Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 122: Chương 122: Khí huyết như lô, thân thể như rồng



Dịch: Tiểu Băng

【 Chúc Long cổ ấn 】

Đây là thiên phú thần thông lấy được sau khi đả thông tiên khiếu Chúc Long thứ ba mươi sáu.

Môn thần thông này, có thể ngưng tụ sức mạnh Chúc Long, đánh ra Chúc Long cổ ấn, trấn giết kẻ địch, ngưng tụ sức mạnh Chúc Long gia trì cho bản thân, tăng cường thực lực.

Nhưng khi gia trì cho bản thân, sẽ cần tiêu hao rất nhiều pháp lực. May là Diệp Bình bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi pháp lực mà thôi.

Hôm nay, ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu đều đã mở, không chỉ được nhận thiên phú thần thông, mà hiệu quả của tiên khiếu cũng tăng lên không ít.

Ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu mở ra, tốc độ tu luyện không phải chỉ là tăng lên ba mươi sáu lần mà thôi.

Diệp Bình cảm ngộ một phen, bây giờ, cứ mỗi một canh giờ, ba mươi sáu đạo Chúc Long tiên khiếu sẽ hấp thu lượng linh khí tương đương với ba mươi sáu lực công đức.

Nói cách khác, mình chẳng cần làm gì hết, cứ sau mười hai canh giờ mỗi ngày, mình cũng có bốn trăm ba mươi hai lực công đức.

Mà đó là không làm gì đấy nhé, chứ còn nếu chủ động ngồi xuống tu luyện, vậy thì lượng linh khí thu được có thể tăng lên tới gấp đôi.

Nói cách khác, một ngày ngồi xuống tu luyện, tương đương thu được tám trăm lực công đức.

Dù chẳng là gì so với độ hóa trăm vạn oan hồn, nhưng mà không phải hôm nào cũng gặp cơ hội độ hóa trăm vạn oan hồn được!

Một ngày tám trăm đạo công đức, tích lũy qua thời gian, mười ngày là tám ngàn, một trăm ngày tám mươi ngàn, một năm là hơn ba trăm ngàn lực công đức.

Mà đó mới chỉ là đả thông ba mươi sáu tiên khiếu Chúc Long, nếu đả thông ba ngàn tiên khiếu thì sao?

Không dám tưởng tượng.

Diệp Bình nhanh chóng kiểm tra lượng lực công đức trong người.

Còn thừa được một ít.

Hắn không định giữ lại chút nào cả.

Mang đi luyện Thần Ma Thân thôi.

Hôm nay cảnh giới đã có, Chúc Long tiên khiếu đã đả thông ba mươi sáu cái, chỉ còn thể chất là chưa luyện.

Lần này xuống núi, Diệp Bình đã cảm nhận được sâu sắc rằng, khi không biết ngự kiếm thuật, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp của cơ thể, thì tốc độ của hắn cũng khá là nhanh.

Hơn nữa rèn luyện thân thể có rất nhiều chỗ có ích, dù sao không thể nào lúc nào cũng là mình đánh người ta, mà không bị người ta đánh đúng không?

Trong Thanh Châu phong vân thu có ghi rằng, trên thế gian này có một vài nơi là nơi vô linh, không có linh khí, hơn nữa còn phong tỏa linh khí trong cơ thể của tu sĩ, khiến không dùng được pháp lực.

Nên rất nhiều thiên tài đều chọn rèn luyện thân thể, đương nhiên bình thường những người rèn luyện thân thể đều là thiên tài.

Còn tu sĩ bình thường chỉ là luyện để cường thân kiện thể, dù sao có nhiều thời gian rảnh rỗi không biết làm gì, thì đi rèn luyện thân thể thôi.


Diệp Bình chẳng những có thời gian, mà còn có pháp môn luyện thể vô thượng, đương nhiên sẽ không lãng phí.

Dù sao học nhiều cũng luôn có ích.

Diệp Bình lập tức bắt tay vào rèn luyện Thái Cổ Thần Ma Thân.

Hắn nhắm mắt lại, nhìn vào Thần Ma pháp tướng.

Sau đó, chuyển hết lực công đức còn sót lại, khoảng chừng một phần tư so với ban đầu, chuyển hết thành linh khí.

Dưới sự hỗ trợ của ba mươi sáu Chúc Long tiên khiếu, tốc độ luyện hóa hiện giờ cực nhanh, hơn nữa vì đã tới Trúc Cơ Cảnh, khả năng tích trữ linh khí trong cơ thể Diệp Bình cũng đã tăng lên rất nhiều.

Nên không cần tốn quá nhiều thời gian.

Oanh!

Oanh!

Âm thanh rèn sắt vang dội như sấm rền vang lên.

Nhưng âm thanh rèn luyện này chỉ có một mình Diệp Bình nghe thấy, chỉ có người tu luyện mới có thể nghe được.

Lấy sức mạnh của trời, hóa thành thần chùy, gõ vào thân thể, bài xích tạp chất, dần đến hoàn mỹ.

Lấy sức mạnh của đất, hóa thành Thần Lô, rèn luyện thân thể, khí huyết hỏa lò, thân thể như rồng.

Đây chính là Thiên Chùy luyện.

Nhờ cảnh giới đã tăng lên, và còn có Chúc Long tiên khiếu.

Mà tốc độ rèn thân của Diệp Bình cũng càng lúc càng nhanh.

Sau ba ngày ba đêm.

Cơ thể Diệp Bình ngưng tụ ra một hỏa lò đỏ rực, sau đó một tiếng rồng ngâm vang lên.

Đây là biểu tượng của khí huyết như lô, thân thể như rồng.

Diệp Bình đã hoàn thành mười tám lần tôi thể.

Tiểu Thần Ma Thân đã luyện thành viên mãn.

Lúc này, khí huyết của hắn vô cùng dồi dào mạnh mẽ, trong mắt các tà tu, Diệp Bình chói mắt chẳng khác gì một vầng mặt trời, thân thể như Man Long, mạnh tới mức đáng sợ.

Nhưng Tiểu Thần Ma Thân viên mãn rồi, thì lực công đức trong người cũng đã xài sạch sẽ.

Thậm chí lượng linh khí thiên tiên phỉ thúy cổ hồ lô ngưng tụ được cũng bị dùng hết sạch.

Tiểu Thần Ma Thân viên mãn.


Diệp Bình mở mắt.

Khác với lúc đạt tới Trúc Cơ Cảnh, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, có một cảm giác rất mạnh rằng thân thể trở nên chắc chắn vô cùng, hơn nữa khí lực trong người còn có sự biến hóa.

Nhưng cụ thể mạnh hơn bao nhiêu thì Diệp Bình không rõ lắm, phải tìm người luyện thử mới biết được.

"Nếu Đại sư huynh ở đây thì hay biết mấy."

Diệp Bình thật nhớ Đại sư huynh.

Hắn đưa mắt qua, nhìn phỉ thúy cổ hồ lô bên cạnh, không hiểu sao, Diệp Bình chợt có cảm xúc muốn cầm hồ lô đập vào mình một phát thử xem cơ thể mình mạnh tới mức nào.

Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, hắn lại thôi. Dù sao đây cũng là cổ khí, lỡ mình tự đánh giá mình cao quá, vậy thì nguy to.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ.

Trong núi Thanh Vân.

Vương Trác Vũ đang chỉnh trang lại y phục, mỉm cười với tấm gương, đang luyện tập dáng cười.

Qua ít ngày nữa, hắn sẽ đi tham dự kì kiểm tra chung thẩm Trận Pháp Sư.

Vương Trác Vũ định trước khi đi thi, sẽ đi dạy trận đạo cho Diệp Bình.

Vì tới khi mình dự thi xong, mình đã trở thành một Trận Pháp Sư chính thức, tới lúc đó e là không còn thời gian đi dạy Diệp Bình trận pháp nữa.

Một Trận Pháp Sư hợp cách nếu gặp may, thì ngày nào cũng sẽ rất bận, phải đi bố trí trận pháp cho người ta, thậm chí có lúc còn không có thời gian để thở, nên Vương Trác Vũ mới định dạy Diệp Bình trước khi đi thi.

Về phần Diệp Bình có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, thì phải xem vận may của hắn.

Cốc cốc!

Vương Trác Vũ còn đang luyện cười, thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai đó?"

Vương Trác Vũ mở cửa phòng.

Nhìn thấy một người quen.

Nhị sư huynh, Hứa Lạc Trần.

"Là Lạc Trần sư huynh, sao huynh tới đây?"

Vương Trác Vũ kinh ngạc, không ngờ Nhị sư huynh lại tới tìm mình.

Ngoài cửa.


Dáng vẻ và khí chất của Hứa Lạc Trần đã hoàn toàn thay đổi.

Hứa Lạc Trần ngày xưa, lúc nào cũng mang ý cười dịu dàng ôn hòa, như hôm nào cũng có chuyện vui vẻ.

Còn Hứa Lạc Trần hôm nay, chân mày rũ xuống, ánh mắt vô thần, như gặp phải một đả kích trí mạng nào đó, nhìn cực kỳ u buồn.

Vương Trác Vũ rất ngạc nhiên.

Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Nhị sư huynh luôn lạc quan lại trở nên chán chường như vậy.

"Có thời gian trò chuyện vài câu không?"

Hứa Lạc Trần lên tiếng, giọng trầm buồn, làm người ta tự nhiên cảm thấy đáng thương.

"Sư huynh mời nói."

Vương Trác Vũ vội mời Hứa Lạc Trần vào trong phòng.

Rồi đóng cửa phòng lại.

"Lạc Trần sư huynh, huynh làm sao vậy? Cảm thấy dạo này cứ như huynh thay đổi thành người khác vậy."

Vương Trác Vũ rót cho Hứa Lạc Trần một ly trà, giọng đầy tò mò.

Nhưng Hứa Lạc Trần không uống trà, mà nhìn Vương Trác Vũ hỏi: "Trác Vũ, đệ định đi dạy tiểu sư đệ trận pháp phải không?"

Hứa Lạc Trần hỏi thẳng.

"Đúng vậy, thì sao?"

Vương Trác Vũ tò mò, sư huynh chỉ điểm sư đệ không phải là chuyện bình thường à?

"Trác Vũ, sư huynh khuyên đệ đừng đi."

Hứa Lạc Trần từ từ nói, hắn muốn khuyên Vương Trác Vũ.

Nhưng Vương Trác Vũ không đồng ý.

"Lạc Trần sư huynh, ta biết, tư chất của tiểu sư đệ rất không tốt, nhưng không thể chỉ vì tư chất kém mà mặc kệ tiểu sư đệ được!"

"Lạc Trần sư huynh, huynh tự hỏi lòng mình đi. Chẳng lẽ tư chất của chúng ta tốt lắm hay sao? Nói lời khó nghe, nói thí dụ Đại sư huynh, tư chất của huynh ấy có tốt không? Vậy mà Chưởng môn có mặc kệ chúng ta không?"

"Lạc Trần sư huynh, không phải sư đệ giáo huấn huynh, nhưng mà làm sư huynh, chúng ta nhất định phải có sự bao dung rộng lượng."

Vương Trác Vũ nói với giọng cực kì nghiêm túc và cao thượng.

Nhưng Hứa Lạc Trần chỉ nhìn hắn một cách hờ hững. Chờ hắn nói xong, Hứa Lạc Trần mới nói.

"Nhưng nếu tiểu sư đệ là thiên tài thì sao?"

Hứa Lạc Trần hỏi.

Vương Trác Vũ hết hồn.

Hở?

Ngươi nói cái gì?


Thiên tài?

Vương Trác Vũ sửng sốt.

Hắn không hiểu Hứa Lạc Trần là có ý gì.

Vương Trác Vũ ho một cái, đáp.

"Là thiên tài thì tốt, thành thiên tài sẽ làm sư phụ nở mày nở mặt, nói ra sẽ càng có mặt mũi."

Rõ ràng Vương Trác Vũ không hiểu được ý Hứa Lạc Trần muốn nói.

"Nếu hắn là loại thiên tài, dù dạy hắn cái gì, cũng chỉ trong vòng một ngày là đã vượt qua đệ cố gắng mấy chục năm thì sao?"

Hứa Lạc Trần tiếp tục hỏi.

"Vậy thì càng tốt! Có thể tự mình chỉ điểm ra một thiên tài tuyệt thế, là vinh hạnh của ta, Lạc Trần sư huynh, sư phụ nói không sai, huynh đúng là không chịu nổi dù chỉ là đả kích nho nhỏ."

"Là thiên tài tốt, là thiên tài tuyệt thế thì càng tốt, loại người như chúng ta mà chỉ điểm ra được một thiên tài tuyệt thế, đệ hỏi huynh, chúng ta có thiệt thòi gì không?"

"Trong vòng một đêm vượt qua chúng ta mấy chục năm nỗ lực, đây không phải là chuyện tốt hay sao?"

"Đệ hỏi huynh, Lạc Trần sư huynh, chẳng lẽ trong thiên hạ này ngoài tiểu sư đệ thì không còn thiên tài nào khác?"

"Huynh nghĩ thử xem, nếu loại thiên tài này thuộc về nhà người khác, huynh thấy người ta, huynh có tức giận không?"

"Vậy sao thiên tài này, là của tông môn chúng ta, huynh lại giận? Có câu một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nếu quả thật tiểu sư đệ là thiên tài tuyệt thế, chúng ta đều sẽ được thơm lây."

"Huynh không phải ganh tị với tiểu sư đệ đó chứ?"

Vương Trác Vũ vốn chẳng hề tin Diệp Bình là thiên tài tuyệt thế.

Hắn chỉ là cảm thấy, Hứa Lạc Trần không giỏi, thì cũng đừng kéo người khác cùng xuống kém với mình.

Nếu Diệp Bình là thiên tài tuyệt thế, vậy tại sao Đại sư huynh dạy Diệp Bình kiếm đạo mà ngày nào cũng vô cùng vui vẻ?

Chỉ có một mình ngươi là u sầu không chịu nổi?

Nói tới nói lui, chả phải do ngươi ích kỉ, không chịu nổi thấy người khác tốt hơn mình hay sao?

Vương Trác Vũ nghĩ vậy.

"Được rồi, Lạc Trần sư huynh, trời không còn sớm, ta phải đi tìm tiểu sư đệ, huynh cứ từ từ suy nghĩ thật kỹ đi."

Vương Trác Vũ nói xong, đứng dậy bỏ đi.

Trong phòng.

Hứa Lạc Trần ngây người.

Qua thật lâu sau.

Hứa Lạc Trần chợt vỗ đùi, thì thào.

"Đúng vậy, tiểu sư đệ là thiên tài tuyệt thế, đây không phải chuyện tốt hay sao? Sao mình cứ phải u sầu cả ngày làm gì?"

"Hắc! Mình hiểu rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.