Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 6: Chết khiếp !!



Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 

Chap 6 : Chết khiếp !!

     Bầu trời trong xanh , không có lấy một tia nắng . Êm dịu khiến người ta mơ hồ . “ Cạch ” , tiếng mở cửa đánh thức cô dậy . Cô chống tay phải xuống giường cố gắng ngồi dậy :

-“ Chào em Nhược Di ” _ Giọng nói này .. Giọng này là …

    Lưu Giang đứng trước giường bệnh nhìn cô , cả thân người  hắn dính đầy máu . Ánh mắt gằn lên tia đỏ . Hắn tiến lại gần hơn , cô thét lên kêu cứu nhưng kì lạ thay chẳng có ai chạy vào .

   Cô vội cầm con dao gọt trái cây giơ lên chỉa vào mặt hắn . Lưu Giang cười khẩy :

-“ Cô muốn tự sát nữa sao , được cứ thử ”_Hắn điềm nhiên nói .

         Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng xanh , hắn gạt tay cô , con dao rớt xuống . Cô hoảng sợ nhìn hắn . Nhược Di lúc này chẳng khác gì một con mèo đang đứng đối diện với con sư tử điên cuồng này .

         Hắn cứ thế mà đi lại giường cô , cô muốn bỏ chạy nhưng cơ thể cô bỗng nặng nề . Không cách nào thoát được . Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô , hắn là tên quỷ dục vọng . Chỉ cần hắn thấy cô là dục vọng hắn dâng trào , hắn đã thèm khát cơ thể này từ khi cô chỉ mới 13 tuổi . Khó khăn lắm hắn mới kiềm nén trước mặt cô , vậy mà con mồi ngon như thế lại bị cướp mất .

      Cô cứ gào lên như nắm lấy một tia hy vọng cuối cùng :

-“ Thất Nghị , Thất Nghị Thất Nghị ”_ Cô vùng vẫy kêu lên

-“ Lưu Giang , buông tôi-i .. ”_ Nhược Di giật mình ngồi dậy .

     Xung quanh giường bệnh có rất nhiều người . Cha mẹ , anh hai chị dâu , Đan Đan Du Du và cả anh .. Thất Nghị . Thấy mọi người đứng nhìn cô đầy lo lắng , mũi cô cay cay . Nước mắt cứ thế mà trào chực tuôn ra . Cô ôm chầm lấy Thất Nghị đang ngồi trên giường , cô khóc lên như một đứa bé . Thất Nghị hơi ngỡ ngàng sau đó xoa lưng an ủi cô :

-“ Ổn rồi , không sao . Không sao nữa !! ”_ Đột nhiên cô cảm thấy tủi thân , nước mắt cô thấm vào chiếc áo sơ mi trắng của hắn .

( Lập Lập : Thất Nghị con rể ,ta cũng tủi nga ~~~ta cũng muốn ôm)

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

            Chiếc xe chạy tới khu Nội Mông tòa nhà Yên Tịnh , nếu là các vị tổng giám đốc khác chắc hãy sẽ xây các biệt thự cao cấp  và mấy tòa “ Kim Ốc Tàng Kiều* ” . Còn hắn , lại ở nơi này , Yên Tịnh . Giá nhà ở đây hơi mắc nhưng rất được về khoản an toàn cho người dân ở đây .

  -“ Vương phu nhân , đây là phòng cô và cậu chủ ” _ Vú Dương đón lấy hành lí từ quản gia . Tôi ôm lấy cánh tay bà :

-“ Vú à , bà như mẫu hậu con . Đừng gọi con là phu nhân , nghe xa lạ . Con không thích thế , Vú cứ gọi con là Nhược Nhược được rồi ”_ Cô gặp bà chưa tới 9 lần nhưng cô rất có thiện cảm với bà . Và bà cũng chính là người đứng ra gặp mặt gia đình cô . Bà có vị trí rất quan trọng với Thất Nghị . Cô nghĩ thế .

Kim Ốc Tàng Kiều : biệt thự để cất giấu tình nhân

~~~~~~~~~~~~~~

        -“ Doanh thu như thế nào rồi ?? ”

        -“ Tốt , lát tôi sẽ gửi mẫu mới qua ”

  Nhược Nhược vẻ mặt phấn khởi , nằm trên giường lăn lộn . Điện thoại lại reo lên , là hắn .

  -“ Tối nay có party , em chuẩn bị , 7h tôi về rước em cùng đi ”_ Nói xong hắn cúp máy .

     Từ lúc về đây , vì trong nhà vẫn có người hầu nên cô buộc phải sống chung phòng với hắn để tránh nghi ngờ . Cô với hắn vẫn giữ khoảng cách xa lạ . Hơi khó chịu , cô tự giác bật cười . Với hắn , có lẽ chỉ là rung động , sẽ qua đi nhanh thôi . Chỉ còn 72 ngày nữa , cô và hắn sẽ là người xa lạ .

-“ Nhược Nhược , tới giờ ăn rồi . Vú có nấu gà Kung Pao con thích đây ”_ Cô nghe tới gà Kung Pao của vú Dương nấu thì quên sạch mất nãy giờ đang suy nghĩ gì .

     Trên bàn ăn , Nhược Nhược cùng vú ăn cơm . Người hầu chưa bao giờ có chế độ ngồi cùng chủ trên bàn cơm nhưng với Nhược Nhược , vú Dương không phải là người hầu ,mà là mẹ , là gia đình . Chính vì Nhược Nhược đối xử rất tốt với bà nên bà cũng rất yêu thương Nhược Nhược như con gái mình .

       Vú Dương trước kia là người hầu của Diệu Vi ( mẹ Thất Nghị ) , sau khi Diệu phu nhân mất thì bà đi theo chăm sóc cho cậu chủ . Cho dù cậu ra nước ngoài thì bà vẫn đi theo một lòng một dạ chăm sóc . Mỗi lần ăn cơm , bà đều kể cho cô nghe về tuổi thơ bi kịch của Thất Nghị . Qua ánh mắt cô , bà biết Nhược Nhược rất thương yêu Thất Nghị , mong rằng hai người sẽ sống với nhau thật hạnh phúc .

-“ Vú à , con mang cơm sang cho Tiểu Thất nga ~~~ ”_ Nhược Nhược rất thích kêu cái tên Tiểu Thất này . Cô biết được là do khi nhỏ vú thường dùng cái tên này , thật sự nó rất đáng yêu , ân ~~~

-“ Đứa bé hư này , con đừng để Tiểu Thất nghe được . Nó sẽ tức giận đấy ”_ Bà bưng ly nước lại cho cô rồi ra vẻ tức giận .

         Tập đoàn Vương Thị quả thật rất lớn , cô bảo tài xế dừng lại rồi tự mình đi vào trong . Bảo vệ không ai ngăn cản cô , chỉ cung kính chào :

-“ Vương phu nhân ”_ Nhược Nhược cũng gật đầu chào .

        Cô đi ghé vào quầy tiếp tân :

-“ Tôi đến đưa cơm cho tổng giám đốc , bây giờ có tiện không ?? ”_ Nhược Nhược lịch sự hỏi các cô ở quầy tiếp tân . Ban đầu , hơi ngỡ ngàng . Đáng lẽ , Vương phu nhân không cần hỏi bọn họ mà có thể đi lên . Về sau bọn họ càng có thiện cảm với vị phu nhân này .

     Vị phu nhân nhìn thoạt ngoài rất dễ bảo nhưng thật chất thì .. rất khó lường . Nhược Di bước vào thang máy bấm tầng 50 , cửa đang đóng thì :

-“ Đợi đã ”_ Nhược Di vội nhấn nút mở ra , nhưng lại không được . Quýnh quáng lên , cô giơ tay chặn ngang cửa , cửa đóng lại trúng tay cô rồi lại mở ra . Thiết Kính chạy lại thấy cảnh đó cười khổ .

-“ Cô có bị gì không ?? Nếu mở không được thì tôi đợi một lát rồi đi lượt sau . Thật ngốc nghếch ”_ Anh đi vào tháng máy rồi hỏi thăm cô .

       Chỉ là cô quýnh lên nên chưa kịp suy nghĩ . Cô mỉm cười lắc đầu bảo “ không sao ” rồi dấu cánh tay phía sau . Thiết Kính hết cách bấm tầng 49 thì thấy tầng 50 hiện đỏ. Mà cô gái này là ai ?? Ở Vương Thị sao ? Thật là nhìn rất lạ .

       “ Ting ” cánh cửa mở ra , anh và cô cả hai gật đầu chào rồi anh đi ra ngoài . Cánh cửa khép lại .

     “ Cốc Cốc ” tiếng gõ vừa dứt , âm thanh lạnh lẽo không chút cảm xúc phát ra

-“ Vào đi ”_ Thất Nghị vẫn cúi đầu làm việc . Hình ảnh này giống như đêm hôm ấy .. Thất Nghị vẫn không nghe thấy tiếng của thư ký thì ngước đầu lên thấy Nhược Nhược đứng nhìn anh .

    Ánh mắt anh lóe tia kinh ngạc rồi vụt biến mất , anh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu :

-“ Em tới đây làm gì ?? Tìm tôi có việc gì ? ”_ Lời nói của Thất Nghị như ngàn vết dao đâm vào tim cô . Cô cười ngượng rồi đi lại bàn đặt hộp thức ăn :

-“ Em đến đây đưa cơm , còn nóng . Anh ăn đi , em về trước ”_Nhược Di luống cuống rời đi . Anh vẫn im lặng không nói gì , mặc cho cô ngượng ngùng .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

          Nhược Nhược thẩn thờ đi về , quên gọi xe taxi . Cô cứ thế mà đi giữa cái nắng gay gắt . Đáng lẽ ngay từ đầu cô không nên suy nghĩ ra cái trò này , đúng thật là quả báo . Về đến nhà cô đi thẳng lên phòng , vú Dương định kêu lại thì thấy vẻ tiều tụy hiện rõ trên mặt .

         Lạnh , rất lạnh . Nghe thấy có tiếng người kêu thì cô mở mắt tỉnh dậy . V-vú .

-“ Nhược Nhược , con tỉnh dậy rồi hả ?? Con làm vú sợ chết đi được ”_ Vú lấy khăn ướp đá đắp lên trán cho Nhược Di rồi nói tiếp .

-“ Khi nãy con sốt tới 39,7 độ lận . Đứa bé này .. thật tình . Con mãi mà không lớn , cứ làm cho người khác lo lắng ”_ Vú Dương lo lắng tức giận .

-“ Vú đừng nói cho Thất Nghị biết nha , con xin vú ”_Nhược Nhược cố gắng mở miệng nói .

-“ Được rồi , vú không nói . Nước này , mau uống đi . Chắc con khát lắm rồi ”_ Bà đi lại bàn rớt cho cô ly nước rồi đỡ cô dậy .

-“ Mấy giờ rồi vú ?? ”_ Nhược Nhược thấy trời ngả tối , liền hỏi bà .

-“ Cũng 6h35 rồi ”_ Vú nhìn đồng hồ rồi nói .

         6h35 , chết tiệt . Sao cô có thể ngủ say như thế . Cô đứng lên với tay lấy chiếc đầm màu thiên thanh rồi chạy vào toilet . Không kịp nữa nên cô chỉ tô môi màu hồng nhạt . Cô mở tủ giày thì suy nghĩ xẹt qua . Cô mở cái vali ra , nó đây rồi .

          Mới khi nãy , trời vẫn còn rất tốt vậy mà bây giờ thời tiết thật tồi tệ . Nhược Di choàng tay Thất Nghị bước vào trong , đèn flash nhấp nháy liên tục , Nhược Di liền lấy tay che mắt lại . Thất Nghị đang đi bỗng cô dừng lại , quay sang định hỏi thì thấy cô lấy tay che mặt , lông mày nhíu chặt lại . Anh liền giơ tay che mắt cô , rồi ôm lấy eo cô bước trên sảnh đỏ . Vừa bước vào , cô liền nghe thấy giọng anh hai :

-“ Sư tử nhỏ không sao chứ ?? ” _ Phúc Vĩnh vịn lấy hai vai cô .

       Cô từ từ mở mắt , cuối cùng nhìn sang Phúc Vĩnh cười lắc đầu bảo không sao .

         Phúc Vĩnh , anh trai cô , có địa vị trong giới thượng lưu này cũng khá cao . Việc anh xuất hiện ở đây cũng chả có gì bất ngờ hay khó hiểu .

       Cô hỏi thì mới biết Tố Tố , chị dâu , đã đi vào toilet . Nhược Di chào hai người rồi bảo muốn tìm chị dâu .

       Cô bước tới cửa thì nghe hai ba giọng nói chanh chua phát ra :

-“ Đường Tố Tố , cô đừng hòng mơ tưởng làm phu nhân Lâm Thị , bọn tôi không dễ dàng để Phúc Vĩnh bị cô cướp đâu ”

-“ Đồ con hồ ly tinh mặt dày ”

.....................

-“ Các cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà mở miệng ra phát ngôn thứ tiếng người không thể hiểu , lại còn sỉ nhục , phỉ báng người khác không sợ .... ”_ Nhược Di vừa bước tới vừa nói , cô cố ý khiến dài ra ngập ngừng ...

-“ Mày là ai ?? Dám xía vào ”

-“ Là ai thì ngày mai cô sẽ biết rõ . Chị dâu , xong chưa ?? Ở đây có mùi thối quá . Chúng ta mau đi ”

-“ Cá-cáii gì ... chị dâ-.....” ba cô gái vừa nghe cô gọi Tố Tố là chị dâu thì đã khiếp sợ đến mức lắp ba lắp bấp .

      Nhược Di kéo Tố Tố ra ngoài rồi hỏi thăm . Sau đó dẫn cô đến chỗ anh trai và Thất Nghị đang đứng trò chuyện . Cô đặt tay Tố Tố vào tay anh trai rồi làm mặt nghiêm nói :

-“ Ngu ngốc , nếu anh không bảo vệ nổi chị dâu thì đừng mở miệng ra nói muốn cưới ” _ Cô nói xong , lôi Thất Nghị đi .

      Thất Nghị nhìn bàn tay nhỏ đang siết chặt tay anh , bất giác anh mỉm cười . Cô đang giận dữ , thật đáng yêu .

     Con sư tử nhỏ này thật đáng yêu .  

     Thất Nghị bảo cô ngồi sofa đợi , anh rời đi . Lửa giận vẫn bốc cháy dữ dội nên cô chả quan tâm xunh quanh .

-“ Tiểu thư , tôi là Nghị An . Có thể mời cô ly nước này được không ?? ”_Hắn ngồi xuống cạnh cô , rồi

 -“ Liên Đới Thiệu , tôi , không biết có vinh dự mời cô nhảy bản này không ?? ”

...................................

    Liên tục có những vị khách không mời mà đến . Cô thực sự chịu hết nổi những tên này thì Thất Nghị bước đến . Xung quanh cô lập tức rời đi . Nhưng mấy tên đó vẫn không ngừng chăm chú vào cơ thể cô . Thật khó chịu .

    Nhược Di đón lấy đi nước Thất Nghị đưa , ưm , thật ngọt . Cơ thể cô run run . Nhược Di định nói cái gì đó với anh thì có người đến bắt chuyện .

    Cô chỉ gật đầu chào người đó rồi đi ra ban công đứng .

    Mưa vẫn cứ rơi . Gió lạnh . Cô quay người định vào trong thì thấy xung quanh hắn toàn là tiểu thư . Thất chướng mắt , cô quay đầu lại không muốn nhìn thấy cảnh đó . Cô ngửa đầu , một hớp uống hết ly rượu trên tay .

         Mạc Thế định rời khỏi cuộc vui thì đi về phía cửa , vô tình ánh mắt lướt qua ban công , bước chân anh chợt dừng lại . Anh hơi ngạc nhiên khi thấy cô rồi lập tức đi về hướng ban công .

-“ Tiểu thư , tôi có thể uống cùng em được không ?? ”_ Mạc Thế đứng dựa vào ban công , nhìn sang cô .

      Cô liếc mắt sang rồi lại khẽ “ hừm ” một tiếng nhỏ . Sau đó cứ nhìn ngoài trời , mặc cho người đàn ông đang cố trò chuyện cùng cô .

        Khóe miệng anh khẽ run . Sau đó cười lên sảng khoái , anh cởi áo khoác ra rồi choàng lên bờ vai đang run lên vì lạnh .

-“ Em còn nhớ tôi chứ ?? ”_ Mạc Thế hỏi , vẻ mặt đầy hứng thú .

-“ Tại sao tôi phải nhớ anh ?? Anh là ai ?? Liên quan tới tôi không ?? ” _ Nhược Di cởi chiếc áo khoác ra trả hắn . Rồi bỏ đi .

     Mạc Thế , quả thật là trêu người . Ba lần đầu tiên trong đời bị sỉ nhục thảm bại dưới tay cô .

        Lần thứ 1 , anh đang loay hoay với chiếc điện thoại mới toanh bị vỡ màn hình . Anh định đưa cho trợ lí đặt y chang kiểu mẫu thì vô tình thấy cô . Vẻ đẹp thanh thoát làm anh bị cuốn hút . Rồi anh nãy ra ý định .... Cô chỉ để lại bác Mao rồi bỏ chạy

        Lần thứ 2 , Anh mời cô uống rượu , cô phũ phàng từ chối rồi khẽ “ hừm ” một tiếng .

     Lần thứ 3 , cô chẳng biết anh là ai ?!

           Nói đến đây , Mạc Thế là ông chủ của tập đoàn Sanwell . Anh là con trai cưng của Mạc Hoa . Tuy tập đoàn Sanwell của Mạc Thị không đứng trong top 20 nhưng nó khá hùng mạnh . Nếu bất cứ tập đoàn nào mối quan hệ tốt đẹp với Sanwell chắc rằng sẽ không ai dám đập đổ hay ngán đường phát triển mà là tránh đường cho nó phát triển .

        Mạc Thế 28 tuổi , tài năng , đẹp trai . Bản thân anh có cả một gia tài đồ sộ . Anh thích sự hoàn mỹ ở con người , thế nên đến giờ anh vẫn chưa có một bông hoa nào bước qua cuộc đời anh .

     Mạc Thế , anh , luôn là mục tiêu tia ngắm hoàn hảo . Nhưng bất hạnh thay , anh chưa biết rằng .. Còn có hai người luôn cản đường anh . Phải nói rằng sự hoàn mỹ của anh lại thua xa .. hai yêu nghiệt !!

 Thật thảm hại !!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 

 

  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.