếng ngồi lì trong phòng đan đan móc móc , cuối cùng chiếc khăn choàng cũng hoàn thành .

       Tiểu Nam gõ cửa rồi đi vào . Tay cầm băng gạc , thuốc đỏ và một số thứ khác . Nhược Nhược gật đầu cười đưa tay nhận lấy , Tiểu Nam vội ra ngoài đóng chặt cửa lại . Mọi người đều lo lắng muốn xem vết thương của cô nhưng mỗi lần nhắc đến thì trông thấy sắc mặt Nhược Di không tốt . Bởi vì nó rất xấu xí nên ngoài y tá , bác sĩ thì chưa từng có một ai thấy vết thương đó .

       Nhược Di nhìn vết thương trên bụng mà mắt hoe hoe đỏ . Trong lòng cô lúc này bỗng nhiên lo lắng đến tột cùng .

       Đến khi ăn cơm cô cũng chẳng ăn ngon , chỉ gắp vào đũa rồi buông . Hoạn Nhi liếc qua rồi đứng dậy bỏ đi , cô vờ như thân thiện hỏi han :

-“ Chị .. chị dâu trong người không khỏe sao ?? ”

     Nhược Di ngẩng đầu lên hơi ngỡ ngàng rồi vội cười bảo không có gì . Đây là lần đầu tiên Hoạn Nhi gọi cô bằng chị dâu , trong lòng có chút vui sướng .

     Sự lo sợ của cô lập tức tiêu biến . Bản thân hóa ra đơn giản đến thế , chỉ cần có niềm vui thì lo sợ sẽ mau chóng bị quên đi .

Con người vốn là như vậy nhưng thật ra lại không phải như vậy .

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Lập Lập : coi cọp nhà ta miễn phí mà chưa chịu bấm bình chọn nữa là sao ヽ  (`Д´)ノ  chờ đợi gì nữa .. mau mau bấm đi rồi ngày mai ta post tiếp cho ~~~~~~

   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.