Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 40: Mẹ đã tìm thấy con , hai đứa thối !!



Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 40 : Mẹ đã tìm thấy con , hai đứa thối !!

        Nhược Di kéo chiếc vali đi vội vàng , Tư Mã Nguyên cũng vội vã kéo hành lí chạy theo sau . Hai người họ bây giờ trong rất tức cười , một người thì vội vã đi đằng trước , còn một người thì lót tót chạy theo đằng sau .

        Tư Mã Nguyên phong thái tuyệt vời , khóe miệng tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) nhìn theo người con gái đang vội vã bỏ mặc anh . Đôi mắt thoáng dịu dàng , yêu thương . Ánh mắt không lúc nào rời khỏi hình bóng nhỏ bé phía trước .

        Những người đứng gần đó ánh mắt cũng bắt đầu miên man nhìn theo cô gái nhỏ . Nhược Di ăn mặc rất đơn giản , màu áo sơmi trắng mỏng , tay áo phồng phồng phối cùng chiếc váy màu xanh nhạt hoa văn đơn điệu dài hơn đầu gối có phần kín đáo . Dĩ nhiên đôi giày trên đôi chân trắng trẻo mịn màng của cô càng khiến người ta lóa mắt hơn , đôi giày trắng mềm đế bệt là mẫu mới nhất của nhà thiết kế Salvatore Ferrgamo . Nó chỉ vừa mới xuất hiện trên báo chí cách đây 3 ngày .

         Khuôn mặt tràn ngập vui vẻ sắc xuân của cô gái nhỏ khiến dân chúng lầm than , cánh môi mỏng mím lại , khiến cô trông thập phần mỹ miều . Ai nấy đều nhìn cô một lòng say mê , một số ánh mắt khác lại phát ra tia đố kị , ganh ghét .

         Tư Mã Nguyên vừa đuổi kịp người phía trên liền phát hiện có quá nhiều ánh mắt tập trung vào Nhược Di . Liền đưa tay bắt taxi rồi nhanh chóng mở cửa giúp người đang vội vã đứng sau lưng anh . Mã Nguyên trước ánh mắt nhiều người cố tình đưa tay lên vuốt mái tóc đen mềm mượt mà , giọng dịu dàng trách cứ :

-“ Tóc em xù lên hết rồi này . Thật là ..  ”

        Nhược Di nhìn bàn tay đang tùy tiện xoa đầu trong lòng có chút khó chịu . Cô vốn không thích bị xoa đầu như thế này . Không để ý đến Mã Nguyên nữa , lập tức bước lên xe ngoan ngoãn ngồi y vị rồi chúi mắt chúi mũi vào chiếc điện thoại trên tay .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

        Đôi mày lá liễu cong cong rồi khẽ chau lại , khuôn mặt biến sắc có chút lo âu . Nhược Di cầm điện thoại huơ qua huơ lại trong không trung . Rồi tức giận gọi đi . Miệng lầm bầm đến khi đầu bên kia bắt máy . Giọng non nớt phát ra , làm tim Nhược Di khẽ run lên , đôi mắt thoáng chút dịu dàng bớt phần lo âu . Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi lập tức cổ khí hỏa trong người lập tức dâng lên bốc cháy :

-“ Tiểu tử thối nhà con . Tại sao con lại tắt thiết bị theo dõi hả ?? Nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ biết tìm con ở đâu , đứa con thối . Mau bật lên ”

        Duyệt Hiên nghe tiếng mẹ lập tức sặc nước , Ngư Ngư đang ngồi kế bên vội buông cánh gà , lau tay rồi giúp anh vỗ ngực . Hiên Hiên nhìn em gái rồi đưa tay lên miệng  ‘ suỵt suỵt ’ . Ngư Thuần ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn .

        Nghe thấy con trai ho sặc sụa lập tức cười sảng khoái .

        Hiên Hiên ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay . Đây là biểu hiện của một người mẹ nên có khi nghe con mình sặc nước sao ?? Khuôn mặt thoáng chút tím tái giận dữ , gằn giọng :

-“ Mẹ !! ”

         Nghĩ đến khuôn mặt tím tái giận dữ của con trai bên đầu dây , làm Nhược Di cười đến không khép miệng :

-“ Sao thế .. Haha .. Đừng nổi giận .. haha .. phụt .. ha . Mẹ không có cười  ”

-“ Không cười !! ”

           Giọng non nớt thoáng chút uy nghiêm khiến Nhược Di lập tức câm bặt . Biết con trai đã nổi đóa lên liền lảng sang chuyện khác :

-“ Du Du đâu ?? Sao mẹ gọi không được ”

-“ Ách .. mẹ à .. rè rè .. ở đây sóng yếu quá .. mẹ .. bíp bíp ”

           Môi nhếch lên vui vẻ nhìn vào tờ giấy bị nhàu nát trên tay .

           Nhược Di tức giận bốc khói , chợt nhớ ra Du Du có một căn nhà ở chung cư . Môi anh đào mỏng manh cong lên làm Mã Nguyên đứng gần đó nhìn thấy liền ngây người . Đợi tâm tư bình tĩnh lại rồi mới hắng giọng gọi :

-“ Nhược Di , em muốn đi sang hai đứa nhỏ hay ở đây rồi ngày mai mới đi ”

           Nhược Di cầm chiếc điện thoại trên tay mắt lóe tia giảo hoạt , vội lắc đầu nói :

-“ Em muốn đi ngay bây giờ . Anh thì sao ?? ”

-“ Anh đi theo em vậy ”

           Phúc Khôi há miệng trợn tròn mắt . Một đứa là con gái , hai đứa là cháu ngoại .. ba chúng nó vừa về lập tức bỏ đi mất dạng . Đang tức giận đột nhiên Thiên Hà chạy ra mừng rỡ :

-“ Tố Tố , con bé .. con bé ”

-“ Con bé làm sao ?? ”

-“ Con bé .. nó .. có thai rồi ”

-“ Thật sao ?? ”

          Nhìn vợ gật đầu trong lòng vô cùng vui vẻ , cuối cùng cũng sắp có đứa cháu ngoan ngoãn ở cạnh . Haha ..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-“ Được rồi Đan Đan , cảm ơn cậu . Tớ đã tìm được rồi .. À mà lần này có kì nghỉ thì phải về thăm tớ đấy .. Haha .. Được rồi , một mình ở bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe .. Bái bai !! ”

         Tư Mã Nguyên đứng bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư . Rồi quay sang nhìn cô , nhướn mày hỏi :

-“ Hai đứa nhỏ ở đây sao ?? ”

        Nhược Di trong lòng cực kì phấn khởi , hai đứa thối . Dám lười gạt mọi người , mẹ mà bắt được thì chết chắc !!

        Ngư Thuần đột nhiên rùng mình một cái , thân thể nhỏ nhắn run rẩy . Duyệt Hiên cúi đầu nhìn em rồi cởi áo khoác đang mặc khoác lên cho Ngư Ngư .

           Ngư Ngư cúi đầu nhìn bàn tay lạnh lẽo của anh , bĩu môi . Định cởi áo khoác ra trả lại , bắt gặp hai hàng lông mày nhỏ đang nhíu chặt liền dừng lại . Chỉ còn cách dịch sát lại gần anh để anh bớt lạnh .

           Duyệt Hiên thấu được hành động của Ngư Thuần , trong lòng vô cùng ấm áp . Hai anh em dắt tay nhau về nhà .

           Chiếc miệng nhỏ nhắn thở dài , trong lòng vô cùng phiền não . Tại sao mẹ lại quá rỗi hơi bay sang đây chứ ?!

            Duyệt Hiên ảo não đưa mắt nhìn dòng người qua lại trên đường . Cha , rốt cuộc người đang ở đâu trong ??

           Chiếc áo thun trắng cùng với chiếc quần short kaki nâu , vô cùng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ khỏe khoắn . Tư Mã Nguyên xỏ đôi giày lười màu nâu vào rồi mở cửa ra đi đến trước phòng đối diện gõ cửa .

            Nhược Di nghe tiếng gõ cửa liền với tay lấy chiếc túi xách nhỏ trên giường . Chiếc áo sọc đen vô cùng đơn giản mà tôn lên làn da trắng ngọc ngà của cô cùng với chiếc quần short ngắn làm lộ ra đôi chân dài thon mịn màng . Quần áo trên người cô vô cùng đơn giản nhưng lại toát ra vẻ hút hồn .

           Nhược Di giậm lên châm Mã Nguyên làm anh kịp kéo hồn về với xác . Anh chau mày lại rồi cốc nhẹ lên đầu cô , thấy Nhược Di không phải kháng lại liền kéo tay cô đi xuống nhà hàng đối diện tòa chung cư .

           Nhược Di chậm rãi khẩy khẩy thức ăn trên dĩa , Mã Nguyên thấy cô nãy giờ chưa ăn được gì liền mở miệng hỏi han :

-“ Không đói sao ?? ”

-“ Thực là chẳng muốn ăn tí nào . Rốt cuộc là hai đứa nhỏ tại sao bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng ?? ”

-“ Em đừng lo , chắc chắn quá buồn chán nên Du Du đã dẫn hai đứa ra ngoài chơi ”

-“ Làm gì có . Du Du vốn đang ở nhà một người bạn gần công ty mà ”

-“ Hả ?? Ý em là hai đứa nhỏ ở một mình ”

          Nhược Di bị thái độ hoảng hốt của Mã Nguyên làm cho giật mình vội bĩu môi .

         Thái độ ‘ có sao đâu ’ của Nhược Di khiến cằm anh muốn rơi xuống bàn . Đột nhiên Nhược Di mắt sáng rực nhìn sang bên đường hào hứng cười . Đột nhiên đứng dậy làm anh lật đật thanh toán rồi chạy theo phía sau .

           Đứng bên đường Nhược Di vui vẻ chỉ tay về phái hai đứa bé nói :

-“ Mã Nguyên , anh nhìn xem . Là hai đứa thối kìa ”

            Mã Nguyên thổ hồng hộc nhìn theo hướng tay chỉ bên đường . Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi vào tòa chung cư . Mã Nguyên nắm tay Nhược Di định kéo đi theo chúng nó thì bị ngăn cản .

            Nhược Di đi lại quán mì ven đường gọi hai tô rồi thong thả ngồi xuống . Mã Nguyên cũng đi lại ngồi đối diện cô , hơi thắc mắc nói :

-“ Sao em không đi theo hai đứa nhỏ ?? ”

-“ Tự động lát chúng đi ra ”

          Mã Nguyên tay cầm khăn giấy lau đũa ngẩng đầu lên hỏi :

-“ Làm sao em biết ?? ”

-“ Bởi vì chúng là con em ”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Lập Lập : vote vote cho ta !!

                 

        

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                     

          


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.